Đi Tới Nhà Bulma, Phòng Trọng Lực Tới Tay.


Người đăng: ❦๖ۣۜSniperღ❧

Tại Anh Đức đi lênh đênh trên biển ngày thứ ba, lúc này hắn mới chợt nhớ, hình
như là hắn đi nhầm hướng rồi, vậy là toi công ba ngày, giờ quay lại lại thêm
ba ngày nữa là sáu ngày, số đến là nhọ đi.
Anh Đức chuyển hướng quay đầu chạy ngược trở về, trên đường chạy tới đất liền,
hắn đi qua mấy đảo nhỏ có cư dân sinh sống, hoặc không có cư dân sinh sống để
bổ sung lương thực làm lo cái dạ dày tham lam khủng bố của hắn.

Hành trình trên biển cứ như vậy thuận lợi cho đến khi hắn cập bờ.
“Hầy, cuối cùng cũng sống rồi, phải công nhận những ngư dân Việt Nam mình ý
chí kiên cường thật, sống lênh đênh buồn tẻ trên biển như thế này, nhưng họ
vẫn bám trụ với biển đảo quê hương, không lùi bước dù khó khăn dường nào.” Anh
Đức lên đến bờ biển, hắn cảm khái ý chí kiên cường của những người dân đi
biển, cảm thấy bội phục họ từ tâm can của hắn, bởi hắn vừa trải nghiệm mấy
ngày trôi nổi trên biển a.

Một đường thẳng tiến hướng Tây mà đi, trên đường đi Anh Đức hễ đi qua làng mạc
nào hay khu dân cư nào đó, là nơi đó gà bay chó nhảy, làng xóm không yên, bởi
sức ăn khổng lồ của hắn.
Đấy là còn chưa nói trên đường đi Anh Đức gặp phải con thú dữ nào là con đó
cực thảm, không động hắn hắn chỉ dần chúng một trận tăng kinh nghiệm chiến
đấu, nghĩ muốn thịt hắn, vậy phải xác định bị hắn treo trên giá nướng giác
ngộ, phải nói là một đường này không an bình a.

Mục tiêu vẫn còn rất xa, nhưng bước chân của Anh Đức ngày hôm nay đã chạy tới
Western City, nơi này tuy hắn chưa muốn chạy tới, nhưng cũng không kém phần
quan trọng.
“Tuy chưa đến được mục tiêu của mình, nhưng đã đến đây thì không có lý do gì
không đi gặp ‘bố mẹ vợ‘ tương lai đi khà khà…”. Anh Đức thầm tính toán chặng
đường còn xa mà nơi này, nơi đặt chân của công ty Capsule, nơi này có thứ hắn
cần cho sau này luyện tập tăng lên chiến lực.
“Cho tôi hỏi, ngài có biết công ty Capsule ở đâu không?” Trên đường lớn, Anh
Đức nhìn thấy người là hỏi, khi hai người hắn hỏi đều chỉ về một nơi, biết đó
là nơi hắn muốn tới, Anh Đức tăng tốc nhanh chân chạy theo hướng đó.
Không bao lâu, tòa nhà Capsule xuất hiện trước mắt hắn, phải nói là kiến trúc
khá độc đáo, cả tòa nhà như là một nửa hình cầu, trừ thêm ra cái cổng chào
hình mái vòm, nhìn từ bất kỳ góc độ nào, bạn sẽ thấy đôi là một kiến trúc hoàn
hảo, mà xung quanh tòa nhà lại có thêm mấy can nhà cũng tương tự nhưng nhỏ
hơn.
Mà ở đây có cái rất hay, đỡ làm hắn tốn nhiều thời gian để giải thích, đó là
không có bảo vệ canh gác, dường như cả tòa nhà đã được Dr.Brief thiết kế một
hệ thống bảo vệ cao cấp, không ai dám tùy tiện xông vào nên không cần bảo vệ
thì phải.
“Mà có bảo vệ cũng ngăn nổi mình bây giờ sao, hà hà…” Anh Đức cười thầm nghĩ.
Mở cửa ra bước vào, Anh Đức thấy một phòng khách rất rộng, ở đó đang có hai
người máy giúp việc đang bận rộn bạn rộn.
Anh Đức tiên lên hỏi: “Xin hỏi có cô Bulma ở nhà không?”
Một người máy giúp việc trả lời Anh Đức: [Cô chủ Bulma vừa mới đi học, hiện
tại chỉ có ông chủ và bà chủ ở nhà!]
“Ồ, chỉ có ông bà Brief thôi à?!” Anh Đức bất ngờ thầm nói, sau đó hắn mới
nhớ, cô bé đó năm nay mới mười sáu tuổi thôi, vẫn còn đang tuổi đi học mà,
ngày ở nhà thì có mấy! Đành hẹn gặp bố mẹ của Bulma vậy, bèn nói: “Vậy cho tôi
gặp ông Brief được không?”
Người máy giúp việc trả lời Anh Đức: [Cậu có hẹn trước không, nếu không có,
mong cậu buổi chiều quay lại, bây giờ ông chủ đang bận rồi!]
Nghe người máy nói như vậy, Anh Đức bèn cười tà nói: “Ồ! vậy hãy thông báo với
ông ấy là có bạn của Bulma tới chơi là được, còn hẹn trước thì lời hẹn từ nửa
năm trước có tính không?”.
[Vậy cậu vui lòng chờ trong chốc lát.] Tiếng người máy trả lời hắn, yêu cầu
hắn chờ trong chốc lát.

