Thuê Nhà, Thuê ‘khách Sạn’.


Người đăng: ❦๖ۣۜSniperღ❧

Chạy về tới chỗ bảo Bulma đứng chờ thời điểm, Anh Đức hoảng lên, ở đó đâu còn
bóng dáng Bulma, đây là làm sao, hay là bị bắt cóc rồi? Không thể nào, cô ấy
chính là … một loạt các suy nghĩ hiện ra trong đầu hắn.
“Hay là…” Anh Đức thầm nghĩ tới: “có thể Bulma thấy mình lâu quay lại nên đi
về phòng trọ của mình tìm mình đi.”
Ôm tâm lý may mắn đó Anh Đức chạy về phòng trọ, vừa mở cửa phòng trọ ra hắn
thấy ngay Bulma đang ngồi máy mó làm cái gì đó, hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Em đây rồi, làm anh lo lắng muốn chết, sao không đứng đó chờ anh?!” Anh Đức
giả vờ cáu nói.
“Ờ, ở đó có rất nhiều người chỉ trỏ em, họ hành động rất là kỳ quặc, em không
thích như vậy nên đi về đây.” Bulma khuôn mặt hiện lên khó hiểu nói ra.
“À, ờ, anh hiểu rồi, là họ thấy em ăn mặc kỳ quặc đấy mà, vậy em ở đây nhé, ah
ra ngoài mua đồ cho em.” Anh Đức như là hiểu ra, hắn kinh dị nhìn bộ đồ mà
Bulma đang mặc, với mình thì chat thấy gì, nhưng không ngờ ra ngoài đường thì…
ừm… lập dị đi??? Vậy là hắn để cô bé ở lại phòng trọ của mình rồi đi mua đồ.

Một đường chạy nhanh đêm cửa hàng quần áo gần nhất, ở đây Anh Đức nhìn thấy
rất nhiều quần áo phụ nữ, nhưng rồi hắn lại nhớ ra: “Ồ, quên không hỏi xem cô
ấy size bao nhiêu rồi.”
Thế là Anh Đức đánh liều mua bừa, hắn chọn từ size hai mươi cho đến size hai
mươi năm, mỗi size vài bộ, quả thức tiêu tiền như rác đi.
Trên đường về, để Anh Đức cực kỳ tầm tình cực kỳ hưng phấn, hắn tại chậm rãi
đi về phòng trọ, tại trên đường hắn muốn để ý xem có căn nhà nào đó tiện nghi
để hắn thuê không, đúng vậy là căn nhà mà không phải phòng trọ.
Để cho Anh Đức vui mừng như vậy là vì hắn đã thấy một căn nhà như vậy, thành
công hỏi thăm được, chủ nhân căn nhà muốn đi xa một thời gian, cụ thể là ra
nước ngoài ở cùng con cái gì gì đó, mà nhà thì không thể để không được nên
tính cho thuê, nhưng giá cả thì hơi cao chút cho nên đến giờ vẫn chưa thể cho
thuê được, nhưng ngày bay thì càng ngày càng gần rồi, thấy Anh Đức đến hỏi
thuê thời điểm, chủ nhà đã giảm giá cho hắn một hai trăm nghìn, tuy hơi đắt
chút nhưng với Anh Đức hiện tại mà nói, không sao cả, đừng nói chỉ ngần ấy
tiền, sau này hắn còn thiếu sao? mà có khi hắn còn chả cần dùng đến tiền nữa
không biết chừng.
Cứ như vậy, Anh Đức ký kết giao tiền đặt cọc trước, để ngày hôm sau làm thủ
tục giấy tờ thuê nhà, không có cách nào khác được, hiện tại đang có người ở
nhà chờ hắn mà, lâu quá sợ xảy ra chuyện mất.

