Nhà Anh Đây Sao? Cần Một Ngôi Nhà Lớn!


Người đăng: ❦๖ۣۜSniperღ❧

Khu nhà trọ ba trăm hai mươi lăm, phòng trọ số bảy, nơi này lúc này đang rất
hỗn độn, dường như bị người nào đó lục tung lên.
“A…” Anh Đức hét to, phát tiết cảm xúc nhớ nhà trong một năm qua ở thế giới
DragonBall, thực sự là quá nhớ đi, ban đầu hắn chỉ dự tính đi nửa năm, nhưng
về sau sự tình phát sinh hắn cải biến, đấy chính là một cái vị diện siêu cấp,
nếu như muốn trở lại sẽ tốn thêm rất nhiều thời gian về sau, nếu như vậy hắn
bao giờ mới có sức mạnh để hoành hành ngang dọc các vị diện đây, cho nên hắn
mới ở lại thêm nửa năm để tu luyện.
“A… đây là đâu?” Đang tại suy nghĩ lại quá trình trải nghiệm vừa qua, bỗng
tiếng kêu của một cô gái cắt đứt mạch suy nghĩ của Anh Đức, lúc này hắn mới
chú ý tới xung quanh, nơi này vẫn thế, không có gì thay đổi, chỉ là có vẻ hơi
lộn xộn!
“Ừ, hơi lộn xộn chút… cái gì lộn xộn?!” Anh Đức thấy cả phòng lộn xộn, rối
tinh rối mù lên thì bắt đầu hoảng hốt, hắn quay ngoắt lại nhìn bàn máy tính.
“Cái đột, đột đột đột…, tổ cha thằng nào động tới máy tính của ông, tiên sư
cha chúng bay, mười tám…” Anh Đức không thấy cái Pc của hắn đâu nữa rồi, chỉ
còn lại vài cái giấy tờ vớ vẩn, hắn tức điên lên gào thét.
Nhưng tại lúc này bên cạnh hắn lại vang lên giọng một cô gái hỏi: “Ồ, nơi này
là nhà của anh sao? Trông chật nhỉ? Mà có vẻ nơi này trình độ kỹ sư cũng không
được tốt nữa…”
“À! Ờ, Bulma!!!” Anh Đức kinh dị nhìn Bulma, nhìn thấy trước mặt hắn hiện tại
đang đứng một cô gái, khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc màu tím, thân hình thì
chuẩn khỏi chê, đúng vậy, hắn đã thành công mang Bulma về theo, như vậy có
nghĩa là..., hắn về sau có thể mang theo ‘các nàng’ đi các vị diện khác nữa,
cũng có thể mang ‘các nàng’ về không gian vị diện chính này đi.

