Đại Tỷ Lâm Tuyết, Sỉ Nhục


Người đăng: TungLam

Quyết định đi đoán đại tỷ Lâm Thiên ngừng luyện công, sửa soạn lại cho quần áo
ngây ngắn, mở cửa Lâm Thiên hứa về đường đi tới cổng chính của gia tộc. Trên
đường đi có rất nhiều người nhìn thấy Lâm Thiên, đều dùng ánh mắt khinh bỉ mà
nhìn lâm thiên, trong đó có một tên người hầu nói: " phế vật này sao hôm nay
lại tươi tĩnh thế hả?".
Một tên người hầu khác lại trả lời :" Sau mà không tốt cho được, mỗi lần đại
tiểu thư về đều đem cho hắn vô số đang dược nha".
Lúc này một tên ăn mặt đồng phục của đệ tử Lâm gia nói:" Dù có nhiều đan dược
hơn nửa thì phế vật cũng là phế vật mà thôi"
Một tên để tử khác xen vào:" Hừ, nếu để ta có số đan dược đó thì giờ đây ta đã
là khí vũ cảnh rồi không chừng. Nào như hắn tu luyện gần mười năm vẫn là luyện
thể nhất trọng hậu kỳ ha ha ha".
" Đừng nói tên phế vật này nửa chúng ta mau đi xem Lâm Tuyết đại tiểu thư đi.
Ài! Không biết tại sao đại tiểu thư thiên phú cao như vậy mà nhị thiếu gia
thiên phú lại phế vật như vậy, ta thật hoài nghi hắn có phải là con của gia
chủ không nửa." Một tên để tử mặt hơi già dặn nói.
" xuỵt! Ngươi điên rồi sao, nếu như để gia chủ hoặc các trưởng lão nghe thấy
là ngươi chết chắc đó". Một tên gầy ốm để tử sắc mặt sợ hãi nói.
" sợ cái gì chứ, không chừng có nhiều người vẫn nghĩ như ta ấy chứ hahaha."
Tên đệ tử đó cười lớn nói, hắn muốn cố tình nói cho Lâm Thiên nghe.
Lúc này Lâm Thiên trên lòng bàn tay móng tay đã ăn sâu vào trong thịt, vì nhịn
những tên đó, Lâm Thiên tự thề với bản thân rằng sẽ để cho bọn chúng hối hận
vì những lời nói của chúng ngày hôm nay.
Đều chỉnh lại tâm tình Lâm Thiên tiếp tục hướng về cửa chính của Lâm gia.
Nói đế Lâm Tuyết thì có thể nói là phiên bản ngược của Lâm Thiên bởi vì Lâm
Tuyết tư chất cực tốt, năm nay mới mười lăm tuổi đã là khí vũ cảnh tam trọng
đĩnh cao. Không chỉ vậy Lâm Tuyết còn là một trong mười đại để tử chân truyền
của linh nữ cung.
Khi Lâm Thiên đi ra tới cửa chính thì nơi đây đã bị rất nhiều người đứng chật
khít cả đường đi, khó khăn lắ Lâm Thiên mới chui qua được, thấy Lâm Thiên đến,
phụ thân của Lâm Thiên liền nở nụ cười gọi Lâm Thiên qua cạnh mình đứng, mấy
trưởng lão khi thấy Lâm Thiên đến thì chỉ liếc nhìn một cái rồi hừ lạnh quay
mặt đi nhìn về hướng một con chim rất lớn ở phía trên bầu trời cách Nam Mộc
thành không xa. Những hộ vệ thành ban đầu khi không nhìn rõ con chim bay đến
tưởng là yêu thú tấn công thành, nhưng khi nhìn thấy kí hiệu trên mình con
chim yêu thú thì họ không còn lo lắng nửa, mà thay vào đó là sự cung kính vì
kí hiệu con chim mà họ đang nhìn thấy chính là kí hiệu của một trong những môn
phái cấp hai của cấp thấp đại lục của Thần Vũ thế giới Linh nữ cung. Nghe nói
linh nữ cung là do một vị vũ hoàng sáng lập nên, đều đặt biệt là vị vũ hoàng
này là một người nữ và khi thành lập thì vị này đã lập nên môn quy là môn phái
chỉ thu nữ không thu nam.
