Người đăng: vulonelystar12
Hoang Cương Đại Vực rộng lớn vô cùng, vô số đại lục cùng tồn tại trên Đại Vực,
cho nên ở đây có vô số thế lực mạnh mẽ khổng lồ, thế tục không ai rõ ràng.
Cũng chính vì có quá nhiều thế lực mạnh mẽ đó, nên vô số người chỉ ngẩng đầu
nhìn lên đó, mà không cúi xuống lại nhìn lại một chút, hay thậm chí là không
quan tâm đến những đại lục nghèo nàn lạc hậu, linh khí khô cạn.
Dù sao, Hoang Cương Đại Vực quá rộng lớn, mà những đại lục đó lại quá nhỏ bé,
bọn hắn chẳng quan tâm đến nó. Thế sự vốn là vậy, ngươi giàu bọn chúng nể,
ngươi nghèo bọn chúng khinh.
Dù là đại lục, hay là người, cuối cùng vẫn vậy.
Tại đây, thế giới chỉ giành cho kẻ mạnh. Kẻ yếu chỉ có thể bị kẻ mạnh đạp
lên...
Không tôn nghiêm!
Đã ba năm trôi qua, đứa bé ác ma cũng đã lớn, chỉ là khiến người ta kinh hãi
hơn đứa bé này càng lúc càng trở nên quái thai. Chỉ với ba tuổi nhưng tóc đã
dài đến ngang lưng, đôi mắt tà ác thậm chí không mở một lần, mơ hồ bị hắc ám
che phủ, một cỗ tà ác khiến người ta run sợ, tựa hồ giấu sâu hắc ám này, chính
là một đôi tà mục, có thể khiến cho Vạn Thế trầm luân, hết thảy bị thôn phệ.
“Minh nhi, ngươi... tại sao lại như vậy... a”. Lan Hoa hô hấp nặng nề, nhìn
đến đứa con của mình mà lồng ngực khó chịu.
Đứa bé ác ma này có tên là Quang Minh, bởi vì Lan Hoa muốn đứa bé này sẽ được
Quang Minh chiếu rọi, dù là sống ở một nơi hắc ám như thế này, hay là cả bản
thân nó, cũng sẽ đi đến Quang Minh.
Không ai muốn con mình là ác ma cả, thế nhưng, Thiên Địa vốn bất công, không
có ai mong muốn là được. Trừ phi ngươi có thể nghịch thiên đoạt tạo hóa.
Tại một đại lục linh khí khô kiệt như thế này, một kẻ đã không có tôn nghiêm
càng thêm bị xem thường. Chính vì thế mà ba người bọn họ bị người xung quanh
khinh thường, cũng có sợ hãi, trốn tránh hết đi, không ai giúp đỡ bọn họ, ngay
cả gặp mặt cũng cảm thấy như bị nhục nhã.
Đương nhiên cũng có những người lương thiện, nhiều lúc cũng có giúp đỡ đôi
chút.
Chẳng có cha mẹ nào không thương con mình. Lan Hoa càng yêu thương con mình
hơn cả, đã ba năm nay, khi nàng hạ sinh Quang Minh, cuộc sống càng khó khăn
thêm, nàng vẫn cùng Quang Phục cố gắng nuôi nó, có nhiều lần phụ thân đứa bé
bị đánh đập vẫn cắn răng chịu đựng, cố gắng để nuôi nấng đứa bé này.
Thế nhưng để nàng đau khổ là từ lúc sinh ra cho đến giờ, đứa bé vẫn không lên
tiếng nói một câu, thậm chí là ngay cả khóc cũng chưa từng. Nó vẫn như một
khúc gỗ trơ lì bất động. Không biết được nổi đau đớn của thể xác lẫn tâm hồn
của nàng. Nếu như không phải đứa bé này còn thở, mặc dù yếu ớt, thì nàng đã
nghĩ rằng nó đã chết rồi.
Đột nhiên ngay lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn, có chút gấp
gáp: “Lan tỷ tỷ, Quang đại ca, hắn bị... bị người ta đánh”. Rồi lại thấy một
thanh niên tóc bù xù chạy vào, hơi thở yếu ớt, khóe miệng có vết máu nhìn Lan
Hoa đầy lo lắng.
