Thiên Đạo Lời Thề


Người đăng: TungLam

Thấy không khí có vẽ trầm trọng, phụ thân của Lâm Thiên đã lên tiếng:" Tiền
bối và các vị từ xa đến sao có thể đứng ở ngoài cửa nói chuyện như thế này
được, mau vào nhà an tọa. Lâm gia đã chuẩn bị yến tiệc để tẩy trần cho tiền
bối và các vị".
" Lâm gia chủ không cần khách khí, ngài là phụ thân của Tuyết nhi, kêu ta một
tiếng Bích trưởng lão là được". Sự phụ của Lâm Tuyết nói."
Sau khi nói xong Bích trưởng lão xoay người lại chỉ vào hai người đi cùng
nói:" Đây là đệ tử của tam trưởng lão Ngọc Cơ. Còn vị này là đệ tử chân truyền
của chưởng môn Linh nữ cung Linh Vân".
Giới thiệu xong tất cả mọi người cùng nhau đi vào đại sảnh của lâm gia, lúc
này tiệc đã chuẩn bị xong, mọi người ngồi vào bàn, Lâm Thiên chuẩn bị ngồi vào
bàn thì Ngọc Cơ mở miệng nói:" Tên phế nhân kia, ngươi một tên không tu vi phế
vật mà cũng muốn ngồi cùng bàn dùng bữa với chúng ta sau".
Lâm Tuyết đứng dậy tức giận quát:" Ngọc Cơ người đừng khinh người quá đáng,
nói thế nào thì đệ đệ ta cũng là thiếu tộc trưởng của lâm gia, chẳng lẽ không
đủ tư cách ngồi cùng bàn với ngươi ăn bữa cơm sau".
" Hừ không biết xấu hổ, không biết lâm gia các người nghĩ sao mà để cho một
tên phế vật làm thiếu tộc trửơng haha. Đúng là không ra giống gì gia tộc
hahaha" Ngọc Cơ chế nhạo nói.
Lâm Chiến phận nộ đứng lên khí tức ép về Ngọc Cơ nói :" Ngọc cô nương ta Lâm
Chiến nhịn cô vài câu vì cô là khách, khồngngơ cô lại được nước lấn tới, đây
chẳng lẽ là sư phụ cô đã dạy cô sau".
Lâm Chiến vừa nói xong định thu lại khí tức thì có một luồng khí tức manh hơn
phát tán ra làm tiêu tan khí tức đang áp trên trên người Ngọc Cơ. Mọi người
quay người lại nhìn thì thấy người phát ra khí tức đó là Linh Vân. Theo trung
khiếp sợ tĩnh lại Lâm Chiến nói:" Không ngờ Linh Vân cô nương lại là đại vũ sư
cửu tinh, không biết lúc này cô nương ra tay là ý gì?"
Linh Vân nhìn Lâm Chiến từ từ nói ra:" Chuyện quản giáo của linh nữ cung chúng
ta không cần lâm gia chủ xen vào, còn nữa tên phế vật này không xứng ngồi cùng
bàn với ta", vừa nói xong cô ta giơ chưởng, chưởng vào Lâm Thiên làm Lâm Thiên
bay ra khỏi năm sáu thước, máu me khắp người. Lúc này người ở bên ngoài nhìn
thấy cảnh này nhau nhau nói:" Nhìn kìa đó không phải phế vật Lâm Thiên sau" "
đúng vậy! Chắc là ăn nói ngu ngốc đắc tội người nào đó bị người đánh ra như
vậy" " phế vật đúng là phế vật" lúc này bên tai Lâm Thiên toàn là những lời
chế nhạo. Lúc này Lâm Chiến gấp rút chạy đến bên cạnh Lâm Thiên kiểm tra
thương thế cho Lâm Thiên, phát hiện Lâm Thiên bị thương cực nặng, nộ khí xung
thiên nhìn Linh Vân quát:" yêu nữ tại sao cô ra tai độc ác như vậy". Linh Vân
nghe Lâm Chiến kêu mình yêu nữ thì tức giận nhảy ra, dùng hết sức lực chưởng
về phía Lâm Thiên nói:" Ngươi dám mắng ta yêu nữ ta sẽ cho ngươi hối hận về
lời nói của mình, đầu tiên ta sẽ giết hắn sau đó phế ngươi"
Nhưng Linh Vân không ngờ khi chưởng gần tới Lâm Thiên thì Lâm Chiến lại dùng
thân mình đỡ cho Lâm Thiên. Bị chúng một chưởng của Linh Vân Lâm Chiến tuy
không chết nhưng cũng trọng thương bay ra xa bảy tám mét nhưng vẫn cố gắng
đứng lên đi tới bên cạnh Lâm Thiên để bảo vệ Lâm Thiên. Bên ngoài giờ phút này
Lâm Tuyết lại bị sư phụ cầm chừng lại không cho ra đi và truyền âm nói:" Con
không cần ra tay, hãy để cho Linh Vân hối hận vì chuyện hôm nay nó gây ra
trong tương lai" Lâm Tuyết nghi hoặc nhìn về phía sư phụ mình định hỏi thì bên
tay lại lần nửa vang lên thanh âm của sư phụ:" Thiên cơ bất khả lộ, ta thấy
Linh nữ cung đến đời của chưởng môn sư tỷ đã không còn ý nghĩa tồn tại rồi.
