26 :mê Trận Vô Hình (2)


Hoa Thanh Uyên trở tay không kịp, hết sức kinh sợ thì chợt nghe một tiếng quát
giận dữ và một đạo thân ảnh như bay từ trên đài hạ xuống vung tay nắm lấy tay
Lương Tiêu ném xuống đất mạnh đến mức đầu hoa mắt váng, trỗi dậy nhìn thì thấy
một lão giả mặc hoàng bào, râu tóc bạc phơ, hai gò má gầy gò đang nhìn nó với
cặp mắt giận dữ. Lương Tiêu máu nóng nỗi dậy múa quyền nhắm vào ngực lão giả
đánh tới thì Hoa Thanh Uyên đã đưa tay phong trụ quyền thế của nó và hướng vào
người này nói cung kính nói : "Minh lão, lỗi chính là do ta ! Xin người đừng
quở trách nó."

Hoàng bào lão giả hừm một tiếng không thèm nhìn y lại nhìn xéo sang Lương Tiêu
nói: "Ngươi là ai, dám làm rối loạn Hồn Thiên Nghi của lão phu, hừ ! Ngươi mà
không sửa lại được thì đừng hòng đi xuống !" Lương Tiêu thấy sau lưng ngấm
ngầm đau đớn, nổi giận nói: "Ta không sửa lại thì sao ?" Hoàng bào lão giả
trong mắt bắn ra tinh quang chớp ngời đưa tay chụp lấy nó, Lương Tiêu tránh
không kịp nên bị hoàng bào lão giả nắm lấy đưa lên cao, nói lớn : "Ngươi mà
không sửa được lão phu sẽ quăng ngươi xuống đài."

Linh Đài cao ước chừng mười trượng, nếu hoàng bào lão giả từ trên ném mạnh một
cái thì có mười Lương Tiêu cũng phải mất mạng tại chỗ. Nhưng tiểu tử này thiên
sinh quật cường, bộ dạng nó giống như thà chết chứ không chịu thua ngang bướng
hét lên: "Không sửa, ngươi có gan thì ném ta đi." Hoa Thanh Uyên vốn biết lão
giả này nói là làm nên hoảng hốt kêu lên: "Minh lão, tiểu hài này nghịch ngợm
lão không phải hạ mình tranh cãi với nó, chuyện Hồn Thiên Nghi sẽ do Thanh
Uyên làm lại cho."

Lương Tiêu hét lớn: "Hoa đại thúc, ông sao phải ba lần bảy lượt hạ mình với
lão đầu tử này chứ ?" Hoa Thanh Uyên không biết nên khóc hay nên cười nhưng
thật ra thì y đang ngưng thần nín thở, cúi đầu thõng tay, lòng nghĩ "Hài tử,
mọi sự ta đều vì ngươi cả." Hoàng bào lão giả nhìn xéo sang Hoa Thanh Uyên,
cười nhạt: "Ngươi càng ngày vô lễ, đem ngoại nhân vào mà không báo trước cho
ta hay, vào Linh Đài phá phách loạn xạ. Hừm, nếu ngươi là cung chủ thì Thiên
Cơ cung sợ là đã bị hủy hoại bởi tay ngươi rồi !"

Hoa Thanh Uyên mặt đỏ tới tận chân tóc, ấp úng nói: "Minh lão ...Minh lão giáo
huấn rất đúng." Hoàng bào lão giả lạnh lùng nhìn y, tỏ vẻ khinh miệt, rồi ném
Lương Tiêu sang một bên, ống tay áo phiêu phưỡng bốc lên bỏ đi. Lương Tiêu lồm
cồm bò dậy muốn đuổi theo nhưng chỉ thấy một bóng vàng xẹt đi như thiểm điện
thoáng cái đã biến mất sau cây cối, nó dậm chân nói: "Hoa đại thúc, sao ông
không ngăn lão lại để cháu tính sổ với lão." Hoa Thanh Uyên cười khổ: "Thôi
đi, vị lão tiên sinh này vũ công cực cao, đừng nói là ngươi mà ngay cả ta còn
đánh không lại ông ta."