Không bao lâu cửa phòng mở ra, người mẹ của Bulma xuất hiện, quả thực nghe nói
không sai a, Bulma được thừa hưởng nét đẹp từ mẹ của cô nàng đi.
“Chào cô, cháu là Anh Đức bạn của Bulma, cháu tới đây, trước là thăm hỏi sức
khỏe cô chú, thứ hai là cháu thực hiện lời hứa với Bulma.” Nhìn thấy bà Brief,
Anh Đức thấy thực mỹ lệ, nét đẹp của người thành thục có khác, sau này Bulma
cũng không kém cạnh mẹ cô nàng bao nhiêu đâu, nghĩ tới đó, Anh Đức thầm quyết
định, tóm Bulma tới tay, một cô gái có đầu óc thừa hưởng từ cha, nét đẹp kế
thừa của mẹ thì ngu gì không lấy ha.
Đang tại hồi thần lúc, Anh Đức chợt đỏ mặt nói: “Cô thực là đẹp! Đẹp hơn cả
siêu mẫu rồi!”
“Hừm, cháu quá khen, mời cháu vào nhà, vào ăn hoa quả uống nước trái cây.” Có
vẻ như Anh Đức đã chiếm được tâm của ‘mẹ vợ’ tương lai, bà mời hắn vào nhà.
“Oa!!! Thật là lớn!” Anh Đức thầm hô, hắn thực cảm thán với mức độ giàu có của
gia đình này rồi, nguyên cả một cái công viên được xây làm vườn a, vậy cái tòa
nhà này muốn lớn thế nào? Mịa nó, sau này cũng phải làm cái như thế này để ở
đi, bằng không thực quá nghèo trí tưởng tượng rồi.

Tại một bàn ghế đá bên cạnh hồ nước trung tâm của khu vườn, lúc này đang ngồi
ba người, đang tại nói chuyện rôm rả về chuyến hành trình tìm kiếm Ngọc rồng
của Bulma, chủ đề lại rất nhanh chuyển rời đến quá trình đi luyện tập công phu
của Anh Đức cùng với Goku.
Anh Đức nhập cuộc rất say mê, nước bọt của hắn văng tung toé, hắn kể bọn hắn
lúc như thế này luyện, khi thì như thế kia luyện, phải nói cực kỳ hăng say.
Còn ông bà Brief thì hào hứng nghe hắn kể cùng với hăng hái nói về sự tích hào
hùng của con gái mình, ba người nói chuyện với nhau có vẻ như rất hợp.

Tại Anh Đức tố khổ nói với ông bà Brief về chuyện lúc chia tay sau chuyến tìm
Ngọc rồng thời điểm, không biết là hắn cố ý hay vô ý, hắn nhắc tới chuyện căn
phòng trọng lưc dùng để tu luyện.
Dr.Brief chợt nhớ ra, chỉ thấy ông lấy ra một viên nén bao con nhộng, trên đó
có biểu tượng Capsule, gọi Anh Đức theo ông ra ngoài toà nhà.
“Ờ, cháu ra đây với chú chút!”
“Vâng, có chuyện gì vậy chú?!” Anh Đức mừng thầm trong lòng, chắc Dr. Brief đã
làm xong phòng trọng lực đi, nhưng vẫn giả ngố làm như không biết nói.
“Ừm! Ra đây xem xem đồ vật ta cùng con bé nghịch ngợm kia tạo ra.” Dr. Brief
nghĩ hắn chưa hiểu nên nói bóng gió…
Tại hai người Dr. Brief cùng với Anh Đức đi tới một khu đất trống lúc, chỉ
thấy Dr. Brief nhấn nút ở đầu viên con nhộng rồi ném ra.
“Bùm!” Một tiếng nổ vang lên, một căn phòng hình bán cầu hiện ra trước mắt hai
người, nói là phòng, nhưng so sánh ra thì gần bằng một căn nhà nhỏ rồi, nhìn
bên ngoài chỉ thấy có một cái cửa sổ, một cửa chính được thiết kế độc đáo phù
hợp với căn nhà, trên tường ngoài có ghi Capsule.
“Vào đây đi.” Dr. Brief trước tiên mở của đi vào, không quên gọi Anh Đức theo
sau mình.
“Vờ… Vâng!!” Anh Đức ngỡ ngàng trả lời, chân không tự chủ được theo sau, đây
chính là tương lai một đoạn thời gian cần dùng a, quả thực nghĩ muốn chết, đã
rất nhiều lần hắn tính trốn khỏi đảo bỏ huấn luyện để đi tới đây rồi, phương
pháp tập luyện của Quy lão quá cũ a.

