Huấn Luyện Gian Khổ, Rời Đảo Xuất Sư.


Người đăng: ❦๖ۣۜSniperღ❧

Tại ba mươi phút trước khi trời tối hắn, Quy lão chết tiệt lại ra ra một đề
mục nữa, lão lấy một viên đá, viết chữ lên đó và bắt bọn ba người Anh Đức,
Goku và Kuririn chạy xuống tìm, lần này Kuririn vẫn chơi trò giả mạo và bị Quy
lão đánh đuổi, vẫn là Goku tìm ra tới viên đá, nhưng kết quả cuối cùng, nhờ
vào cái đầu thông minh lắm mưu mẹo của mình Kuririn đã thành công mang về cho
Quy lão viên đá có viết chữ đó.
Còn Anh Đức, hắn không để tâm đi nhặt viên đá đó làm gì, bởi hắn không muốn ăn
bữa tối hôm nay a, nhớ không lầm thì ai ai người đó xui xẻo mà, trừ Goku, vì
hắn bị phạt không được ăn tối, nhưng Anh Đức không muốn nhịn đói bữa tối a, cơ
thể hắn đang tại thích nghi, lượng cơm của hắn cũng sẽ tăng cao, từ sáng giờ
đã không được ăn rồi, giờ nhịn tiếp chắc chết mất.
Anh Đức lợi dụng trong quá trình đi tìm viên đá, tới một nhà dân, mượn cái
đánh lửa tiến nhập trong rừng săn thú nướng ăn, tại chưa có kinh nghiệm dã
ngoại sinh tồn bao giờ, cho nên khi hắn nhóm lửa nướng miếng thịt đầu tiên,
không may để quá lửa cháy mất đồ ăn, tại miếng thứ hai hắn rút kinh nghiệm,
nhưng tội lỗi là, lần này hắn rút ra hơi sớm, bên trong thịt vẫn sống.
“Kệ đi, có méo mó còn hơn không!” Anh Đức cầm miếng thịt nửa chín trên tay
thầm nghĩ, hắn bắt đầu gặm nhấm hương vị thịt nướng đầu tiên ở dị giới.
“Ừm! đúng là chưa chín có khác, hơi hơi tanh, ăn thật khó chịu.” Đang tại ăn
thịt nướng, Anh Đức thấy mùi vị tanh tanh thầm bực, nếu để hắn đủ dụng cụ làm
bếp, hắn có thể làm ra rất nhiều đồ ngon a, nhưng rất tiếc là ở đây, tại chỗ
này hiện tại là không có gì hết.
Một hồi ăn no sau, Anh Đức lên đường trở về, vừa vào đến trong nhà, hắn thấy
một bên là Goku đang đứng nhìn với vẻ mặt trái mướp đắng, còn bên kia là một
bàn đồ lẩu với ba người đang vây quanh, nhìn ba người ăn uống ngon lành, Anh
Đức thầm than đáng thương, hắn thương hại bọn họ a, sau bữa này là ba ngày
liệt giường, ba ngày húp nước gạo mà sống a! Quả thực là thảm không thể tả khà
khà…

Ba ngày sau.
Bốn giờ lẻ một phút.
“Reng, reng, reng.” Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, một ngày mới lại
bắt đầu.

Bên ngoài ngôi nhà, trên một bãi đất trống, bốn thầy trò tụ tập, ba người Anh
Đức giàn hàng ngang đứng, đối diện là Quy lão Kame.
“Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện môn võ Quy tiên phái, trước khi bắt
đầu…” Quy lão giới thiệu và nói ra mục đích luyện võ là gì.
“Hiểu chưa?” Kết thúc lời giới thiệu, Quy lão hỏi bọn ba người.
Trả lời câu hỏi ngớ ngẩn ấy của Quy lão là Goku: “Chẳng hiểu gì cả!?”
Quy lão im lặng, lại nói: “...Cơ bản là hãy chăm chỉ luyện tập và tận hưởng
cuộc sống, hiểu chưa?”.
Lần này Goku lại gật đầu lia địa nói hiểu rồi hiểu rồi, tên này thực là được
lão Toriyama Akira tạo ra với một khởi đầu ngốc đến bạo đầu đi.
“Được rồi bắt đầu luyện tập thôi nào.” Quy lão hô lớn.
“Chúng ta sẽ bắt đầu băng việc chạy nhẹ nào, theo ta” Quy não nói rồi bắt đầu
chạy trước dẫn đường.