Lương Tiêu nói: "Lúc nãy lão ấy ra chiêu chụp cháu, tuy lẹ nhưng cháu có cách
để phá." Nói rồi liền chuyển bộ múa quyền, nó ngửa người ra, song thủ như đang
hái hoa, sử chiêu "Trang Chu Mộng Điệp", sau đó lại uốn mình nhảy lên không
biến thành chiêu "Kê Khuyển Thăng Thiên", chiêu này lấy từ điển tích Hoài Nam
Vương Lưu An đời Hán, Lương Tiêu đang ở giữa không trung lại khoa chân đá
ngược lại và song chưởng đánh xéo xuống như đang vượt nước chém sóng, chiêu
này gọi là "Hứa Thận Đồ". Hoa Thanh Uyên nhìn hai chiêu trước thấy biến hóa kỳ
diệu, quả nhiên có thể khắc chế thủ pháp của lão giả nọ, chiêu thứ ba dùng để
phản kích, cực kỳ lăng lệ , nên cảm thấy quái lạ, chờ cho Lương Tiêu hạ xuống
liền hỏi: "Ngươi hiển nhiên là biết cách phá nhưng sao lại không làm ?"

Lương Tiêu cũng tự lấy làm lạ, gãi đầu: "Cái này ...Lão già đó xuất thủ lẹ quá
chừng, cháu chưa kịp nghĩ thì đã không còn dịp để ra chiêu." Hoa Thanh Uyên
mỉm cười: "Vậy là đúng rồi! Cái này gọi là một nhanh hơn ba chậm, chiêu thức
của ngươi rất lợi hại nhưng công lực lại không bằng; Chỉ cần đối phương nhanh
hơn là ngươi không có cơ hội xuất thủ." Lương Tiêu nói: "Muốn nhanh thì phải
làm sao?" Hoa Thanh Uyên đáp lời: "Chỉ có dụng tâm khổ luyện, luyện đến một
mức độ nhất định thì tự nhiên chiêu thế sẽ trôi chảy, nhanh chậm lúc đó sẽ tùy
tâm xuất phát." Lương Tiêu im lặng không nói gì nhưng lòng đã ngầm hạ quyết
tâm, nhất định sẽ khổ luyện công phu để lần tới nó sẽ nắm lão đầu nhi nọ, ném
lão mòng mòng cho lão phải bể đít ra làm tám miếng mới hả. Nghĩ tới đó nó lại
hứng chí trở lại, không nghĩ đến chuyện náo loạn nữa, theo Hoa Thanh Uyên ra
khỏi Linh Đài. Hai người đi xuyên qua một khoảng rừng, phía trước dương liễu
xanh tươi làm nổi bật nhà cửa san sát, tường trắng quanh co dài tới mấy dặm.
Xuyên qua một cái cửa vuông thì mùi hương lạ tỏa lên, trước mắt toàn là màu
tím, những cánh hoa như đàn bướm giữa cuồng phong, không ngừng bay lượn đuổi
nhau.

Hai người đi xuyên qua hai nhà thủy tạ, thỉnh thoảng lại gặp tùy tùng, thị nữ,
thấy Hoa Thanh Uyên đều cười gọi hỏi thăm, hoàn toàn chẳng có gì là phân biệt
chủ tớ, Lương Tiêu lấy làm ngưỡng mộ: "Ai ai cũng thích Hoa đại thúc, ta mà có
được chừng một nửa tính tình dễ gần này của ông ta thì tốt biết chừng nào."
Hai người đến một cái cửa tròn, trước cổng chạm hai câu đối, Lương Tiêu hứng
khởi nhẩm đọc luôn: "Chân ... tục, à, mấy chữ giữa là chữ gì đây?", nó lại
nhìn về cột đá phía tả rồi cau mày, "Điều ... tâm, a, người này không biết
viết sao vậy cà?"

