25 :mê Trận Vô Hình (3)


Mê trận vô hình

Nguyên lai tám trăm thạch tượng này chính là một câu đố tuyệt đại mà tiền nhân
đã lưu lại, trải qua bao năm tháng nằm tại đây mãi tới hôm nay mới có người
hiểu thấu sự huyền bí ở trong. Hai trăm năm trước Thiên Cơ cung đã trải qua
hàng trăm kiếp nạn, cuối cùng truyền xuống đời thứ bảy thì sản sinh ra một bậc
vũ học kỳ tài tên là Hoa Lưu Thủy, người này lúc mười bảy tuổi đã là Thiên Cơ
cung đệ nhất cao thủ; Tới ba mươi tuổi thì nhìn khắp giang hồ khó tìm ra địch
thủ. Cũng tới đời vị này thì vũ công của Thiên Cơ cung mới trở thành một nhà
riêng biệt. Luận về vũ công thì người này có thể nói là vị đại cao thủ số một
của Thiên Cơ cung trong năm trăm năm qua.

Trong thời loạn thế Thiên Cơ cung đã dành lấy nhiệm vụ thủ hộ điển tịch thì
đối với người trong cung mà nói tất nhiên không thể không nhắc đến vũ công,
nhưng việc thu tập điển tịch và xây dựng "Lưỡng Nghi Ảo Trần" trận mới là việc
quan trọng hơn cả. Cho tới khi Hoa Lưu Thủy ba mươi tuổi thì việc mở núi khai
sông, xây dựng cự luân đã hoàn tất, chiếu theo đồ hình để lắp ráp cơ quan và
thiết lập thạch trụ di động.

Hoa Lưu Thủy một thân vũ công xuất thần nhập hóa nhưng đệ tử trong cung lại
chẳng ai đủ sức kế thừa y bát. Ông ta tuy không nói ra nhưng lòng thì rất
không thỏa mã về điều này, một hôm đứng nhìn thạch trụ thì lại sinh ra ý tưởng
muốn từ thạch trụ mà khắc thành tám trăm vị thánh hiền rồi gửi gắm pho vũ công
tối lợi hại vào các thạch tượng . Chỉ hy vọng trong đám hậu nhân sẽ có người
nhìn ra sự ảo diệu bên trong, nếu ai khám phá được thì ngộ tính người đó tất
không thấp, hoặc giả có thể thừa kế y bát.

Khắc cả tám trăm bức thạch tượng này cuối cùng cũng đã làm vị đại cao thủ sức
cùng lực tận. Khi hoàn thành thì Hoa Lưu Thủy cũng đã lớn tuổi nhưng khi nhìn
lại thế hệ sau, thấy kẻ thì học số thuật, người thì mãi lo kiếm sống, hơn cả
chục năm như thế không ngờ vẫn không có ai nhìn ra bí mật trong tượng nên lão
nhân này không khỏi nản lòng, nhưng vốn tính tình kiêu ngạo nên nhất định chỉ
dẫn cứ để vậy mà mang luôn bí mật này vào quan tài, trước khi chết chỉ nói một
câu: "Ra câu đố dễ, giải câu đố mới khó, đời sau nếu có ai khám phá được chân
ý của lão phu thì không những là kẻ tài giỏi thiên phú mà còn là kẻ hết sức có
phúc phận."

Đám tử tôn nghe xong thì cũng không để lòng, chỉ cho đó là lời mê sảng trong
lúc gần đất xa trời. Thật vậy, tám trăm thạch tượng trông qua thì chẳng có gì
kì đặc mà phải kết hợp nhiều tư thế mới trở thành vũ công; Bởi vì thạch tượng
cùng với trận Lưỡng Nghi Ảo Trần vận chuyển không ngừng nên chúng nhân dồn cả
tâm sức vào để nghiên cứu trận pháp, chủ yếu tập trung vào phương vị của thạch
tượng và hoàn toàn không nghĩ gì đến vũ công, kể cho đến nay đã hơn một trăm
năm mà vẫn không một ai phát hiện được bí mật của thạch tượng.

