Đứa Bé Ác Ma


Người đăng: vulonelystar12

Người đến chính là Bàn Cổ, một trong bốn vị Cự Đầu trong truyền thuyết thuở sơ
khai nhất của Thương Mang. Vốn dĩ bọn hắn như là Thần Long thấy đầu không thấy
đuôi, nhưng không ngờ tới lần này vậy mà Bàn Cổ trong truyền thuyết này đi ra.

Phải biết bọn hắn trừ phi Thương Mang có nguy cơ bị diệt tận diệt, còn không
bọn hắn sẽ không đi ra. Nhưng lúc này, không phải hắn cuối cùng vẫn là sao?

“Ha ha, ta tới đây chính là gặp kẻ này. Không ngờ lại có thể làm ra bước này,
quả nhiên nhìn xa”. Bàn Cổ cười lớn không để ý tới đám người Thiên Vương, Kiếm
Thần bọn hắn, nhìn đến Ma Thần nói.

“Chí Tôn còn tại, Thương Mang còn nguy, ngươi khá đặc biệt khi được chọn”. Bàn
Cổ thâm thúy cười lớn nói, âm thanh khiến Tinh Thần ảm đạm, Sơn Hà vỡ nát,
thiên địa cũng hỏng bét, hắc ám càng co rút dữ dội.

Đám người Thiên Vương, Tiên Tổ mơ hồ nghe ra được điều gì, sắc mặt thoáng ngạc
nhiên, nhìn đến Ma Thần, không ngờ kẻ này vậy mà...

Từ khi Bàn Cổ vừa xuất hiện, Thương Mang trở nên sáng sủa, trăm ngàn vạn đạo
quang mang không ngừng rực sáng, hỗn độn bao phủ, thánh quang chiếu rọi muôn
đời, Hắc Ám bị xua tan hết thảy.

“Đây là Cự Đầu nào, sao ta chưa gặp qua bao giờ?”. Một vị lão tổ lau mồ hôi
trên trán, nhìn đến Bàn Cổ sừng sững đứng ở Thương Mang như thần linh, sau
lưng ẩn hiện tỷ ức thế giới, hỗn độn lượn lờ quanh người, uy áp khủng bố vạn
phần.

“Chiếc búa kia, đây chẳng lẽ là...”. Vài vị Cự Đầu khủng bố ở cách xa tỷ ức
thời không nhìn chiếc búa trên tay Bàn Cổ liền run giọng nói, mơ hồ đoán được
thân phận của người này.

“Ông !! —“ Uy áp khủng bố vô thượng từ Bàn Cổ truyền xuống làm Ma Thần cao ức
vạn trượng cũng trở nên nhỏ bé, từng cỗ hỗn độn quang mang chiếu rọi thiên
địa, hắc ám co rút mạnh mẽ, hết thảy hắc ám tan biến trong tức khắc.

Đám Phù Đổng Thiên Vương nhìn cảnh này liền cười khổ lắc đầu, bọn hắn cực lực
lắm mới đem Ma Thần đánh trọng thương, thế nhưng hắc ám vẫn cuồn cuộn bao phủ
Thương Mang, thôn phệ vạn giới.

Nhưng khi Bàn Cổ đi ra, Hắc Ám không dám sinh, Ma Diễm không dám đốt, dưới vô
thượng chi uy của hắn, mọi thứ sáng rạng, hắc ám vĩnh hằng cũng phải mở ra ánh
sáng !

Nhìn xem Hắc Ám đã hoàn toàn biến mất, vô số người mừng rỡ, hướng đám người
Bàn Cổ cung kính nói: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân”. Nói rồi cũng không dám
dừng lại ở đây, sợ lại xảy ra biến, liền vô số người rời đi, trong nhất thời
như đàn chim tránh lạnh, từng đạo quang mang che kín trời đất.

“Rống ! —“ Ma Thần phẫn nộ rống lớn, âm thanh khiến Tinh Vân biến chuyển,
Thiên Địa hoán triệt, vạn giới nổ tung, Tinh Hà chảy ngược, một cỗ Ma Thần chi
uy đem ức vạn tinh không thôn phệ.

Ma Thần nhìn lên đám người Bàn Cổ, ánh mắt tà ác đến cực hạn làm trời đất nơi
nó nhìn tới liền đen tối xuống, vạn giới phía sau hoàn toàn bị chìm trong tà
ác mê loạn. Chỉ là lúc này nó đang bị trọng thương, tứ chi đứt gãy, nếu không
Ma Thần đã đem một mảnh Thương Mang phá diệt rồi, hoặc là đã giận dữ đánh tới
đám người Bàn Cổ.

Chợt thấy Ma Thần mở rộng miệng, phun ra một đạo Hắc Ám lốc xoáy. Đạo Hắc Ám
lốc xoáy vừa ra liền đem mọi thứ chấn nát, xoắn diệt Vạn Cổ.

