24 :mê Trận Vô Hình (2)


Lương Tiêu ngẩn người không nói được gì. Hoa Hiểu Sương thấy vậy thì nói tiếp:
"Thôi tạm không nói chuyện này nữa. Thực ra thì Tiêu ca ca cũng đâu phải là
người xấu." Lương Tiêu cảm thấy mặt nóng bừng, không biết phải bác bỏ cô gái
nhỏ này bằng cách nào, chỉ lắng nghe Hoa Hiểu Sương lúc này lại nói thêm: "Giờ
mình lại nói tiếp về lai lịch của bọn em. Chính vào thời thiên hạ đại loạn đó,
ông tổ Thiên Cơ cung vốn là người có học vấn, ông hiểu rõ thế gian đang rối
loạn nên quyết ý thu tập điển tịch và tàng trử tại một địa phương." Lương Tiêu
ngắt lời cô: "Kết quả là ông tổ này đã tàng trữ hết điển tịch vào Thiên Cơ
cung chớ gì ?"

Hoa Hiểu Sương vừa cười vừa nói: "Lúc đó vẫn chưa có Thiên Cơ cung mà chỉ có
Tê Nguyệt cốc thôi, trong cốc chỉ toàn là đại thạch đầu. Vị tổ này không những
học vấn cao mà vũ công cũng rất lợi hại, trong lúc bọn người xấu đấu đá nhau
thì ông đã dẫn gia tướng thu tập các loại thư tịch, đồ cổ, tranh họa, thư
pháp, sau đó gom tất cả về Tê Nguyệt cốc. Cho đến khi vị tiên tổ này từ trần
công trình này vẫn chưa hoàn tất, vì thế nhi tử của vị tổ này lại tiếp tục
công việc của phụ thân, lúc bấy giờ thiên hạ phân chia thành nhiều nước và bọn
người bại hoại xấu xa lại càng ngày càng gây chiến nhiều hơn và lợi hại hơn,
trong lúc chiến đấu để bảo vệ thư tịch nhiều người trong phe mình đã bị giết
chết. " Cô nói tới đây thì ngó chừng đã sắp muốn khóc, "Cho đến sau cùng, vị
...vị tiên tổ đã...cũng đã bị kẻ bại hoại xấu xa sát tử ..." Cô nói mà lệ chảy
dài, Lương Tiêu vỗ nhẹ vai cô, Hoa Hiểu Sương cũng đã không còn chịu nỗi nữa,
phục trên đầu gối Lương Tiêu khóc lớn. Lương Tiêu tay đặt trên vai cô gái nhỏ
này, lóng ngóng không biết phải làm gì để an ủi cô cả.

Khóc được một đỗi thì Hoa Hiểu Sương ngửng đầu lau nước mắt, bối rối nói: "Em
vẫn hay khóc ngay từ nhỏ, hễ nghe đến chuyện buồn như thế thì em lại muốn
khóc. Tiêu ca ca, anh không được cười em đó." Lương Tiêu nghĩ thầm, "Thật tình
chuyện này ta nên cười cô mới đúng." Nó nghĩ vậy rồi cũng chỉ cười được hai
tiếng thì ngừng mà không hiểu tại sao.

Hoa Hiểu Sương tiếp tục : "Đến đời vị tiên tổ thứ ba lại là người cực thông
minh, một mặt kế tục công trình sưu tập đồ thư, một mặt lại chăm chú nghiên
cứu học vấn trong đó và đã lĩnh hội được nhiều điều hữu dụng. Để bảo vệ những
thư tịch này cho an toàn, ông mới thiết kế trận pháp này, vẽ thành họa đồ rồi
cùng con cháu các gia tướng toàn lực xây dựng; để tiết kiệm nhân lực thì ông
lại chế tạo ra mộc ngưu, lưu mã, và thiên lý thuyền, dùng để vận chuyển gỗ đá,
nhưng thạch trận này quá lớn nên cho đến đời nhi tử của ông tổ thứ ba này vẫn
chưa hoàn tất được. Cho tới ba trăm năm trước đây thì Thiên Cơ Tam Luân mới
được dựng xong, rồi tới hơn trăm năm sau đó thì Thiên Cơ cung mới được kiến
lập." Hiểu Sương nói đến mức cao hứng, trên má cô vẫn còn hai ngấn lệ, cô cúi
đầu tính toán rồi bước hai bước, xong thì lại cười và nói: "A ! Tiêu ca ca, em
đã tính ra rồi."