Lương Tiêu nguyên bổn không hiểu gì về trận pháp và gần đây lại thêm luôn nghĩ
về việc báo cừu nên trong lòng luôn chỉ muốn học vũ công, thứ hai nữa nó lại
có cơ duyên để ánh trăng rọi xuống đúng lúc nên nó mới minh bạch được điều
quan yếu của thạch tượng. Từ chỗ đã thông suốt một điều đưa đến thông suốt mọi
điều, nó liền theo cách đó tập trung vào quan sát thạch tượng, không chiêu nào
không phải là vũ công tuyệt diệu. Nó mừng rỡ không cùng, bao nhiêu tâm sự lo
lắng trong lòng đều tiêu tan không còn một mảy. Chính vì trận pháp Lưỡng Nghi
Ảo Trần không ngừng vận chuyển nên tám trăm thạch tượng cứ như dòng nước chảy
ngang qua bên nó thật linh động như cả một bảo khố vũ học, vô cùng vô hạn chờ
nó lĩnh ngộ.

Nó y theo đó mà luyện công mặc kệ thời gian trôi qua như phi tiễn, bất giác đã
đến chính ngọ ngày hôm sau. Lương Tiêu chuyên chú luyện vũ công lòng không
chút ngăn ngại, tuy vẫn không có cách ra khỏi trận pháp nhưng nó lại không bị
thạch trận mê hoặc nữa. Lúc nó cảm thấy bụng đói liền thuận tay sử chiêu "Hàm
Quan Hóa Hồ", y theo tư thế của Lão Tử cởi thanh ngưu, một tay ôm ngực, một
tay chống đất, rồi ngồi đó một lúc; rồi nó lại sử thế "Quảng Thành Tử Đảo
Thích Đan Lô", duỗi người đá ra; Sau đó hai tay dang rộng liên tiếp sử hai
chiêu "Mặc Định Giá Thê" và "Lỗ Ban Thác Lương"; Rồi lại rùn xuống đẩy ra phía
trước đổi thành "Liệt Tử Di San", trong miệng uốn lưỡi nín thở đó là "Hàn Phi
Kết Thiệt"; cuối cùng nó mô phỏng "Mạnh Kha Chi Dũng", khuỳnh vai nén bụng,
thẳng đầu đứng sừng sửng, có khí thế coi ngàn vạn người như không. Tới khoảng
"Đại Hiền Tâm Kinh" thì tương tự công phu đạo gia "Bát Đoạn Cẩm", nhưng cao
minh đầy đủ hơn nhiều.

Lương Tiêu luyện tới luyện lui nhiều bận, chỉ thấy trong miệng luôn tạo ra
nước miếng, toàn thân sung túc, chân khí lưu chuyển như minh châu chạy trong
kinh mạch, cảm giác đói bụng như tan biến mất. Đang tập luyện bỗng nhiên nó
nghe tiếng cước bộ liền quay lại nhìn thì thấy Tả Nguyên đang cười cười bước
tới, thấy nó nhìn lại thì ngó nó chăm chăm hỏi: "Ngươi có thể nghe được cước
bộ của ta à ?" Nó xoay chuyển tư tưởng rồi đáp: "Lão già đa tâm dữ vậy, rõ
ràng là chuyện tấu xảo thôi mà." Thật khó mà ngờ Lương Tiêu tu luyện tâm pháp
mới từ hôm qua tới giờ đã tiến tới cảnh giới thông huyền, trong vòng một
trượng gió thổi cỏ lay nó cũng cảm thấy được.

Lương Tiêu thấy lão liền thu lại chiêu thế, lãnh đạm nhìn lão. Tả Nguyên vốn
dĩ cho là khi gặp nó sẽ vui mừng phát khóc, ít nhất cũng hướng về phía lão cầu
xin, không ngờ Lương Tiêu lại lạnh lùng như vậy thì hết sức ngạc nhiên, kinh
ngạc nhíu mày, nói: "Thằng nhỏ, ngươi tưởng lão phu tới để dẫn ngươi ra đó à
?" Lương Tiêu hận lão đêm qua bỏ rơi nó lại trong thạch trận nên trề môi đáp
lại: "Ta không ra đâu !" Tả Nguyên nổi khí tức nhưng lại suy nghĩ "Nhân quanh
đây không có ai sao mình không bức bách tiểu tử này phải nói ra can hệ của nó
với Tiêu Thiên Tuyệt chứ ?" Hốt nhiên thủ trảo nhắm vai của Lương Tiêu chụp
tới. Lương Tiêu nghe tiếng gió, liền sử chiêu "Thủy Hoàng Dương Tiên" tay vung
ngang ra, nháy mắt đầu ngón tay đã đánh tới cách eo lưng của lão độ nửa thốn.
Tả Nguyên thấy một chiêu này như gió giật lửa táp thật không thể tưởng tượng
nổi. Lão lạ lùng kinh dị vội vung ngọc địch lên đánh xuống tay của Lương Tiêu,
tay phải vẫn tiếp tục phóng tới chụp vai của nó. Lương Tiêu chợt giống như kẻ
say rượu, lảo đảo hai bước lọt ra khỏi trảo thế của lão, cánh tay nó đang vung
ra biến thành chặt xuống, chiêu này chính là "Xích Tinh Trảm Xà" lấy ra từ
điển tích Hán cao tổ Lưu Bang say rượu trảm bạch xà, nhìn thì thấy chân đạp
xuống hư phù , thực ra lại ẩn tàng sát cơ.