Khu nhà trọ ba trăm hai mươi lăm, phòng trọ số bẩy.
“Bulma, anh về rồi đây.” Anh Đức mở của ra và nói, nhưng vừa dứt lời, hắn thấy
choáng, đây có phải phòng mình không đây? sao nhìn lạ thế nhỉ? rồi hắn nghĩ
ngay tới Bulma, nhìn sang bên trái lúc, hắn thấy cô ấy đang lắp ghép một cái
gì đó, ừm… có chân, có tay, dù hơi thô nhưng chính là chân với tay a, như vậy
cô ấy là chế một con robot đi.
“Bulma, em lắp cái gì vậy?” Anh Đức tiến tới dò hỏi.
“À! Anh đẽ về à, em đang lắp một con robot phục vụ để dọn phòng anh ạ.” Bulma
quay đầu lại nhìn Anh Đức mỉm cười nói, phải nói nụ cười cô ấy khá sinh đẹp,
tại Anh Đức thất thần lúc, chỉ thấy Bulma chợt hứng thù nhìn vào tay hắn, bèn
đưa tay ra chỉ vào chỗ tay hắn và hỏi: “Đấy là đồ anh mua cho em ạ? Đưa em xem
nào…”
Bulma bỏ phát luôn con robot mới làm được một nửa kia, chạy tới cướp lấy đồ
trong tay Anh Đức, nhanh chóng mở ra nhìn, Bulma rất nhanh lấy ra một bộ ướm
thử, cảm thấy: “Ừm ừm, bộ này nhìn cũng đẹp đấy, nhưng hơi to chút, chắc không
vừa rồi, cái này anh mua cho ai à?”
“Ha!!! Anh mua cho em mà, nhưng không biết size của em là boa nhiêu, cho nên
chọn bừa vài bộ với những size khác nhau mua về cho em thử ý mà.” Anh Đức mồ
hôi như mưa, gãi đầu xấu hổ nói.
“À mà em thử đồ đi, bộ nào hợp giữ lại, không hợp thì bở riêng ra, anh đem đi
thanh lý cho nhanh.” Anh Đức nói xong chân bước ra ngoài, khép cửa phòng lại.
“Ồ, Anh Đức à, mấy hôm rồi em đi đâu vậy, chả thấy tăm hơi mặt mũi đâu, vừa
rồi còn có... ừm, hình như nói là bạn em đến tìm nữa đấy, nói tên là gì ấy
nhỉ… à Huy Hiệp.” Một anh sinh viên hơn Anh Đức hai khóa, nhìn thấy hắn bèn
hỏi.
Nguyên lai, bây giờ đã là trưa, lúc này các đồng chí sinh viên là đang lục đục
về nhà chuẩn bị cơm trưa a.
“Ờ! cơm trưa??? chết cha, giờ đã trưa rồi, nên đi ăn thôi.” Anh Đức giật mình
nghĩ tới, nhanh chóng mở cửa đi vào phòng, tính gọi Bulma ra để đi ăn cơm,
nhưng việc hay bắt đầu khà khà…
“A… sao anh lại vào đây? ra ngoài, ra ngoài ngay!” Tiếng Bulma hét toáng lên
nói.
Anh Đức lúc này đầu đầy mây đen, hắn a… đã thấy vài thứ không nên thấy, chỉ
thấy hắn nói với Bulma nhanh chóng thay đồ, xong còn đi ăn cơm, trước khi ra
khỏi phòng hắn không quên ánh mắt đảo qua vài điểm trên người Bulma, còn Bulma
dường như nghĩ kỹ cái gì đó, nàng hai chân dang ra, tay chống hông hừ lạnh.
Nhìn thấy cảnh này, Anh Đức mồ hôi càng là rơi ướt đẫm lưng áo, cảm xúc muốn
phạm tội của hắn càng cao, dù sao thì năm nay Bulma cũng mười bảy rồi nha, chả
mấy nữa đâu, sớm muộn như nhau mà, càng nghĩ, trong đầu hắn càng ngày càng đen
tối…

Không lâu sau, Bulma từ trong phòng trọ đi ra, nhưng trên mặt cô không có chút
gì e ngại sau sự kiện vừa rồi, nhưng Anh Đức thì rất khó nhìn thẳng Bulma, dù
sao hắn vẫn là một trai zin, không sách báo truyện tranh hay phim phiếc gì cả,
với sự việc lần này làm đầu hắn to ra nga.
“Đây chỉ là nhìn thấy thân thể thôi mà, có gì mà phải e ngại nhỉ, cùng lắm khi
khác ta nhìn lại…” Bulma thấy cái bản mặt e ngại xấu hổ của Anh Đức thì thầm
nghĩ, nếu để Anh Đức mà biết suy nghĩ này của Bulma thì chắc là cả hai thôi ăn
cơm luôn đi!!!
Cứ như vậy, Anh Đức kéo Bulma tới một quán cơm gần đó, chọn vài món ăn, nhưng
vấn đề mới xảy ra, lượng cơm hắn ăn rất nhiều a, chả lẽ cho gọi hết cơm ở quán
ra à? Chết tiệt, sao tự dưng quên mất cái vấn đề này, thế là hắn chỉ đành ăn
một bát, chờ Bulma ăn xong Anh Đức nhanh chóng thanh toán, kéo Bulma về phòng
trọ của mình, bắt đầu hành trình nấu cơm để ăn thêm.
“Mẹ kiếp, thực là nhịn muốn phá quán cơm a, đói quá đói quá…” Anh Đức vừa chờ
cơm vừa kêu đói, nếu tính cả lúc rời đi thế giới DragonBall ra, bây giờ chính
là gần một ngày hắn chưa ăn nha.
“A! Mẹ khỉ, đầu óc bã đậu thật, có nó sao không dùng, dù sao vẫn là no được
cái bụng cá nhà táng này đi.” Anh Đức chợt nghĩ tới đậu thần, hắn vỗ đầu mình
thầm nói.
Quả thực, đợi cơm chín lâu quá, mà Anh Đức bây giờ đang rất rất đói, đói đến
nỗi hắn không thể làm được gì nữa rồi, thế là hắn lấy luôn một viên đậu thần
ra nhắm, tiện thể đổ luôn tải đậu thần vào trong không gian trữ vật của hắn,
bởi cất trong viên nén con nhộng hắn thấy lúc lấy ra quá phiền, đúng là quá
phiền vì mỗi lần càn dùng đều phải ấn nút, ném ra rồi mới lấy được thứ mình
cần thì chính là phiền còn gì.
Nỗi buồn cái bụng đã được giải quyết, nhà thuê để ở thì cũng sắp có, vậy bây
giờ có vấn đề gì nữa đây nhỉ???.
“Thôi kệ đi, trước đi kiếm cái khách sạn để Bulma ở tạm đã rồi tính tiếp, chứ
không thể để cô ấy ở cái phòng chật trội này được, dù sao cô ấy vẫn là con
gái.” Anh Đức nhanh chóng bỏ mọi chuyện ra sau đầu, hắn trước tiên cần làm bây
giờ là sắp xếp chỗ ở tạm thời cho Bulma bây giờ, bằng không tối nay chả lẽ hai
người trên một chiếc giường đơn à, thế ngủ bằng niềm tin.
“Bulma, đi theo anh, chúng ta đi kiếm căn phòng lớn hơn ở tạm, nơi này chật
quá, chờ sáng mai anh làm xong thủ tục thuê nhà, chúng ta đến ngôi nhà đó ở
tạm đi, chờ có tiền mua mảnh đất, lúc đó chúng ta lại tính toán nền móng đạt
nhà.” Anh Đức gọi tới Bulma, nói ra ý kiến của hắn.
“Ừm, vâng em nghe theo anh tất đấy!” Bulma hiểu hắn nói gì nên đồng ý không cự
tuyệt, nhưng với Anh Đức thì đây lại là ý gì đây? nghe theo anh tất sao? thế
anh đem em bán chắc cũng thế nhỉ??? Anh Đức thầm tính toán những điều đen tối
trong lòng, nhưng để hắn làm ra chuyện đó, thật khó a.

