Thôi Học Sao? Kiếm Tiền Vốn


Người đăng: ❦๖ۣۜSniperღ❧

“Cứ tạm tính vậy đi, giờ anh đi giải quyết bài việc chút, em tuỳ ý nhé, nhưng
nhớ phải cẩn thận, anh không muốn hiện tại bị đuổi khỏi khách sạn đâu, nếu vậy
là hai chúng ta phải ra ngoài đường ngủ đấy.” Anh Đức quyết định đi tới
trường, hỏi han xem dạo này thế nào, tiện thể suy nghĩ xem có nên tiếp tục ơn
đây để lấy tấm bằng kỹ sư này không.
Tính ra bây giờ, trình độ của gắn chính là rất mạnh đi, mạnh gấp vài lần trình
độ giáo sư tiến sĩ giỏi nhất thế giới bây giờ, với trình độ đó, hắn lấy bằng
kỹ sư này có cần thiết sao? Nhưng mà chả lẽ lại thôi học à? Phiền phức thật.
“Kệ nó đi, gọi thằng bạn đã ‘lâu năm’ chưa gặp kia, mời nó đi uống nước đánh
game cái xem nào, lâu lắm rồi a, thật là ngứa tay rồi.” Anh Đức bỏ những ý
nghĩ về chuyện học hành đi, hắn nhớ tới thằng bạn gần thân kia, tính rủ hắn đi
chơi, nếu có thể hắn sẽ đạo tạo nó thành người đại diện cho công ty mới của
mình, khà khà… hắn tạo ra công ty xong rồi phủi đít cho nó vất vả lo toan đi.