Tả Nguyên đã biết lợi hại, ngọc địch nhắm mạch môn Lương Tiêu điểm tới. Lương
Tiêu trừng mắt quát lớn, trong lúc quát động tác liền như đang cưỡi chiến mã,
vươn người tới, song chưởng múa ra trước, đầu bàn chân đá xéo ra, đó là chiêu
"Vũ Vương Huy Qua." Tả Nguyên thấy nó khuôn mặt nhỏ rướn tới, lại cố làm ra vẻ
phẫn nộ, trông cực kỳ hoạt kê, nhưng tay đánh chân đá lại thập phần tinh diệu
thì lòng không khỏi thấy kì lạ, nghĩ thầm: "Tiêu Thiên Tuyệt vũ công vô cùng
quỉ dị, không hiểu hắn ta ở đâu có được chiêu số chí đại chí cương có thể đẩy
lùi cả thiên quân thế này ?" Lão càng đấu càng có cảm giác mê hoặc. Lương Tiêu
la hét quát tháo liên tiếp sử "Thần Nông Huy Sừ", "Hiên Viên Đăng Nhạc " ,
"Nghiêu Trí Thiên Hạ " , "Vũ Vương Khai San" , "Thuấn Vũ Can Thích" , "Thương
Thang Cầu Vũ" , " Thối Tị Tam Xá", "Vấn Đỉnh Trung Nguyên" một hơi tám chiêu,
đều là công phu nằm trong "Đế Vương Cảnh" thật là cương nhu tinh tế, tiến thối
mạc trắc, có khí thế bao trùm trời đất, nuốt chửng cả thế gian.

Tả Nguyên tự thị thân phận, vốn không muốn cùng một đứa nhỏ hơn thua nên chưa
nhiều nội lực, nào ngờ nó sử ra một mạch tám chiêu mà lão vẫn không bắt được
nó, ngược lại thấy nó càng thêm bạo gan, đánh ra hết kỳ chiêu này lại tới kỳ
chiêu khác liên miên không dứt thì trong lòng bắt đầu mất kiên nhẫn, hốt nhiên
một tay hóa giải chiêu "Thái Tông Thịnh Đường" của Lương Tiêu, một tay giắt
ngọc địch vào eo lưng rồi sử luôn bài "Bàn Vũ Chưởng" đánh tới, song chưởng
khi bắt đầu đánh ra nhẹ như lông hồng, khi đến nơi nặng tựa Thái Sơn. Lương
Tiêu tiếp được hai chiêu thì đã phải thối lui mười bước, bị lão bức thoái đến
dưới tảng cự thạch. Nó cấp tốc sử chiêu "Tôn Quyền Sát Hổ", hết sức cương dũng
chém phạt ngược lại, nhưng vì kình lực không đủ nên vừa xuất chiêu thì đã bị
chưởng của đối phương đánh lùi. Tả Nguyên buông tiếng cười lạnh lẽo, hữu
chưởng múa lên rồi nhẹ nhàng phiêu hốt đập xuống đầu Lương Tiêu. Đúng vào lúc
này đột nhiên có tiếng người kêu lên: "Tả lão, hạ thủ lưu tình !" Tả Nguyên
cau mày, thu chưởng lui lại. Lương Tiêu trợn mắt nhìn lại thì thấy Hoa Thanh
Uyên đang đứng ngoài xa, nó mừng rỡ kêu lên: "Hoa đại thúc, sao bây giờ mới
xuất hiện ? Hại ta bị lão này đấm đá !" Hoa Thanh Uyên đưa mắt nhìn Tả Nguyên
rồi mới lắc đầu nói : "Trận pháp này rộng lớn vô cùng, cháu không nên chạy
lung tung lên như thế, tìm ra cháu hoàn toàn không dễ chút nào !" Lương Tiêu
ngoát miệng chỉ vào Tả Nguyên nói: "Lão già này đêm qua rõ ràng đã tìm ra cháu
nhưng lại cố ý không dẫn cháu ra." Tả Nguyên tuy trong miệng thì nghiến răng
nhưng ngoài mặt lại cười nói : "Nói bậy, đêm qua Hiểu Sương phát bệnh ta phải
cấp tốc mang nó ra khỏi trận pháp nên mới quên ngươi." Trong lòng lão lại nghĩ
: "Toàn là tại tiểu tử ngươi gây họa nên lão phu đương nhiên muốn ngươi phải
chịu khổ đầu." Lương Tiêu nói: "Vậy sao sau đó ngươi không trở lại dẫn ta ra?
Rõ ràng là ngươi muốn hại ta." Tả Nguyên thản nhiên đáp: "Thạnh trận này bất
cứ lúc nào cũng luôn luôn biến hóa, sau khi ta đã xuất trận rồi, muốn trở lại
tìm ngươi ta phải bắt đầu tìm lại từ đầu." Lão lại vội thêm, "Cần nói cho
ngươi rõ thêm, mới đây ta đã dùng tiếng sáo để tìm ngươi nhưng không nghe
ngươi đáp lại một tiếng nào." Hoa Thanh Uyên gật đầu: "Không sai !"