“Vâng thưa sư phụ.” Ba người đồng thanh hô, nhanh chân chạy theo sau Quy lão.
“Hây, dừng lại!!!” Tại mọi người chạy tới trước một cửa hàng sữa thời điểm,
Quy lão hô mọi người dừng lại.
“Chào buổi sáng, tôi là Quy lão Kame, đã gọi cho ông hôm qua đấy” Quy lão nói
truyện với chủ cửa hàng sữa.
Chủ cửa hàng sữa bỗng nhớ ra, bèn ngỏ lời cảm ơn Quy lão: “Ồ, là ông sao? cảm
ơn ông rất nhiều, làm phiền ông quá.”
Nói rồi chủ của hàng sữa đưa ra cho Quy lão một bản đồ giao sữa, Quy lão nhìn
tới rồi nhớ kỹ.
Sau đó chính là ngày giao sữa của ba người bắt đầu, mà khổ nhất chính là Anh
Đức, vì hắn lớn hơn, có sức khỏe hơn hai người Goku và Kuririn nên bị Quy lão
bắt đeo thêm một cái mai rùa hai mươi ký, thực so ra hành hắn đây mà, dù có
trước kia đã trải qua huấn luyện còn đeo đến ba mươi ký, nhưng lúc đó hắn vận
động cũng không có khắc khổ kéo dài như thế này a, nhưng cũng may cho hắn,
trong ba ngày vừa qua gen người Xayda trong cơ thể hắn đã dung hợp hoàn toàn,
tại ngày thứ hai tới đảo mới, vùng mông hắn bất ngờ mọc thêm ra một cái đuôi,
một cái đuôi màu nâu xám...

Bốn người chạy thành hàng dài đi giao sữa, đầu tiên nhất chính là Quy lão,
theo sau là Goku, Anh Đức rồi đến Kuririn, kiểu gì thì kiểu, Kuririn vẫn là
người chạy sau cùng a, bởi hắn đâu có nội công thâm hậu như Quy lão, cũng
không có gen nổi trội như là Goku cùng với Anh Đức a, hắn chỉ là người thường.
Còn Anh Đức nhà chúng ta thì rất nhanh thích nghi với hai mươi cân mai rùa đeo
trên lưng, phải nói sức thích nghi mọi điều kiện hà khác của người Xayda rất
bá đạo đi.

Tại trên đường chạy giao sữa đẻ Anh Đức thấy mệt nhất chắc chỉ có theo thang
lên chùa trên núi đi, quá dài quá xa a, còn những chặng đường khác, hắn chấp
tất khà khà…
Tiếp bài leo cầu thang là giữ thăng bằng đi qua cầu, rồi tới đi trên cát, lội
qua sông, chạy thoát khỏi miệng khủng long… Cứ như vậy một buổi giao sữa kết
thúc trong mệt mỏi, ba người bọn Anh Đức ngã nằm trên đất thở hồng hộc than
mệt.
Khi mọi người đã nghỉ ngơi hồi sức đủ rồi, lại đến thời điểm tiếp tục huấn
luyện, lần này Quy lão bắt bọn họ dùng tay để cày đất,... theo như cốt truyện.
Cứ như vậy một ngày huấn luyện điên cuồng kết thúc.
“ Được rồi, thế là hoàn tất buổi luyện tập hôm nay…” Quy lão đứng trước ba học
trò mặt mũi người ngợm đầy vết ong chích nói.
Kể ra cái đoạn ong chích cũng đến là đen a, Anh Đức hoàn toàn quên có cái giai
đoạn này, nếu hắn biết đã sớm trốn tới một góc nào đó rồi, chứ đi ra chịu tội
thế này quả thực khổ a.
Goku như trút được gánh nặng, cậu thổi phù một tiếng nhẹ nhõm.
Lắm điều nhất vẫn là Kuririn, hắn tuy thở mệt nhưng vẫn cố hỏi: “U ừm… ng-
ngày nào tụi con cũng phải tập luyện điên cuồng như vậy sao…?”
Quy lão phủ định nói: “Con nói gì thế, hôm nay chỉ là mức dễ nhất thôi, trong
vài tháng tới, các con sẽ luyện tập như vậy…”
Quy lão lấy ra ba cái mai rùa, trong đó hai cái hai mươi ký và một cái năm
mươi ký, nói lốt câu còn lại: “Và đeo thêm mai rùa hai mươi ký nữa, riêng Anh
Đức, con phải đeo lên mai rùa năm mươi ký.”
Như vậy trận huấn luyện cực kỳ gian khổ của Quy tiên phái đã bắt đầu, đây
chính là một thử thách lớn dành cho Goku cùng với Kuririn, còn Anh Đức đó
chính là tra tấn a, dù cho có thích nghi nhanh đi nữa, nhưng hắn vẫn chỉ là
người thôi, đâu phải trâu bò mà mang tải trọng nặng như thế, than thở thì than
thở thế thôi, chứ hắn biết rất rõ, chỉ có như vậy thì hắn mới nhanh chóng mạnh
lên được.
Cứ như vậy ngày qua ngày theo chương trình tập luyện, Anh Đức đã đàn thấy mình
mạnh lên, giờ hắn có thể đánh được hầu hết các map ở vị diện cấp thấp rồi, lơ
mơ mấy map ở vị diện cấp cao đối với hắn cũng không thành vấn đề không biết
chừng, nhưng hắn muốn mạnh hơn nữa, nên tại tháng thư tư tập luyện, hắn đã đề
nghị Quy lão đổi cho hắn một cái mai rùa nặng hơn, ban đầu quy lão không đồng
ý nhưng sau khi thấy hắn trình diễn đẩy núi đá, lão đã đồng ý tăng lên mai rùa
tám mươi ký cho hắn.
Mang trên người mai rùa tám mươi ký, Anh Đức lại tiếp tục công việc luyện tập
hàng ngày, cứ như vậy cho đến tháng thứ năm, hắn quyết định rời đảo trở về đất
liền thu thập thứ đồ hắn muốn.