Khu phòng trọ một trăm chín mươi tám.
Một cậu thanh niên đang tra tìm tư liệu trên mạng, hắn tập trung tìm kiếm thứ
gì đó, bởi quá tập trung cho nên cậu ta không biết có người vừa mở cửa phòng
đi vào.
“Hù…” Anh Đức nhẹ nhàng lại gần phía sau Huy Hiệp, lớn tiếng hù hắn.
“A...a…” Hiệp bị hù giật bắn người, ngã ngửa ra sau, may hắn là đang ngồi trên
giường xem con laptop nhãn hiệu Dell của hắn, chưa hắn mà ngồi trên ghế thì
thật là ha ha ha.
“Cái đột thằng nào đấy!” Huy Hiệp cáu bực hét toáng lên, tính xem thằng nào
vừa hù làm mình mất nửa cái mạng, tóm được lại dần cho nó thừa sống thiếu chết
luôn, nhưng tại vừa mới quay lại lúc hắn giật mình thấy Anh Đức đứng cười
trước mặt hắn, hắn ngơ nhác nhìn Anh Đức.
Một lúc sau, Huy Hiệp dường như nhớ ra gì đó bèn nói: “Ông vừa rồi đi đâu đấy?
Có biết là tập xác định học lại rồi không, mà vài lần tôi tới tìm cũng chả
thấy ông đâu?”
“À, hè đợt vừa rồi tôi đi du lịch, kiếm được vài món đồ tốt, có muốn xem
không, thứ này hay lắm!” Anh Đức thấy trọn vẹn biểu tình của hắn, cười ngất
ngưởng lên rồi trả lời.
Trả lời xong hắn lấy ra một viên nén bao con nhộng, đặt trên cái bàn gấp trước
mặt Hiệp.
Huy Hiệp cầm viên nén bao con nhộng lên, nhìn xem thật kỹ rồi mới hỏi Anh Đức:
“Đây là cái đồ chơi gì vậy? Lựu đạn tự chế hả?”
Vừa hỏi Huy Hiệp vừa thử dứt đầu ấn, không được hắn chuyển sang ấn đầu đó vào,
thấy ấn được, hắn bèn ném ra xa, bịt tai lại nhìn xem nó có nổ không.
Đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy, Anh Đức cố nhịn cười nhìn hắn hành động, đã
éo biết nó là cái gì thì tốt nhất đừng động, thực cơm mẹ nấu, thằng này máu
liều cũng cao ra phết.
Bùm một tiếng, phía trước một màn kỳ dị huyễn tưởng diễn ra, chỉ thấy trước
mắt khói ra nghi ngút, sau khi tan hết khói, hiện ra là một cái… ừ… nhìn giống
cái xe, với Huy Hiệp thì không biết nó là cái gì, nhưng với Anh Đức thì hắn
biết, đó là một chiếc dạng xe máy ở thế giới DragonBall, chiếc xe này hàm
lượng công nghệ rất cao nha.
“Cái… cái gì đây? Nhìn giống đồ chơi mô hình ghê, mà ông vứt nó ra khi nào
thế, ông biết ảo thuật à?” Một loạt các câu hỏi được đưa ra, Anh Đức lúc này
mới tự dưng cảm thấy, hình như từ lúc hắn có hệ thống này, ai cũng thích hỏi
nhiều hay sao ấy, hắn không trả lời những câu hỏi của Hiệp, mà hắn nói sang
một chuyện khác, một câu chuyện cực kỳ giật gân.
“Tôi tính bỏ học, sắp tới đây tôi sẽ rất bận, chắc không có thời gian lên lớp.
Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng tôi ở đây nói chuyện với ông.” Anh Đức khuôn
mặt ỉu xìu nói, thực ra thì hắn cũng chả luyến tiếc gì cái chuyện đi học nữa,
nhưng tình bạn gần một năm trời này thì cũng đáng tiếc đi, vốn tính lôi Hiệp
theo giúp đỡ nếu hắn mở công ty, nhưng nghĩ lại, Hiệp còn cần lấy tấm bằng
kia, vả lại còn cần… ài quá nhiều vấn đề cần phải suy tính, bỏ đi.
“A, sao lại bỏ học, ông đã suy nghĩ kỹ chưa vậy, để đi đến quãng đường ngày
hôm nay ông đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn a, chẳng lẽ cứ thế ông định từ
bỏ sao? Ông không luyến tiếc công lao bấy lâu sao? còn chưa kể đến số tiền ông
đã bỏ ra bao năm qua nữa chứ, dù sao đấy lại là tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ
ông làm lụng vất vả để nuôi ông ăn học đại học a, ông nên suy nghĩ lại đi.”
Huy Hiệp tâm lý khuyên giải hắn, tưởng hắn nghĩ quẩn nên càng nói càng nhập
tâm.
“À, mà mấy hôm nay không thấy mặt ông đâu, không phải là…” Chợt Huy Hiệp nhớ
đến, mấy ngày nay không thấy Anh Đức lên lớp, cũng không thấy hắn đi làm bài
thi hôm vừa rồi, nên nghĩ tới một loại ý nghĩ đáng sợ hơn.
“Hay là nhà ông có chuyện gì à, bố hay mẹ ông mất vậy?” Huy Hiệp không nghĩ
nhiều liền nói.
“Cái đột, bố mẹ ông có chuyện thì có, tui đây là tính chuyển trường khác học,
trường này bây giờ không có thứ tôi cần học cho nên chuyển trường khác, ngành
khác học, như vậy đã thỏa lòng hiếu kì của ông chưa?” Anh Đức nghe Hiệp rủa bố
mẹ mình lúc, hắn cáu gắt lên, tiên sư nó chứ, làm như nó hiểu mình lắm ý, nói
một tràng giang đại hải, éo cho người ta mở mồm câu nào, càng nói lại càng bậy
nữa, thực là tức muốn hộc máu.

“Thôi, đi đánh vài trận game giải sầu, làm vài ly nước mát cái tâm đi, dù sao
chỉ hôm nay nữa thôi, ông tiếp tục đường ông, tui đi làm chuyện của tui.” Anh
Đức quay ra rủ rê Huy Hiệp, lôi hắn đi tới quán nước, quán Net, cũng không
quên nói với hắn: “Yên tâm, hôm nay tôi chủ chi hết.”
Nói rồi hai thằng nối đuôi nhau, vừa đi vừa chuyện, đi hết quán này đến quán
khác, gần như giết thời gian vậy, trời nhanh chóng dàn tối xuống lúc này mới
chia tay.