Lương Tiêu thầm nghĩ: "Xem ra bọn họ đi tìm ta không phải là chuyện giả. Chắc
là ta mãi mê lo xem xét các thạch tượng nên không còn hay biết gì khác cả."
Nghĩ vậy thì bao nhiêu chỗ nghi ngờ đều tiêu tan hết, nó có vẻ xấu hổ nên cúi
gầm mặt nhưng trong lòng đối với lão già thì vẫn còn bất mãn, nó kéo chéo áo
Hoa Thanh Uyên nói: "Hoa đại thúc, cháu chỉ đi theo chú, nhất định không theo
lão già này để tránh lão gạt cháu đi lạc." Hoa Thanh Uyên thấy nó nhỏ nhen như
vậy thì cũng phải bật cười.

Ba người sánh vai cùng bước, Tả Nguyên bỗng hỏi: "Tiểu oa nhi, vừa rôi ngươi
đã dùng công phu gì vậy?" Lương Tiêu nghe hỏi thì tỉnh ngộ rằng Tả Nguyên
không hề biết đến bí mật của các thạch tượng, nó thầm nghĩ: "Lão già ngươi vốn
không phải là hảo nhân, ta cần gì phải nói cho ngươi nghe chứ?" Nó chu mỏ lên
làm bộ không nghe. Tả Nguyên hỏi phải kẻ điếc, mặt xạm lại, lão thấy vũ công
Lương Tiêu sử dụng cùng với vũ công của lão như cùng có một xuất xứ, tuy nội
lực bất túc nhưng uy lực vẫn không thể coi thường, bất giác lão lại cảm thấy
buồn bực vô cùng.

Ba người đi trong thạch trận khoảng chừng bảy, tám dặm lộ trình vẫn chưa nhìn
thấy ra đến ngoài, làm Lương Tiêu phải thầm kinh hãi: "Trận pháp này quả nhiên
dễ sợ thật, bị lạc đúng là không dễ gì tìm ra." Nó nghĩ tới vừa rồi phải qua
một cơn khổ đầu, cho đến lúc này vẫn còn sợ hãi, bèn níu chặc góc tay áo của
Hoa Thanh Uyên, càng không dám nghĩ tới chuyện chạy loạn ra ngoài dù chỉ nửa
bước.

Đi được một đỗi đường, Tả Nguyên không nói một lời nhắm hướng đông bắc bỏ đi.
Lương Tiêu thấy lão khuất dạng thì cảm thấy khoan khoái, hỏi han Hoa Thanh
Uyên về sự kỳ diệu của thạch trận, nhưng "Lưỡng Nghi Ảo Trần trận" vốn là tâm
huyết bảy đời của họ Hoa kết tụ lại, đạo lý vô cùng tinh vi nên Hoa Thanh Uyên
không thể trong nhất thời giải thích cho minh bạch, lại sợ bị phân tán tâm
thần sẽ đi trật đạp sai nên chỉ luôn mồm nói là sau này sẽ giải thích thêm.
Lương Tiêu tức mình nên lúc đầu đã muốn kể cho Hoa Thanh Uyên về bí mật của
các thạch tượng nhưng lại đổi ý, thầm nghĩ: "Là ông không nói trước, đợi ngày
sau ta luyện thành, đem ra sử dụng cho ông thất kinh một phen." Nghĩ vậy nên
vẻ mặt nó lộ vẻ cười đắc ý. Hoa Thanh Uyên thấy nó bỗng dưng cười vô cớ, trong
lòng thấy kì quái nhưng vốn tính ý khoan hòa nên cũng đáp lại bằng một nụ cười
và cũng không hỏi gì hơn.