Cô nhảy lên và kéo Lương Tiêu qua trái bảy bước, qua phải tám bước, đi qua
mười thạch tượng mới dừng lại tính toán cho thông suốt rồi nói: "Chỗ này là cơ
quan mấu chốt của trận "Huyền Dịch cảnh" của tượng Phục Hy, chính là trận
trung chi trận, là nơi cực kỳ khẩn yếu. Tiêu ca ca, anh phải nắm em cho chặc
đấy !" Lương Tiêu đã nếm đủ mùi khổ rồi nên nghe nói thế thì vội nắm chặc bàn
tay nhỏ bé của cô. Cả hai sóng vai đi ngang qua cây cổ tùng to bằng ba người
ôm, vừa bước được hai bước thì bỗng có ngọn gió nhẹ thổi qua mơn man trên mặt,
Hiểu Sương kinh hãi kêu lên: "Không hay rồi, đây là mắt cung Tốn, em đã tính
sai mất." Cô kéo Lương Tiêu chạy ba bước về hướng tả thì hốt nhiên thấy tượng
Văn Vương và tượng Khổng Tử như đang sáp lại gần nhau, Hiểu Sương giật mình
kêu lên: "Chết rồi ! mọi thứ đều đã biến thành khác rồi." Trong âm thanh của
cô mang âm hưởng giống như sắp khóc đến nơi. Thì ra các thạch tượng vẫn luôn
luôn di động nên người trong trận chỉ đi trật một bước là trận hình toàn biến,
cho nên cần phải tính toán trở lại y theo tình cảnh hiện tại của các thạch
tượng bằng không thì càng ngày càng bị lún vào sâu hơn không lối thoát.

Hiểu Sương thấy mặt trời sắp lặn trời càng lúc càng tối dần thì khóc và than:
"Tất cả đều tại em, lỗi tại em hết, nếu em đã chẳng khoa trương thì mình đã
chẳng bị vây khốn trong trận như thế này." Lương Tiêu vội an ủi: "Hiểu Sương
đừng lo lắng, Hoa đại thúc chắc chắn là sẽ tìm được bọn mình mà." Trong bụng
nó thì nghĩ: "Kỳ thật là lỗi ở ta, ta mà không chạy loạn xạ cả lên thì cô bé
này cũng đâu phải chạy vào để cứu ta ra." Nó áo não trong lòng và an ủi hoài
Hiểu Sương lúc đó mới lau nước mắt lắc đầu nói: "Thạch trận này chu vi tới cả
chục dặm, biến hóa lại kì quái em thật không biết hiện giờ mình đang bị lạc
tại đâu nữa. Ngay cả nãi nãi trong trường hợp này cũng không biết ở phương vị
nào nên cũng không dám xông bừa."

Cả hai không còn cách nào đành phải chán nản ngồi đó được một lúc thì đột
nhiên trời nổi gió, những cơ gió này hú lên như gầm rú và lạnh lẽo thấu xương.
Hiểu Sương toàn thân run rẩy và ho lên không ngừng làm Lương Tiêu thấy vậy
hỏi: "Lạnh hả ?" Hiểu Sương chỉ "A" lên một tiếng, răng đánh vào nhau lách
cách. Lương Tiêu tự nhủ: "Tuy gió lớn nhưng cũng đâu có lạnh dữ vậy kìa." Đưa
tay kéo cô vào lòng, thấy người Hiểu Sương càng ngày càng lạnh giá thì kinh
hãi xem lại thì thấy cô hơi thở lúc còn lúc mất thì hoảng sợ kêu lên: "Em sao
vậy ..." Hiểu Sương lúng búng trong miệng rời rạc khó khăn: "Trong ngực áo
...có...thuốc." Lương Tiêu nghe thế thì nhớ lại rất rõ ngày nọ ở Thiên Cơ biệt
phủ cô cũng giống như thế này nên vội vàng đút tay vào ngực áo cô thì lần tìm
được một bình ngọc, nghiêng bình lấy ra một hạt thuốc, chỉ thấy màu vàng sáng
bóng, giống hệt viên thuốc hôm đó, liền đưa cho cô uống. Hiểu Sương thở một
hơi khẩu khí, tiếp lấy bình thuốc uống thêm một viên nữa.

Lương tiêu tò mò hỏi: "Thuốc này gọi là gì vậy ?" Hiểu Sương yếu ớt trả lời :
"Thuốc này là do Ngô gia gia cho em gọi là Kim Phong Ngọc Lộ hoàn." Lương Tiêu
cau mày hỏi : " Hiểu Sương ... lại ngã bệnh à ? Mới đây ...làm anh sợ quá."
Hiểu Sương vừa cười vừa đáp lời nó: "Đừng lo chuyện này, em đến đúng giờ là
phải uống thuốc, vừa rồi quên mất, nhưng đã uống rồi thì sẽ không sao." Lương
Tiêu vẫn còn cảm thấy lo muốn hỏi thêm cho kỹ hơn nhưng hốt nhiên nghe từ xa
xa truyền lại tiếng sáo, mơ hồ như có như không, mỏng mảnh như sợi tơ rót vào
tai, thì trong đầu nó chợt lóe lên một ý tưởng, mừng rỡ reo lên: "Em chỉ lo
tính tới tính lui làm anh cũng hồ đồ luôn, tuy tính không ra nhưng chả lẽ mình
không la lên được hay sao ?" Hiểu Sương run lên gật đầu : "Em ngu thật, miễn
là mình chỉ cần la thật to, thể nào gia gia hay cô cô sớm muộn cũng nghe tiếng
của mình."