Cho tới đời nay thì đã triệt để ý nghĩa tồn tại sớm muộn gì cũ g bị diệt. Lần
này ta mang con về nhà để tạm biệt với người nhà, vì ba năm sau ta sẽ dẫn con
đến trung cấp đại lục để bái vào Băng Thần Cung, một môn phái cấp sáu đỉnh
phong, chứ không phải một nhị tinh tông phái đã thối nát như linh nữ cung. Lúc
đầu ta nương tựa vào linh nữa cung để chữa thương mà thôi".
Nghe sư phụ nói Lâm Tuyết thắc mắc hỏi:" Nhưng vì sao không cho con ra tay cứu
phụ thân và cha con".
Sư phụ Lâm Tuyết truyền âm nói:" Trước khi đến đây ta đã dùng thiên cơ thuật
để tính thử số mệnh của đệ đệ con, nhưng ta thật không ngờ ta lại bị phản phệ.
Nhưng trong lúc đó ta thấy được một hình ảnh, một người thanh niên trẻ hư
không lơ lững, thân mặc lam y, đứng trước sự kính phục của vạn người trong đó
đứng dưới cùng người tu vi đều để ta ngước nhìn. Tóm lại nếu dùng từ ngữ để
diễn tả người thanh niên này thì ta chỉ có tám chữ để hình dung là´ một đao
nơi tay, thiên hạ ta có`. Từ hình ảnh đó ta có thể thấy đực sự bất phàm của đệ
đệ con. Nên lần này là một kiếp số của đệ đệ con phại chịu, con không nên
nhúng tay vào". Nghe sư phụ nói như vậy Lâm Tuyết không biết làm gì khác hơn
là lo lắng đứng ngoài vận lên chân khí để có thể giúp đỡ nếu có nguy hiểm về
tính mạng của phụ thân và đệ đệ, cho dù cô biết tu vi của mình không địch lại
Linh Vân.
Giờ phút này Lâm Thiên cảm thấy được sự ấm áp của tình thân từ phụ thân và sự
đau khổ khi nhìn thấy phụ thân dùng thân đỡ đòn cho bản thân. Khi nhìn về phía
tỷ tỷ thì thấy bị sư phị ngăn lại, trên mặt cũng đau đớn vô cùng. Lâm Thiên
biết tỷ tỷ cũng bất đắc dĩ. Có thể là cảm nhân được sự đau khổ và phẫn nộ của
Lâm Thiên, giờ phút này tiểu đỉnh trong cơ thể Lâm Thiên không ngừng xoang
tròn. Một luồng khẩu quyết truyền từ tiểu đỉnh vào óc của Lâm Thiên. Lâm Thiên
đọc xong khẩu quyết thì biết đây là một loại thiên đạo lời thề cực bá đạo.
Lúc này Lâm Thiên đứng lên đi về phí bàn ăn nhặt lấy con giao sắc bén nhỏ.
Thấy hành động của Lâm Thiên, Linh Vân trào phúng:" Ngươi nghỉ con dao đó có
thể làm gì được ta đây hahaha đúng là không chỉ tu vi phế vật mà cả con người
cũng phế vật". Mọi người lúc này cũng nhìn Lâm Thiên bằng ánh mặt khing
thường, cho rằng do đã kích quá lớn nên Lâm Thiên đã điên rồi. Riêng sư phụ
Lâm Tuyết thì lại lẩm bẩm nói cho Lâm Tuyết:" Bắt đầu rồi".
Lâm Thiên lau vết máu trên miệng và cỏi áo ra, phơi bày nửa thân trần ốm yếu
trắng nhợt của bản thân. Nhìn hành động của Lâm Thiên ai cũng không hiểu.
Linh Vân vừa định ra tay thì bổng nhiên có một luồng uy áp khống chế bản thân,
một giọng nói phát ra từ miệng sư phụ Lâm Tuyết:" Lâm Thiên ta chỉ có thể giúp
tới đây thôi ngươi muốn làm gì thì làm đi. Nhưng nếu ngươi nhân cơ hội này
giết cô ta thì không được".