Lại đi thêm độ ba dặm nữa thì cuối cùng họ cũng ra khỏi thạch trận, Lương Tiêu
ngó xung quanh chỉ thấy phía trước vách núi chập chùng, bao quanh một thung
lũng chu vi vài chục dặm, nhiều dòng suối nhỏ trên vách núi đổ về một dòng
suối lớn xanh trong, dòng thanh khê này nối liền hai hồ nước nhỏ, bờ hồ có
nhiều hoa cỏ cây cối, ẩn hiện phía sau là những mái lầu các cong cong. So với
cảnh tượng hùng vĩ của bên ngoài cốc thì trong cốc lại bình đạm đơn giản hơn
nhiều, chỉ có điều là ở bờ hồ có một tòa đài cao, xung quanh lại có những vật
kì quái lạ lùng nó chưa từng thấy bao giờ.

Hoa Thanh Uyên thấy Lương Tiêu thập phần hiếu kỳ nên dẫn nó lại tòa đài cao,
vừa cười vừa nói: "Đài này gọi là Linh Đài." Y chỉ vào một quả cầu cổ quái
đang được khu động bằng thủy lực và giải thích: "Đó là Hồn Thiên Nghi, dùng để
tính toán vận hành của tinh tú". Rồi lại chỉ vào một cái bình bằng đồng trên
có tám con rồng đang ngậm châu, bên dưới có tám con cóc bằng đồng rồi giải
thích: "Đó là Địa Động Nghi, dùng để đo lường khi núi lở và sóng thần hay khi
có động đất và hỏa sơn. Bên trái có cái tam giác đồng, chính là Lượng Thiên
Xích, dùng để đo độ cao của núi, bên phải là trục đồng tên là Định Hải Châm,
dùng để đo mực sâu của sông biển, nếu dùng chung với Ba Động Nghi thì có thể
theo dõi hiện tượng của thủy lưu để tính ra lúc nào có thủy hạn và tai tình."
Hoa Thanh Uyên lại chỉ mọi khí giới thiên kỳ bách quái và nhất nhất đều giải
thích cho Lương Tiêu nghe, thật đúng là không thiếu vật sự lạ lùng đẹp mắt,
như vật mỗi nửa thời thần lại kêu lên một tiếng, có hình nhân nhỏ bằng bạc ca
vũ là cái Thủy Chung của Ba Tư, hay Thủy Tinh Cầu chứa đầy thủy ngân, trên mặt
khắc đầy số tự, Hoa Thanh Uyên gọi đó là "Âm Dương Nghi", dùng để đo độ nóng
lạnh.

Tòa Linh Đài quả thật đã tụ tập trí tuệ của vô số các bậc trí giả cổ kim.
Lương Tiêu tuy tận mắt thấy tai nghe mà cơ hồ vẫn không tưởng tượng nổi, trong
lòng thằng bé bội phục không biết đến mức nào mà kể, không nhịn được nhảy lên
ngồi trên chiếc xe chỉ nam bằng đồng mà Hoàng Đế dùng để phá Xi Vưu. Cỗ xe chỉ
nam này mỗi lần điều động cơ quan lại tự chạy được tới mấy trượng, phía hữu có
đồng nhân tay luôn luôn chỉ đúng phương nam, phía tả có đồng nhân hai tay đánh
trống, tiếng vang cong cong.

Lương Tiêu ngắm nghía một hồi mới nhảy xuống rồi bỗng máu nghịch của nó nỗi
lên, liền nhảy tuốt lên Hồn Thiên Nghi. Hồn Thiên Nghi bên trong có một quả
thiên cầu, bên trên khắc đồ cảnh của tinh tú, mỗi vì tinh tú trên thiên cầu
đều nằm đúng phương vị thật, Lương Tiêu một chân đặt vào trụ cầu, một chân đạp
vào giữa thiên cầu làm nó lật chuyển, các vì tinh tú lập tức hỗn loạn phương
vị cả lên.


Côn Luân - Chương #25