Chỉ ở có nửa năm thôi, mà giờ đã là hơn năm tháng rồi, đến lúc phải đi a, thực
là luyến tiếc nơi này, luyến tiếc hai sư đệ a, còn Quy lão bất tử, hắn không
có thấy cái gì là nhớ nhung hết, có gì để nhớ lão đây khà khà…
“Ngươi tính đi thật sao?” Quy lão hỏi Anh Đức, lão chín là luyến tiếc tên đò
đệ này a, trong gần nửa năm qua, những biểu hiện mà Anh Đức thể hiện ra trước
mặt lão khiến lão như được sống lại những năm tháng thời còn trẻ, một thời làm
mưa làm gió trong chốn võ lâm.
“Vâng, con đã hẹn với Bulma là trong vòng nửa năm sẽ đến nhà con bé chơi, mà
hiện tại đã hơn năm tháng rồi, đã đến lúc xuất phát để đi rồi.” Anh Đức bùi
ngùi nói ra.
“Mọi người không cần lo lắng, tôi tự bết chăm sóc bản thân mình, sẽ không quên
việc huấn luyện hàng ngày, không quên đi môn phái Quy Tiên chúng ta đâu.” Anh
Đức thấy trên mặt mọi người tràn đầy cảm xúc ý vị bèn nói ra, xong hắn còn nói
vài câu nói chọc cười bọn người, làm cho mọi người cười lăn ra đất không dùng
lại được.
Lúc này, Anh Đức lấy ra viên nén bao con nhộng Capsun thuyền nhấn nút ném ra,
một chiếc thuyền hiện ra, hắn lên thuyền rời đảo trong sự luyến tiếc vẫy tay
đưa tiễn của mọi người.(nghe sao sao ý nhỉ, ta đã chết đâu mà đi đưa tiễn hừ
hừ)
Trên biển rộng mênh mông, Anh Đức lộ trình hướng Đông, mục tiêu của hắn là một
cái tháp cao chọc trời, ở đó có thứ hắn muốn, bắt buộc hắn phải lấy tới bằng
được nó dù bằng bất cứ giá nào!!!
–———
Tg: Như vậy là đã tới mốc hai vạn chữ, với một thằng mới viết truyện như mình,
hai vạn chữ quả thật là một con số khổng lồ a, trong vòng mười chương này,
mình đã phải đi tìm khá nhiều tài liệu để cấu thành ra nó, phải lược đi khá
nhiều cốt truyện để súng hạn tiến hành mà không mắc lỗi câu chương, gian khổ
a, cho nên:
Cầu Nguyệt phiếu, cầu like, cầu đề cử!


Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt - Chương #10