Người này tên là Tuấn Khải, trước đây Quang Phục cứu được từ đám yêu thú, nên
từ đó người này liền đi theo Quang Phục, coi Quang Phục như là đại ca. Ba
người Lan Hoa vốn là bị mọi người xua đuổi, nhưng chính nhờ hắn thuyết phục
mọi người nơi này nên mới có thể ở lại đây.
Lan Hoa run lên, lắp bắp nói: “Thế sao ngươi không đưa đại ca ngươi về”.
“Ta vốn định đưa đại ca về, nhưng đám người của đó lại đánh luôn cả đệ, nên đệ
mới phải chạy về đây để nói cho tỷ biết. Hơn nữa, kẻ kia là Thái Thuần, con
của Thái Định lão thất phu kia”. Tuấn Khải nóng giận nói.
“Dẫn tỷ đến đó”. Lan Hoa lập tức kinh sợ, vô cùng lo lắng đặt đứa bé Quang
Minh xuống, rồi theo Tuấn Khải đi đến nơi Quang Phục bị đánh.
Đi được một đoạn đã thấy có nhiều người ghé mắt nhìn tới một nơi, thỉnh thoảng
thì thầm vài câu. Lan Hoa cùng Tuấn Khải chạy tới, lập tức thấy một người nằm
giữa vũng máu, khí tức người này yếu ớt vô cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể
tắt.
“Quang... Quang Phục, ngươi, ngươi không sao chứ ?”. Lan Hoa run rẩy nói, ôm
lấy Quang Phục, mặc kệ máu dính lên người.
Quang Phục tựa hồ do mất máu quá nhiều mà mơ hồ, khi thấy Lan Hoa, gã nói với
giọng mơ hồ, ngắt quảng: “Ta... ta không có việc gì, yên... yên tâm. Đưa ta về
đi”.
Lan Hoa định ôm lấy Quang Phục đưa về nhưng Tuấn Khải đã chạy đến cõng gã,
từng bước ổn định, bởi vì sợ động đến vết thương nên hắn chỉ có thể chầm chậm
bước đi.
Trên đường trở về, vô số người tò mò nhìn theo, khi thấy người bị thương này
là Quang Phục liền thì thầm to nhỏ, có người khinh thường, có người hả hê.
Sinh ra đứa con quái vật, đúng là ghê tởm mà.
“Thì ra đây là người nhà của tên phế vật kia”. Bỗng có người ngăn cản hai
người lại, một người trong đó cười nhạt nói, âm thanh đầy vẻ khinh bỉ. Mà đám
người xung quanh nhìn người này cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng tránh lui, có
người quay đầu bỏ đi, không dám dừng lại.
Nhìn người tới này, Tuấn Khải nhất thời hoảng sợ, cũng đầy vẻ giận dữ: “Các
ngươi muốn làm gì ?”. Nói rồi hắn đặt Quang Phục dựa vào một góc, đề phòng
nhìn đám người mới tới, chuẩn bị chiến đấu.
“Muốn gì ?”. Thái Thuần nhìn qua Lan Hoa đầy dâm tà, cuối cùng nhếch lên nụ
cười quỷ dị: “Đương nhiên là muốn chơi chết tiểu tiện nhân này”.
“Ngươi...”. Lan Hoa kinh hãi lùi về sau một bước, mặt đầy phận nộ, nàng không
ngờ giữa thanh thiên bạch nhật lại có kẻ không biết xấu hổ, điên cuồng ngạo
mạn như vậy.
Thái Thuần lạnh nhạt không để ý, hắn chính là Thái Thuần, là con của Thái
Định, ai dám ngăn cản hắn chứ. Hắn phất tay, lạnh nhạt quát: “Bắt chúng lại
cho ta”.
Ngay lập tức phía sau có người xung lên, lực lượng cuồn cuộn phóng tới, hướng
hai người Lan Hoa cùng Tuấn Khải bắt lại.
Tuấn Khải mặc dù theo Quang Phục tu luyện nhưng cũng chỉ là da lông, ngay cả
Quang Phục có thực lực là gần bằng luyện khí cũng bị đánh sắp chết, thì với
chút thực lực của hắn thì làm sao mà chống cự được.
Lan Hoa thì càng sớm bị chúng bắt lại, nàng có tu luyện, nhưng nàng tư chất
không tốt nên chẳng thể thu nạp được một tia linh khí nào, vì vậy đành từ bỏ.