“Đây là nhà anh thật ạ, có cần em chỉnh sửa lại không? hay để em thay đổi nó
luôn nhé!” Bulma vừa hỏi vừa đưa ra ý tưởng mới, cải tạo căn phòng mà Anh Đức
đang ở này.
Ý nghĩ này thật là bá đạo nha, đây là phòng trọ đi thuê a, đâu phải sở hữu cá
nhân đâu, híc, không biết nếu cô chủ nhà trọ biết thì sẽ có cảm nghĩ như thế
nào nhỉ…
“A! Đây không phải nhà anh, đây là nơi anh trọ khi học đại học thôi, nhà anh
ở… mà nói em cũng chả biết đâu, trước anh dẫn em đi làm quen nơi anh sống đi.”
Anh Đức giải thích nói, tại nói đến nhà mình ở đâu thời điểm, hắn chợt nhớ ra
là cô bé đâu có biết thị trấn nào với tỉnh- huyện nào đâu, nói ra bằng không
nói, thế nên hắn nhanh chóng chuyển dời đề tài.
“Đi nào, nơi này lộn xộn quá, để lát về tính sau, trước kiếm đồ thay cho em
đã, bộ đồ này ừm quá Cosplay a, không tốt xuất hiện trước mặt mọi người.” Anh
Đức đưa ra ý kiến của mình khi nhìn đến bộ đồ mà Bulma đang mặc, cũng không
quên cái bộ đồ hắn đang mặc.
Anh Đức khi ở DragonBall đã thay hàng chục, hơn chục mốt a, đâu thể nào cứ
diện mãi bộ quần áo quân đội kia được.
Tại Anh Đức kéo theo Bulma vừa ra khỏi cửa phòng, lúc này hắn mới chợt nhớ
đến, hình như chưa có tra xem hôm nay là này bao nhiêu! Thế là Anh Đức vội
vàng triệu hồi ra điện thoại, thao tác kiểm tra xem hôm nay là ngày tháng năm
nào?
“Ồ, bây giờ mới có sáu giờ bốn mươi bốn phút thứ … ngày … tháng … năm… thôi à,
như vậy chuyến đi vừa rồi chỉ mất có ba ngày, thời gian sao chênh lệch nhiều
thế nhỉ? Chẳng lẽ … Vi” Anh Đức cảm thấy chóng mặt, một chuyến vị diện siêu
cấp gần một năm mà chỉ mất có ba ngày hơn, như thế ảo a, chẳng lẽ DragonBall
chỉ là vị diện cấp thấp? Không đúng, lúc mình tra tìm thời điểm chả phải là vị
diện siêu cấp sao, hay là hỏi Vi, đây là lý do vì sao hắn gọi Vi ra.
Có lẽ hơi oán trách Anh Đức lâu như vậy mới gọi cô ra, nên lời nói có chút
chanh chua nói: “Cậu chủ, cậu có gì cần hỏi không? Nếu không em ngủ tiếp đây,
pp”
“Cái … cái gì đây?...” Anh Đức quả thực không còn gì để nói nữa, đây là làm
sao vậy? Mình còn chưa hỏi được gì a, còn chưa nói nổi một câu… cứ như vậy
biến đi rồi, tính tự giác cao nha!”
“Đậu đen rau muống, mình làm gì nó mà nó bơ mình thế nhỉ?” Anh Đức thầm mắng
trợ lý ảo Vi, nhưng hắn chợt nghĩ tới: “Hay chẳng lẽ là…”
“Thôi kệ vậy, trước đi mua đồ đã, bằng không cứ thế này ra đường người ta bảo
thằng điên mất.” Anh Đức nhanh chóng vứt chuyện đó ra sau đầu, hắn bắt đầu
chuyên tâm kéo Bulma đi shop mua đồ, còn hắn, từ vừa nãy hắn đã thay sang một
bộ đồ khác rồi, giờ cần chỉ là đồ cho Bulma mà thôi.
“Ấy chết cha, quên ví rồi, Bulma chờ anh chút nhé, anh về tìm ví.” Anh Đức kéo
Bulma chạy được nửa được mới nhớ ra, quên không mang ví theo, thế là bảo Bulma
chờ, còn hắn chạy về lấy ví.

“Ồ! nơi đây cảnh tượng thật là mất cân bằng nha, nhìn đâu đâu cũng là những
loại nhà mọc lên, còn có những tòa nhà… ừm trông thật chả ra làm sao cả, nhìn
cong không bằng căn phòng của ba mình đi…” Bulma đứng lại một chỗ, cô chăm chú
đánh giá cảnh vật xung quanh, cảm thấy ở đây khoa học công nghệ quá kém, chất
liệu vật liệu xây dựng toàn dùng hàng thủ công, những thứ đồ này gây ảnh hưởng
đến môi trường nghiêm trọng, quả thực là ở đây quá yếu…

Một nơi khác, Anh Đức hiện tại đang tức phát điên, hắn lúc này tâm tình muốn
đánh sụp căn phòng trọ này đều có, chỉ thấy hắn hét lớn: “Con Bà chúng mày,
đừng đẻ ông tóm được, bằng không tao cho chúng mày thành thái giám cả lũ!!!”
Anh Đức không biết rằng, một tiếng la hét này khiến cho cả một thị trấn quanh
trường đều hoảng hốt, mà thảm nhất chính là mấy tên ăn trộm, bọn hắn sợ đến tè
cả ra quần.
“Mẹ kiếp, tiếng la này đủ rợn a, hi vọng mình không có trộm đồ của hắn đi, cơm
mẹ nấu, từ giờ anh hoàn lương, éo đi trộm nữa, bằng không đụng phải gã này là
tàn một đời trai đi.” Một tên trộm vặt thầm nghĩ, hắn sợ, sợ gặp phải tên vừa
là hét kia.
Còn người dân xung quanh thì chỉ cảm thán, thầm kêu Anh Đức xui sẻo, cất đồ
không tốt, khóa cửa không chặt để cho bọn trộm nó vào khiêng mất đồ.