“Ầm ầm ầm !” Tiếng nổ kinh khủng trấn nát Tam Giới, đánh nổ Thương Thiên,
thình lình một cột trụ khủng khiếp từ hư vô đâm thẳng vào Thương Mang, kéo dài
đến vô hạn, từng dòng phù văn hắc ám chợt xuất hiện xoay tròn ở thân cột trụ,
trong nháy mắt Thương Mang khai mở, một hố đen vô tận bỗng bạo mở ra.

Dưới ánh mắt kinh hãi của toàn bộ Cự Đầu, Ma Thần bước vào trong hố đen vô
tận, xuyên thấu vô tận thời đại, phá toái Thương Mang rào cản, biến mất tại
trong hố đen.

Mà ngay khi Ma Thần vừa biến mất, bỗng thấy ức vạn đạo ánh sáng tràn ngập
Thương Mang gợn sóng, thế giới run rẩy, vô thượng chi uy khủng khiếp tản ra.

“Nếu ngươi là kẻ được chọn... !“ Bàn Cổ thân ảnh xuất hiện ở hố đen vô tận,
mênh mông quang mang rọi sáng, toàn thân tràn ngập lực lượng ánh sáng, hỗn độn
khí tức bạo phát chấn động Thương Mang, hóa thành một vị thần linh tràn ngập
quang mang, rọi sáng hố đen vô tận.

Trong hố đen vô tận thấy được một đạo quang mang vượt qua tỷ tỷ ức thời không
mà đi, trong nháy mắt đã xuất hiện một thế giới xa xôi vô hạn.

“Vậy để ta giúp ngươi một tay !”. Bàn Cổ lạnh lùng quát, hơi thở cuồn cuộn
thành phong vân, người ngập lôi đình, mắt trái hóa ngày, mắt phải hóa đêm, rọi
sáng Vô Cực, nhìn thấu bản nguyên, đại đạo hóa vạn vật, hỗn độn hóa thế gian,
vô tận thế giới bỗng xuất hiện ở dưới chân hắn, hóa thành một phương đại thiên
thế giới khủng bố, lực lượng khủng khiếp tràn ngập người hắn.

“Phanh !! —“ Một chưởng đánh ra, bỏ qua vô tận ngăn cản, không quản thời gian,
không nhìn không gian, tỷ ức đạo quang hỗn độn mang theo lực lượng khủng khiếp
trấn nát Thương Mang đánh vào, lập tức hết thảy đều biến mất.

Dưới một chưởng Chư Thiên vỡ nát, Vạn Giới tịch diệt, thiên địa cô liêu, hết
thảy biến mất, không còn gì tồn tại được.

Bàn Cổ khai thiên cũng diệt thiên !

Trời cao băng diệt, Quy Khư đổ nát, Vô Lãng chia đôi, Tinh Thần rơi rụng, Nhật
Nguyệt hủ bại, vạn ức thương sinh biến mất, hết thảy biến thành hư vô.

Một mảnh hư vô !

Hoàn toàn là một mảnh hư vô !

“Aaa !”. Bỗng dưng một tiếng hét lớn thê lương vọng cả Tam Giới, chấn rung cả
vô tận thế giới đang lơ lững ở Thương Mang, Vô Lãng âm ầm dậy sóng, hư vô
trong nhất thời rung động dữ dội.

Thời gian dần trôi, trong mảnh hư vô không rõ năm tháng, cuối cùng âm thanh
cũng nhỏ dừng rồi im bặt.

Tuế nguyệt chậm rãi trôi qua, bỗng nhiên ở giữa mảnh hư vô một đạo ánh sáng
rực rỡ lóe lên, tỷ ức vạn đạo quang mang theo đó sản sinh ra, rọi sáng mảnh hư
vô vô tận.

Thời không như bị ngược dòng, bản nguyên mở ra, đại đạo phũ xuống, Thiên Địa
sơ khai, Vạn Giới hình thành.

Cuồn cuộn quang mang giăng kín Thương Khung, vô biên vô tận đạo quang rọi sáng
thế giới, từng cỗ Huyền Diệu chi khí, Hồng Mông chi khí, vạn đạo chi khí cứ
thế bắt đầu sinh ra, mênh mông hỗn độn chậm rãi tản ra, bao phủ Thương Mang.

Sau khi ánh sáng lần nữa sáng rọi, Thiên Địa lần nữa hình thành, Bàn Cổ biến
mất một cách không ai biết, cũng như khi hắn tới, mọi thứ đều vô định.

“A !”. Chợt một tiếng vang lên đánh động Thiên Địa, một lão tổ kinh hãi mở
mắt, hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó hoảng hốt: “Chuyện gì vừa mới xảy
ra...”.

“Chuyện này, chuyện này là sao ?”. Một vị lão tổ khác lẩm bẩm, âm thanh hơi
run, cảnh tượng vừa rồi hắn còn rõ ràng, nhưng tại sao lại có cảnh tượng như
vậy thì hắn lại không biết.