Lâm Thiên quay sang nhìn sâu Bích Ngọc trưởng lão nói:" Cảm ơn" rồi sau đó
quay sang Linh Vân nói:" Là ngươi ép ta" nói xong Lâm Thiên mình trần đi tới
nơi trống trãi ngoài sân, sau đó dùng dao khắc lên người mình những người
mình, rồi dùng bàn tay đẫm máu của bản thân giơ lên trời và nói:" Ta, Lâm
Thiên dùng cơ thể mình khắc lên dấu ấn thiên đạo lời thề" Lâm Thiôn vừa mới
nói xong tất cả mọi người đều muốn cười Lâm Thiên ngu ngốc, Ngọc Cơ nói:" Ngu
ngốc haha" khi Ngọc Cơ đang cười thì trên trời bổng nhiên trở nên đỏ như máu
và một ấn ki giống y như cái mà Lâm Thiên vừa khắc lên thân thể mình. Từ ấn ký
chiếu xuống một luồng sáng lên ấn kí trên người Lâm Thiên, cùng lúc đó một
giọng nói từ hư vô vọng lên:" Đáp lại lời kêu gọi từ ngươi, nhân loại nhỏ bé
đã kêu gọi ta, hãy nói lên thứ ngươi đánh đỗi nếu không thực hiện được lời
thề". Tiếng nói vừa kết thúc thì tiếng của Lâm Thiên vang lên:" Ta Lâm Thiên
dùng chính sinh mệnh của bản thân để đánh đổi một lần thiên đạo lời thề nếu
như thất bại"
Tiếng nói lại vang lên:" Vật đánh đổi của ngươi được chấp nhận, hãy nói ra lời
thề của bản thân để được thiên đạo chứng nhận và bảo vệ. Nhưng bơngươi chỉ có
thể được thiên đạo bảo vệ tính mạng năm năm, nhân loại nhỏ bé ngươi chấp nhận
không?".
Nghe xong tiếng nói Lâm Thiên nói:" Được, ta chấp nhập, lời thề của ta là năm
năm sau ta Lâm Thiên sẽ lên linh nữ cung để giết chết Linh Vân, Ngọc Cơ và tất
cả những người thân của Linh Vân, Ngọc Cơ và diệt sạch linh nữ cung không còn
một người liên quan đến hai người họ"
Tiếng nói lần nữa vang lên:" Lời thề của ngươi đã được thiên đạo làm chứng".
Lập tức xuất hiện một luồng sáng màu vàng chiếu lên người Lâm Thiên, biến ấn
ký mà Lâm Thiên vừa khắc thành một hình xăm màu đỏ. Lâm Thiên biết nó sẽ mất
khi thiên đạo lời thề kết thúc. Cùng lúc đó trên bầu trên của linh nữ cung
bỗng nhiên biến thành mày đỏ, vô số ánh sáng màu máu chiếu xuống linh nữ cung
làm kinh động vô số tông môn. Giờ khắc này ba vị thái thượng trưởng lão của
linh nữ cung cũng lúc ộc máu không chỉ là ba vị thái thượng trưởng lão mà tất
cả mọi người từ để tử cho tới trưởng lão nếu có quan hệ thân với Linh Vân và
Ngọc Cơ đều ộc máu.
Khoảng năm phút sau, tại đại điện của linh nữ cung tất cả trưởng lão, chưởlng
môn và thái thượng trưởng lão đều có mặt. Chưởng môn hướng về một vị thái
thượng trưởng lão hỏi:" Sư thúc biết chuyện gì xảy ra không? Tại sao mọi người
có mặt ở đây điều ộc máu, hơn nữa còn cảm thấy trong năm năm này tu vi sẽ
không tiến.xơ xin sư thúc giải đáp cho sư điệp"
Vị thái thượng trưởllng lão bị hỏi nói:" Hài, ta không ngờ linh nữ cung sẽ gặp
họa lớn như thế này, sự việc vừa rồi là do có người đã phát ra thiên đạo lời
thời nhằm vào môn phái, nói cho đúng hơn có ai đó có quan hệ khá thân với
chúng ta đã là cho ai đó lập ra thiên đạo lời thời, không chỉ vậy mà lời thề
lần này còn là chí tôn trong các loại thiên đạo lời thề, thiên đạo huyết thề.
Loại lời thời này một khi lập ra chỉ có hai con đường. Một là người lập lời
thề bị người khác giết đi, nhưng người giết hắn không thể là chúng ta hoặc do
chúng ta sai mướn hay vì ân tình mà giết chết người lập lời thề giúp chúng ta
được vì trong giai đoạn này người lập lời thề được thiên đạo bảo vệ. Nhưng
đương nhiên là sự bảo vệ này có thời hạn, theo tình hình hiện tại cho thấy
thời gian tên đó được bảo vệ là năm năm. Hai là, những kẻ đối địch với người
lập lời thời sẽ chết, khi tên lập lời thề tới khiêu chiến chúng sẽ phải ứng
chiến tới cùng không thể nào lãng tránh được".
" Tức chết đi mất! Ta mà biết tên nào gây ra cho người khác lập ra lời thề
này, ta sẽ một bạt tay đập chết tên đó" một vị trưởng lão tức giận nói.
" Nếu ngươi muốn đi chết thì cứ giết đi, khi tên đó bị người nhằm vào thiên
đạo lời thì tên đó chỉ có thể chết vào tay tên lập nên lời thề hoặc ngược lại
tên lập lời thề chết vào tay tên đó hoặc chúng ta khi tên lập lời thề khiêu
chiến".
" trước tiên hãy cho người điều tra cặn kẽ việc này, ta muốn biết chính xác
chứ không phải lời giả dối" vị thái thượng trưởng lão lớn nhất trong ba vị
thái thượng trưởng lão nói.


Con Đường Chí Tôn - Chương #5