Anh Đức không có quay về phòng trọ của hắn ở khu nhà trọ ba trăm hai năm kia
nữa, đồ đạc thì lúc hắn tính chuyển tới khách sạn, hắn đã thu hết vào không
gian chữ vật rồi, chìa khóa phòng thì hắn cũng đã giao trả cô chủ nhà trọ, vậy
nên hiện tại hắn đi thẳng tơi khách sạn, nơi hắn vừa hồi sáng thuê xong, ở đó
vẫn còn có Bulma đang chờ hắn đây.

“Hây, Bulma anh về rồi đây! A...” Anh Đức mở cửa phòng ra, lớn tiếng hô Bulma,
báo cô là hắn đã về, nhưng hắn lại kinh ngạc nhìn căn phòng trước mắt mình
này, bây giờ ở đây trông giống một căn phòng công nghệ cao nha, hắn sợ nhầm
phòng cho nên quay ra cửa, nhìn xem số phòng có phải là phòng mình không.
“Ờ, vẫn thế mà, như vậy, ài…” Anh Đức thấy số phòng không thay đổi, không gian
phòng thay đổi thì chỉ có một khả năng mà thôi, bà nàng Bulma này lại giở trò
rồi, thật là ngồi chơi không có việc gì làm có khác, rảnh quá đây mà.
“A! Anh về rồi ạ, anh thấy căn phòng này em bố trí như thế nào? có được
không?” Bulma như là một đứa trẻ vừa làm tốt một việc, chờ đợi hắn khen
thưởng.
Còn Anh Đức thì dở khóc dở cười nói: “Bulma à, đây là phòng thue ở khách sạn
a, đau phải nhà anh đâu…”
“A, em biết, thế nên căn phòng này em đã thiết kế để có thể thu lại vào viên
nén bao con nhộng mà.” Tuy không được khen thưởng gì, nhưng Bulma vẫn vui vẻ
trả lời hắn, thực là đầu to nha, cái gì cũng có thể làm, chỉ cần đủ nguyên
liệu, dụng cụ.
Bỏ qua vẫn đề vừa rồi, Anh Đức nhanh chân bước vào phòng, đóng cửa lại, bắt
đầu bàn với Bulma về hành trình tìm kiếm vốn để khởi động công ty.
Anh Đức tính công ty sẽ đặt ở Việt Nam, nhưng chung quy tiền vốn thì phải rút
từ bên nước ngoài, ở Việt Nam giao dịch khó a, còn chưa kể đến đồng tiền Việt
thực là mất giá thảm trọng nha, hơn hai mươi hai nghìn mới được một đô, như
vậy cần bao nhiêu mới đủ vốn đây?
“Ừm, hiện tại vẫn là cần có tiền vốn, anh nghĩ có vài vị diện có thể tới đó
lấy tới tiền vốn đi.” Anh Đức chung quy tổng kết nói, cụ thể hơn hắn có ý định
lại đi tiếp vài không gian vị diện khác, do tính chất đặc thù, lần này chuyến
hành trình tiếp theo, chỉ có thể từ vị diện cấp thấp mà tiến hành.
“A! Lại đi một thế giới khác ạ anh? Cho em đi với, lần này anh tính đi nơi
nào?” Bulma nghe hắn nói đi tới không gian vị diện khac lũ, chính là sướng
phát rồ nói.
Quả thực, Bulma máu phiêu lưu quá lớn a, lớn đến nỗi không biết sợ nguy hiểm
là gì, như bạn thấy, ở DragonBall thời gian, Bulma chính là một cái người
chuyên đi mạo hiểm a.
“Ừm, Anh biết một cái không gian vị diện, ở đó ta sẽ rất nhanh có tài chính để
khởi động.” Anh Đức suy nghĩ liền nói, hắn cũng nghĩ tới một loại khác đó là
tìm người ra mặt lập công ty, như vậy chính là tìm tới tay chân đi làm việc
mình muốn nó làm rồi còn gì, nhưng hiện tại chưa có ai thích hợp a, ài cứ từ

từ rồi tính đi.

Tg: sắp qua thời kỳ đen tối rồi, ai có phiếu ủng hộ cái coi nhỉ!!!


Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt - Chương #17