Hoa Thanh Uyên cố nhịn cười: "Tiêu nhi, hai hàng chữ thảo này không phải ai
cũng viết được. Phải đọc là Chân thủy tẩy trần tục, thanh âm địch phàm tâm
(nước trong tẩy trần tục, âm sáng rửa phàm tâm), à, chữ nằm ngang kia ngươi có
nhận ra không?" Lương Tiêu nhìn qua đáp: "Tâm thủy mộc ..." nó tự biết ngay là
mình sai, hết sức xấu hổ, mặt đỏ lên tới mang tai.

Hoa Thanh Uyên than: "Chữ này đọc là tố cầm tâm thủy tạ ." Lương Tiêu dương
hai mắt lên nhìn kỹ thì thấy những chữ này đóng mở hoàn toàn không bị ngăn
ngại câu thúc, thật là thích hợp với tì vị của nó, thuận tay chỉ vào phần lạc
khoản của hai câu đối, đọc ra từng chữ: "Lạc Hồn Cuồng Sinh tửu thư." (Thơ
rượu của Lạc Hồn Cuồng Sinh). Hoa Thanh Uyên cười : "Lần này ngươi đọc gần
đúng rồi đó, nhưng không phải là lạc hồn mà là lạc phách , không phải tửu thư
mà là túy thư ." Lương Tiêu đắc ý đáp lời: "Lạc hồn lạc phách, tửu thư túy thư
gì cũng giống nhau mà." Hoa Thanh Uyên cả cười, bỗng nghe từ trong cổng có
tiếng đàn vọng lại nên không tiện nói thêm, kéo Lương Tiêu sãi bước tiến vào
cửa tròn.

Đi một đoạn không xa thì tới cuối nhà thủy tạ, ở đó có một lư hương vàng đang
tỏa khói trắng, khói hương từ từ tan vào không khí xung quanh, mùi thơm ngát.
Một nữ tử mặc áo lụa đen đang ngồi xếp bằng, bàn tay mềm mại trắng như tuyết
đang khảy dao cầm. Hoa Mộ Dung đứng bên tả nữ tử đó, Hoa Hiểu Sương thì đang
tựa vào người một mỹ phụ y phục màu lam. Mọi người thấy Lương Tiêu thì mỉm
cười nhưng không nói gì.

Lương Tiêu nhìn nữ tử đang khảy đàn niên kỷ độ chừng chưa tới tam tuần, khuôn
mặt như băng tuyết, đôi mắt như nước mùa thu, thanh dật tú mỹ có thể gọi là
bậc quốc sắc, tuy y phục giản đơn nhưng từ trên xuống dưới đều toát ra khí
chất ung dung cao quí làm người nhìn phải vô cùng ngưỡng mộ.

Đầu tiên tiếng đàn nhỏ nhẹ phiêu hốt như đóa phù dung tấm tức khóc giọt sương
mai, như đóa hương lan ngậm cười, nhưng lại có hiệu lực làm khiên động lòng
người; Lương Tiêu nhìn thấy Hoa Hiểu Sương đang cười với nó thì toan gọi chào
nào ngờ tiếng đàn bỗng vươn cao, như vách núi cao ngàn trượng cao không thể
tưởng tượng, Lương Tiêu nghe thấy trong lòng chấn động. Mỹ phụ áo lam nhíu mày
bịt tai Hiểu Sương lại. Tiếng đàn càng lúc càng cao hơn như tiếng chim thanh
vũ, chót vót như mây trời, không thể nào cao hơn nữa. Nhịp tim Lương Tiêu cũng
theo đó mà trở nên khẩn trương. Bỗng dưng tiếng đàn hạ xuống tựa như từ ngọn
núi cao vạn thước rơi thẳng xuống hố sâu vạn trượng, tâm tình Lương Tiêu cũng
rơi theo tiếng đàn, thoáng chốc đã sinh ra mê loạn.