“Mẹ khỉ, đen thật, vừa mới trở về đã như vậy rồi, bây giờ không có tiền, mua
đồ bằng niềm tin à, còn phải sắp xếp chỗ ở cho Bulma nữa a, không thể để cô ấy
ở đây được.” Anh Đức lẩm bẩm tính toán, sau đó nhìn quanh phòng trọ, lại đưa
ra một quyết định mới: “Mình cần một căn nhà lớn rồi!”
“Nhưng vấn đề là kiếm đâu ra tiền để mua đất đặt nhà bây giờ nhỉ?” Anh Đức lại
nghĩ ra một chuyện khiến hắn đau đầu, thực sự chẳng lẽ lại đi cướp ngân hàng
à! Nhưng như thế quá phiền đi, không phải kế lâu dài, lập một công ty kiếm
tiền cũng được, nhưng phải về sau mới có thu nha, mà bây giờ hắn đã cần có nhà
rồi, không được.
“Ờ, vậy mà quên mất nó, hình như trong đó có mấy kkhaaur làm bằng vàng thì
phải, hi vọng làm bằng vàng mà không phải mạ vàng đi.” Anh Đức chợt nhớ đến ở
trong Crossfire: Legends, nói đó có mấy khẩu có linh kiện chế từ vàng thì
phải, nếu lấy ra đóng lại thành thỏi đem đi bán chắc cũng đủ tiền thuê một căn
phòng khách sạn đi, dù sao nơi đó có vẻ còn tốt hơn là căn phòng trọ hắn đang
ở đi.
Đã quyết định, Anh Đức nhanh chóng tiến nhập game Crossfire: Legends, tới chỗ
mấy cái rương, mò mẫm lấy ra từng khẩu súng một, hắn mò rất lâu mới mò được
một khẩu MG3- WuKong, khẩu này hắn nhìn kỹ thì thấy, vỏ ngoài của nó được làm
từ vàng nguyên chất, thực cơm mẹ nấu, đây chính là món đồ tốt a, nhưng có điều
hơi phức tạp chút, lại phải một lần nung chảy rồi đổ thành lá vàng mới đem bán
được, chứ cứ cầm cả cây súng đi như thế này, người ta cho rằng mình đi cướp
tiệm vàng mất.
“Bây giờ anh không sợ đi tù, nhưng anh sợ phiền phức quấn thân a, vẫn là đảm
bảo an toàn là trên hết, hanh động thôi.” Anh Đức thầm tính toàn lợi và hại
trong việc này rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng, nung chảy rồi đổ ép thành
lá vàng.
Không mất quá nhiều thời gian, chỉ nửa tiếng Anh Đức đã cầm trong tay hơn chục
lá vàng, hắn nhìn lá vàng trong tay, cười thầm nói: “Đã đến lúc đem đi bán để
đổi lấy tiền rồi.”

Đẻ tiết kiệm thời gian và không muốn Bulma chờ lâu thêm nữa, Anh Đức chạy
nhanh đến tiệm vàng gần nhất, hắn bán một lá vàng đầu tiên cho tiệm đó, bởi
khí hắn cao, dùng chân chạy nhanh lúc, gần như tiếp cận vận tốc ánh sáng nên
không quá mười phút, hắn đã bán xong hơn chục vàng lá trong tay.
“Ừm, cũng khá là nhiều tiền a, hay là đem gửi ngân hàng dùng dần nhỉ…” Anh Đức
đang dùng tinh thần nhìn vào không gian trữ vật rộng tới tận năm nghìn mét
vuông kia, đây là lần đầu tiên hắn động dùng đến nó, so với bề rộng năm nghìn
mét vuông kia, số tiền hắn cất vào chỉ là một hạt cát trong biển rộng a.
“Vẫn không bằng vứt lại đây đi, khi nào cần bỏ ra tiêu là được, nhưng vẫn hơi
bất tiện, vẫn là làm cái thẻ ATM cất vô là tiện lợi nhất, một nửa cất vào đây,
một nửa cho vào thẻ đi.” Anh Đức quyết định rất nhanh, nhưng hắn không vội đi
làm thẻ, giờ phải bồi Bulma đi mua đồ đã.
“Thôi chết, bắt cô ấy đợi lâu quá, phải chạy về thôi.” Nghĩ tới Bulma, Anh Đức
thầm kêu không tốt, hàng này phải đợi lâu không biết có xảy ra biến cố gì

không đây, thế là hắn ba chân bốn cẳng co giò chạy trở về.

Tg: Một chương này là tôi cố hoàn thành, hôm nay rất mệt, chả có tâm trạng để
viết, được một chương này ccos viết đẻ đang cho ae nhai tạm vậy, khi nào cảm
hứng dâng trào, bồi thêm hai chưng khà khà!!!!
Cầu Nguyệt phiếu! Cầu Like! Cầu đánh giá!


Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt - Chương #15