Lương Tiêu đứng lên cất tiếng hú dài, nó tuy tuổi nhỏ khí nhược nhưng hú lên
một hồi lâu thì ngưởi thổi sáo đoán chừng đã nghe thấy nên tiếng sáo nhạc nghe
đã rõ ràng hơn làm nó mừng rỡ vô cùng. Một lát sau nó nghe một âm thanh phá
không và một người miệng còn đang thổi sáo thật là tiêu sái xuất hiên. lão
nhân này mặt ngọc thân cao, râu dài trông hết sức phiêu sái chính là lão nhân
áo trắng ở trên ngọn Oán Lữ song phong Tả Nguyên. Hiểu Sương hân hoan kêu lên:
"Nguyên công công !" Tả Nguyên nghe thanh âm của cô yếu ớt thì cau mày lại
hỏi: "Lại phát bệnh phải không ?" Hiểu Sương gật đầu. Tả Nguyên không dám trì
nghi, hốt nhiên bế Hiểu Sương lên và cũng không thèm nhìn Lương Tiêu cái nào
xoay đầu bỏ đi. Lương Tiêu vội vàng theo gót ông ta nhưng thân pháp Tả Nguyên
cực lẹ chỉ hai ba bước sau là đã không còn tung tích, Lương Tiêu đành phải
dừng lại thầm nhủ: "Lão già này cố ý bỏ rơi ta chớ gì ?" Nó tức cành hông
nhưng lại biết trận pháp này cổ quái nên không thể nào đi loạn được. Nó cô đơn
một thân một mình đứng ngây ra tại chỗ đó. Qua một lúc, không thấy ai quay
lại, bất giác tự hỏi: "Chẳng lẽ bọn Hoa đại thúc bỏ rơi ta ? Hoặc giả lão đầu
tử bạch y đó thống hận ta, cố ý để ta lại đây để ta chết đói, dù không chết
đói thì cũng buồn bực mà chết ?" Trong nháy mắt không kìm được quỳ xuống đất
hu hu khóc lớn.

Khóc một đỗi thì tâm tình nó khá hơn, Lương Tiêu lau nước mắt toan bò dậy thì
hốt nhiên thấy có bóng người di động trên mặt đất nên thất kinh hồn vía la
lớn: "Ai đó ?" Bóng người đó lại đứng im lìm và khi Lương Tiêu nhìn thấy rõ
hơn thì nó bật cười ha hả, nguyên lai trăng tà giữa hai ngọn núi nên ánh sáng
chiếu xuống thạch tượng tạo nên bóng tượng lẫn lộn vào nhau. Lương Tiêu nhìn
qua ngó lại thạch tượng rồi lại nhìn bóng tượng trên mặt đất trong bụng nghĩ:
"Không biết vào thời khắc nào thì thạch tượng sẽ giống y như bóng của nó."

Nó lại thấy thạch tượng vận chuyển không ngừng, ánh trăng cũng chuyển động
không ngừng như đèn tẩu mã, Lương Tiêu mỏi mệt buồn bã liền ngồi xuống xem,
chợt thấy một chiếc bóng cầm lấy quyển sách nghiêng người nâng tay lên tựa như
đang ngâm tụng thi cú; Không lâu sau thì lại chạy sang một bên và chiếc bóng
thứ hai lại tiến ra, một tay trước một tay sau giống như đang bước đi; Chiếc
bóng thứ ba lúc này tiến lên vẫy tay nhấc chân, năm ngón tay đánh chéo xuống;
Lương Tiêu xem đến đây phúc chí tâm linh, ba chiếc bóng này lại xẹt ngang
trong đầu nó như một chuỗi liền lạc.

Lương Tiêu nhảy dựng lên la "Ồ" một tiếng: "Cái này không phải là một chiêu vũ
công sao ?" Nghĩ vậy nó bèn quan sát các pho thạch tượng khác và hoảng nhiên
đại ngộ : Nguyên lai mỗi pho thạch tượng đều cử tay đưa chân, cúi người lắc
đầu đều ẩn tàng quyền lý cực vi diệu nếu dùng liền lạc với nhau thì trở thành
vũ công. Lương Tiêu bắt chước các chiêu này đánh ra chỉ thấy cảm giác vi diệu
và cực kỳ lợi hại, trong lòng nó nhất thời hết sức kinh ngạc và kỳ lạ.


Côn Luân - Chương #24