Rời khu trọ, đến một khách sạn lớn, Anh Đức chọn một căn phòng lớn rồi giao
tiền thuê, thời hạn ba ngày, hắn muốn chống trước, hắn sợ chuyện thuê nhà ngày
mai không thành thì lại phải tốn công đi tìm nơi khác, quá tốn thời gian rồi.
Tại vào thuê phòng khách sạn lúc, người quản lý thấy Anh Đức cùng với Bulma đi
tới, thầm than: “Giới trẻ bây giờ thật quá cởi mở rồi, thanh niên kia chắc chỉ
mười chín hai mươi chứ mấy, còn cô gái kia… Ài… Hi vọng chúng không hối hận
bởi quyết định bồng bột lúc này đi.”
Để Anh Đức biết người quản lý khách sạn nghĩ vậy chắc hắn thổ máu ngất đi mất.
Tất cả an bài thỏa đáng rồi, Anh Đức bắt đầu suy nghĩ tới tương lai phát triển
ở không gian vị diện chính này, hắn muốn mở một công ty rồi, không mở sẽ không
có tài chính a, mà hắn muốn nhất hiện tại chính là một mảnh đất lớn để xây
nhà, cho nên cần một khoản tiền lớn a.
“Bulma này, hiện tại anh muốn mở một công ty, em xem nên bắt tay làm từ đâu?”
Anh Đức đưa ra ý kiến hỏi, lúc này Bulma đang trang trí lại phòng mới, cô gái
này thật là...
“Anh tính toán ra tương lai phát triển của công ty chưa? Ví dụ như anh định
hướng nó đi như thế nào?...” Bulma dừng tay nghĩ chút rồi hỏi lại hắn, bởi nếu
cho Bulma chọn, cô sẽ mở ra một công ty Capsule thứ hai, xem như chi nhánh đi.
“Vậy em thấy công ty Capsule của bố em khi mở ra cần những gì, nếu được anh
nghĩ có thể mở ra một chi nhánh ở nơi này, như vậy cũng khá hay a.” Anh Đức
bèn đưa ra ý kiến của mình, ý kiến này lại vừa hay trùng với suy nghĩ của
Bulma a, thực ra thì hắn muốn một dạng công ty khác kia, nhưng như vậy hắn sẽ
đụng chạm tới rất nhiều người, quốc gia tranh cướp, như thế sẽ khá phiền, với
một người chỉ có vũ lực cao, chưa có thế lực như hắn quả thực quá phiền phức,

khi lúc nào cũng phải đề phòng, đấu đá với bọn họ.

Tg: Hôm nay làm nhiều quá, cộng thêm mệt ngày hôm qua vẫn chưa hết nữa, thật
là không có tâm tình viết tẹo nào, một chương này lại là vắt óc viết từ tối
đến giờ, thật là càng ngày càng bí, chắc mất vài chương nữa mới đi vị diện
tiếp theo được mất.
Cầu mọi người ủng hộ mình nhiều hơn để mình có động lực hơn, cảm ơn trước!!!


Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt - Chương #16