Sau khi vào trong, Dr. Brief nói cho Anh Đức biết mình phải khó khăn thế nào
để chế tạo ra căn phòng này, ông chỉ cho Anh Đức cách dùng nó, cách thao tác
khởi động thiết bị tăng trọng lực và cuối cùng, ông nói cho Anh Đức biết tin
tức hắn muốn biết, căn phòng này có thể tăng lên năm trăm lần trọng lực trái
đất, nhưng khuyên hắn suy nghĩ kỹ trước khi sử dụng, cũng không quên nhắc nhở
hắn, nếu có thể chỉ nên dùng tối đa bốn trăm năm mươi lần thôi, năm trăm lần
chỉ trong một thời gian ngắn còn được, chứ lâu dài là cả phòng trọng lực báo
hỏng.
“Dạ vâng, cháu đã hiểu, vậy đây là chú tạo ra cho cháu ạ?” Anh Đức cố ý hỏi,
không hỏi không được, vẫn chưa biết ý tứ của ‘cha vợ tương lai’ này a.
“À, cái này có tốn tiền không ạ chú, mà tất cả chi phí hết bao nhiêu để cháu
gửi chú?” Anh Đức vừa hỏi xong câu trước, Dr. Brief chưa kịp trả lời, bỗng hắn
lại hỏi tiếp.
“À a…” Dr Brief đang tính định trả lời bỗng thấy con gái mình từ đàng xa chạy
tới.
“Hây! Anh tới khi nào thế, sao không nói trước với em để em tới đón.” Bulma từ
xa chạy tới, vừa chạy vừa gọi Anh Đức.
“Khụ khụ, con bé nó đi học về rồi, quả thực là không quản nổi nó.” Dr Brief
giả ho nói ra, ông ta vốn đang tính kiếm một bút tiền, kêu giá trên trời để
bắt Anh Đức trả, không có tiền trả cũng cũng phải trả, mà không trả được thì
tập xác định là làm thuê cho ông ấy cả đời để trả nợ a, dù sao cũng là người
học võ mà, lại còn học võ của một danh sư nổi tiếng từ ba trăm năm trước nữa
chư.
Ai chả không muốn có thêm một két bảo hiểm ở bên người đây, chả ai không muốn
cả, kể cả tôi, kể cả bạn, nhưng phải có cơ hội a, ở đây cơ hội ngay tại trước
mặt, dại gì không làm. nhưng đang tại định nói ra thì sặc nước bọt đến mũi a,
nếu ai mà biết thì thật là mất mặt.

“Bụp!” Căn phòng bỗng co lại thành một viên nén Capsule, thì ra vừa rồi lúc
Anh Đức thất thần nghĩ ngợi, Dr. Brief đã nhần một cái nút được gấu ở một cái
hốc phía dưới bên phải của cánh cửa.
“Đây là Bulma nó làm riêng cho cháu, ta chỉ góp thêm chút ý kiến mà thôi, tiền
nong cái gì đây chứ. Cầm lấy này.” Nói rồi Dr. Brief tung ném viên nén con
nhộng cho Anh Đức.
“Ha ha, đồ vật đã tới tay khà khà” Anh Đức vui như mở hội trong bụng, nhưng
trên mặt hắn lại làm vẻ khó khăn, nói: “Vậy cháu cảm ơn chú nhiều, không có
chú chắc Bulma cô ấy cũng chưa chắc tạo ra được căn phòng này đi.”
“Ờ…” Dr. Brief đang định nói thì Bulma chạy đến nơi rồi.
“Nè! Anh đến lâu chưa? Thấy tác phẩm của em thế nào, đủ tiêu chuẩn đi…” Bulma
lại là một tràng lan đại hải câu hỏi đề ra cho Anh Đức, khiến mặt hắn giờ này

không khác gì trái khổ qua.

Tg: Truyện mà tự biên ra cốt thường viết nhanh hơn, nhưng nếu đi theo một cốt
nào đó, thường phải dựa theo những gì cốt đó đã có nên sẽ có hôm có chương
nhanh, có hôm sẽ ra chương chậm, mong các bạn đọc thông cảm.
Cầu Nguyệt phiếu, Cầu like, cầu đánh giá!


Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt - Chương #11