Tiếng đàn trở nên ngập ngừng một lát rồi từ từ nhanh hơn, lúc đầu như mưa rơi
xuống rừng hoa, dần dà biến thành tiếng đao thương, trở đi lập lại, rồi tiếng
đàn trở nên kịch liệt, tựa như núi Côn Lôn nát vụn, như tiếng sấm sét trong
không trung, hàm ẩn lòng phẫn nộ. Máu huyết Lương Tiêu nhộn nhạo, tim đập
thình thịch. Lúc này tiếng đàn bỗng nhiên buông lỏng, chuyển thành thong thả
như người vợ trầm ngâm ngóng đợi, như nhi nữ nói lời chia ly, mang vẻ buồn khổ
thê lương không nói thành lời; cứ như thế một hồi lâu, cuối cùng khi tiếng đàn
im bặt mọi người mới bừng tỉnh, đều không biết tại sao sáu sợi dây đàn đã bị
đứt ra từng khúc.

Nữ tử mặc y phục đen thẩn thờ nhìn chiếc đàn đứt dây hồi lâu, trầm tư: "Ly sầu
lại thêm ly sầu, qua qua lại lại rồi cuối cùng cũng đứt ruột mà thôi." Trong
lòng đau xót, đẩy dao cầm sang một bên chợt nhìn thấy Lương Tiêu nước mắt dàn
dụa trên má thì không kềm được ngạc nhiên kêu lên một tiếng trong trẻo, giọng
thắc mắc: "Đứa bé này còn nhỏ thế mà nghe hiểu được sao?"

Chúng nhân thấy Lương Tiêu thương tâm khóc như thế thì đều lấy làm lạ, Hoa Mộ
Dung hỏi: "Sao ngươi lại khóc ?" Lương Tiêu nghe vậy thì giật mình, vội vàng
quẹt nước mắt, chống chế: "Ai khóc chứ ? Lão tử ... lão tử chắc có hạt cát lọt
vô mắt ..." Hoa Mộ Dung buồn cười, gạt phăng: "Chuyên gia lừa đảo không dùng
cách lừa dối này được đâu, ở đây ai cũng đã thấy rõ ràng là ngươi khóc." Lương
Tiêu đang buồn bã lại xấu hổ nên tức giận mắng: "Ta khóc ra sao ? Khóc đám
tang người à?" Hoa Mộ Dung tức tối, quyền trắng như phấn đưa lên thì nữ tử áo
đen mỉm cười khoát tay, Hoa Mộ Dung phải hạ tay xuống nhưng cũng trừng mắt hậm
hực nhìn Lương Tiêu.

Nữ tử áo đen ngưng thần nhìn Lương Tiêu mỉm cười: "Hiểu Sương nhắc tới Tiêu ca
ca là ngươi phải không?" Lương Tiêu nhìn sang Hiểu Sương một cái rồi gật đầu.
Nữ tử áo đen vẫy tay gọi nó: "Lại đây." Lương Tiêu thấy thần sắc thân thiện và
không ai nói gì thì bước tới, bất ngờ hữu thủ của hắc y nữ tử như cánh bướm
ngọc bay ra phất vào huyệt khúc trì của nó. Lương Tiêu không kịp suy nghĩ sử
ra "Đạn Tự Quyết" trong "Như Ý Ảo Ma Thủ", lật tay búng ra nhắm vào mạch môn
của nữ tử bắn tới, Tiêu Thiên Tuyệt đã từng dùng tuyệt chiêu này bắn mù hai
mắt Vân Vạn Trình. Lương Tiêu tuy công lực thô thiển nhưng chiêu thức tinh
diệu không thể coi thường.


Côn Luân - Chương #26