Tu luyện không phải việc dễ dàng, nhất là đối với những đại lục mà linh khí
khô kiệt như thế này, thì việc tu luyện càng thêm khó khăn.
Ngay cả cảnh giới luyện khí ở Trấn Hương thành với hơn ngàn người này cũng chỉ
được vài người. Mà như thế cũng đã có thể làm người người kinh sợ rồi. Giống
như Thái Thuần, cha hắn là Thái Định với thực lực Luyện Khí Tứ Mạch liền ở
trong Trấn Hương thành độc bá, không sợ bất kỳ kẻ nào, hoành hành vô đạo.
Huống chi là những cảnh giới phía trên như Ngưng Thần, Hóa Linh, thậm chí là
Linh Phủ chỉ có ngàn năm mới xuất hiện một lần. Mà nếu có xuất hiện, cũng sẽ ở
những nơi khác, chứ không ở một nơi nhỏ bé như Trấn Hương thành này.
Những cái này quá xa xôi, tạm thời khoan nghĩ đến, ngay lúc này là làm thế nào
để đối mặt với sự tuyệt vọng đang ập đến bất ngờ này.
Tuấn Khải sau khi bị đánh thành đầu heo, liền bị ném ra ngoài đường xa xa,
không ai quan tâm, giống như một con chó bị chủ đá đi.
“Đưa nàng ta vào đây đi !”. Thái Thuần bá đạo nói, ánh mắt dâm đãng quét qua
trên người Lan Hoa.
Phía sau liền có đám người kéo Lan Hoa, thế nhưng bỗng nhiên thấy Quang Phục
yếu ớt phóng người đánh tới, sắc mặt điên cuồng, như là một con thú bị thương,
hoàn toàn bị kích thích sự hoang dã ở sâu trong người.
Quang Phục lúc này vô cùng điên cuồng, dù đã bị thương nhưng thực lực giống
như không giảm mà còn tăng, khiến cho đám người hơi kinh hãi. Nhưng khi nghĩ
đến kẻ này cũng chỉ là một kẻ bị thương, hơn nữa bên mình đông người chẳng lẽ
sợ gã, cho nên cả đám liền xung lên.
Từng người bị đánh bay, Quang Phục như dã thú đánh ngã từng con thú khác, thế
nhưng dù mạnh mẽ cỡ nào, dưới nhiều con thú vây công, con dã thú này cuối cùng
cũng gục ngã.
Mà kết quá của nó khí gục ngã, có lẽ ai cũng đã biết rồi.
Quang Phục bị đám người từng quyền từng cước đánh lên, vết thương càng lớn,
máu chảy càng nhiều, cuối cùng không chịu được mà phun ra từng ngụm máu tươi,
chết đi.
“Không !”. Lan Hoa cứng đờ người khi thấy Quang Phục nằm trong vũng máu, cả
người lạnh dần, mắt lờ đờ, cuối cùng hoàn toàn ngất xỉu.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, mọi thứ trở nên mù mờ, bầu trời tối
dần, thế giới tựa hồ bị bao phủ trong hắc ám.
Bóng tối dần dần bị bao trùm lấy người nàng, một cơn đau nhức truyền từ dưới
thân đến, trong phúc chốc, một cỗ tuyệt vọng truyền đến, nổi hoảng sợ đến cực
điểm lan tràn mà ra.
Lan Hoa không dám mở mắt, bởi vì một khi mở mắt, đó chính là phải đối mặt với
nổi nhục mà nàng không thể nào chịu đựng được.
Trong bóng tối, nàng mơ hồ nghe được một tiếng khinh bỉ: “Hừ, tưởng gì, hóa ra
ngay cả đám kỹ nữ cũng chẳng bằng, nếu không phải là có chút dung mạo, bản
thiếu gia cũng không thèm”. Âm thanh vang lên cũng im lặng rất nhanh, mọi thứ
trở nên lạnh lẽo.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến nàng run rẩy, mắt run run nhẹ mở ra. Cảnh
vật hơi xa lạ, nhưng nàng biết mình đang ở đâu.
Chậm rãi đừng dậy, nhưng vừa mới đứng đã thấy hạ thân đau đớn, dù biết mình
vừa mới bị làm nhục xong, nhưng nàng vẫn không nhỏ một giọt nước mắt, mà là
cắn chặt răng không rên một tiếng, từng bước như lê lết hướng nhà mình trở về.
...