“A di đà phật”. Một vị Phật Tổ phật pháp vô biên cảm thán lên tiếng: “Một búa
khai thiên, một chưởng diệt thiên, cuối cùng thì nhân quả vẫn không thể tách
rồi”.

Không ai hiểu được vị Phật Tổ này nói gì, mà cũng không còn ai để tâm đến lời
nói của hắn. Bởi lúc này bọn hắn còn đang hoang mang, chuyện vừa rồi rốt cuộc
là chuyện gì, tại sao bọn hắn lại thấy cảnh Thiên Địa diệt, lại thấy Thiên Địa
sinh?

Mà khi bọn hắn đang vì chuyện này hoang mang, ở một Đại Vực xa xôi không rõ vị
trí trong Thương Mang, một đứa bé đã được ra đời.

Trong căn nhà nhỏ rách nát, mọi thứ ở đây vô cùng tồi tệ, không khí âm trầm
đến đáng sợ, một cỗ ngột ngạt làm người khác khó chịu đến tận cùng.

“Aa ! Nó, nó... nó là ác quỷ”. Bỗng một tiếng kinh hãi vang lên, không khí âm
trầm nơi đây không những không bị phá tan, mà càng khiến nó thêm ngột ngạt khó
chịu. Một vị trung niên hoảng sợ nhìn đứa bé vừa mới hạ sinh.

Tứ chi ngắn cụt, đầy quái dị, đôi mắt hắc ám âm độc, mặc dù đã nhắm chặt nhưng
vẫn khiến người ta nhìn vào cũng phải run rẩy vì cỗ tà ác mơ hồ tản ra. Đứa bé
dù vứa mới được sinh ra, thế nhưng nó không khóc giống những đứa bé bình
thường, mà chỉ mĩm cười đầy quỷ dị.

Nụ cười dọa cho người phụ nhân hộ sinh kia hoảng sợ, lập tức thả đứa bé xuống
đất rồi chạy ra ngoài, kèm theo tiếng hét thất thanh.

Ngoài cửa một vị trung niên lo lắng bất an đang đứng ngồi không yên thấy phụ
nhân vừa chạy ra liền giữ chặt lấy bà: “Sao rồi, mọi chuyện sao rồi”. Lắp bắp
nói được vài câu, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của phụ nhân hộ
sinh cũng liền run rẩy.

“Nó, nó không phải là người... nó, nó là ác ma, là ma quỷ”. Kinh hãi hét lớn,
vị phụ nhân lại hoảng sợ giãy dụa chạy đi, tựa hồ sợ ở lại một chút nào nữa sẽ
bị ma quỷ ăn thịt đồng dạng.

Cũng không để ý đến phụ nhân hoảng sợ chạy, gã trung niên chạy vào trong
phòng, lo lắng nhìn xem nữ nhân của mình: “Lan Hoa, ngươi không sao chứ”.

“Ta, ta... không, không sao... xem con của chúng ta...”. Lan Hoa yếu ớt lên
tiếng, trong ánh mắt có chút hy vọng.

Gã trung niên lúc này dời ánh mắt đến đứa bé nằm dưới đất, khi vừa mới nhìn
thấy, lập tức vui mừng: “Đây là con trai, quả nhiên tuấn...”. Thế nhưng nói
được một nửa đã lập tức im bặt, niềm vui biến mất, thay vào đó là một loại
thất vọng chán nản.

Đứa bé này, không giống con người chút nào, mà càng giống ma quỷ hơn !!

“Con, con chúng ta làm, làm sao ?” Giọng đột nhiên nghẹn ngào, Lan Hoa run rẩy
nói, nàng lo sợ, lo sợ ràng lời nói trước kia của vị phụ nhân hộ sinh là thât.

“Nó, nó...”. Gã trung niên cảm thấy ngột ngạt, không biết phải nói như thế
nào.

“Nó, nó làm sao... khụ... khụ”. Đôi mắt ướt đẫm nước mắt, nàng nghẹn ngào lên
tiếng, nhưng nàng nào còn sức để nói.

“Không sao chứ”. Gã trung niên lo lắng lại gần nàng, lên tiếng nói: “Nàng nghỉ
ngơi trước đi...”.

“Nó, thật sự là ác ma... sao ?”. Lan Hoa tựa như ngừng thở, nhẹ giọng nói.

“Cái này...”. Gã trung niên nghe vậy liền thẫn người, thật lâu sau mới than
thở, chậm rãi lắc đầu: “Nó vẫn là ngươi, chẳng qua... chẳng qua chỉ là dị dạng
một chút”. Nói đến đây, gã lại thở dài, sau đó nói tiếp: “Chỉ là, nàng cứ yên
tâm, dù là ác ma thì vẫn là con của chúng ta...”.

...


Cực Đạo Ma Thần - Chương #5