Khoảng năm phút con chim yêu thú bay vào trong thành và đáp tại lâm gia. Những
gia tộc còn lại của Nam Mộc thành đều ghen gét mà nhìn lâm gia. Trong lúc các
gia tộc khác đang chìn trong sự ghen gét thì lâm gia đang rất khẩn trương để
đoán lấy vị khách quý đến từ linh nữ cung. Yêu thú hệ chim còn chưa đáp xuống
đất thì một bóng người đã từ trên lưng chim nhãy xuống hướng nhanh về phụ thân
Lâm Chiến của Lâm Thiên vọt tới. Lâm Chiến cười lêên và đưa tay ôm lấy con gái
mình nói:" Thật không ngờ mới ba mới năm không gặp mà con gái ta đã trở thành
một mỹ nhân đến ngay cả người làm phụ thân như ta cũng nhận không ra nữa a
hahaha".
" phụ thân lại chọc Tuyết nhi nữa rồi. Ba năm này con gái rất nhớ người và đệ
đệ nha" Lâm Tuyết nhỏng nhẻo nói.
Sau khi nói xong Lâm Tuyết quay sang nhìn Lâm Thiên, tuy lúc mười hai tưổi Lâm
Thiên so với bây giờ khác nhau rất xa nhưng mà Lâm Tuyết rất dễ dàng nhận ra
Lâm Thiên vì vị đệ đệ này của này có năm thành giống nàng, không chỉ vậy còn
cảm giác được sự thân thiết đến từ sâu trong huyết dịch nửa." Đệ đệ thân yêu
của ta, sao không qua đây cho tỷ tỷ ta một cái ôm mừng gặp mặt sau". Lâm Tuyết
nhìn Lâm Thiên cười khanh khách nói.
Lâm Thiên đi nhanh về phía Lâm Tuyết, hay tỷ đệ ôm nhau một cái rồi buông ra,
lúc này mặt Lâm Thiên đã đỏ chót vì đây là hắn lần đầu tiên được con gái ôm.
Lâm Tuyết vừ buông ra Lâm Thiên thì có một vị phụ nữ đoan trang, mang trên
mình một khí chất cao quý không dính bụi chần đi tới. Lâm Tuyết mở miệng cung
kính nói:" Sư phụ đây là phị thân của đồ nhi, còn đây là đệ đệ của con".
Còn chưa để sư phụ của Lâm Tuyết trả lời thì đã có một giọng nói chen vào:"
Tưởng rằng đệ đệ là thiên tài gì để đem ra khoe khoang, ai ngờ là một phế vật
không có một chút tu vị gì haha. Cô làm cho tôi cảm thấy mất mặt dùm cô đó Lâm
Tuyết" Lâm Thiên quay sang nhìn thì thấy là một trong hai người con gái đi
phía sau người sự phị của Lâm Tuyết. Về phần nguyên nhân vì sao ai cũng nhìn
không ra tu vi của Lâm Thiên đó là do tác dụng của bản nguyên thần đỉnh. Bản
nguyên thần đỉnh trao cho Lâm Thiên tam đại công năng là:
Thứ nhất, vạn vật bản nguyên nhãn: Có thể nhìn thấy tinh hoa bản nguyên của
vạn vật không cao hơn trong phạm vi bản có thể luyện hóa.
Thứ hai : Thiên địa vạn vạn hòa hợp lực: Giúp cho Lâm Thiên tu vi như hòa vào
thiên địa vũ giả bình thường không thể nào nhìn ra được, trừ phi là người có
nhãn thuật có thể khám phá được năng lượng trong cơ thể Lâm Thiên nếu không
không thể nhận ra hoặc một vị vũ tôn cũng có thể nhận ra vì khi đạt tới vũ tôn
thì đã chạm tới không gian, nhưng ở nơi này chắc chắn sẽ không ai nhận ra tu
vi của Lâm Thiên trừ phi hắn ra tay.
Thứ ba, vạn vật chi ngôn: Có thể dùng tâm linh trao đổi vớli vạn vật đương
nhiên những vật mà Lâm Thiên trao đổi phải có sinh mạng mới được.
Lâm Tuyết giân dữ quay về phía thiếu nữ vừa nói kia nói:" Ngọc Cơ ngươi có tin
ta đập ngươi tại đây không hả?".
Nghe thấy lời nói của Lâm Tuyết, Ngọc Cơ xạm mặt lại nhưng lại không giám lên
tiếng nửa vì cô ta chỉ có tu vi khí vũ cảnh một tầng mà còn mới đột phá nửa,
lấy đâu ra dũng khí đối đầu với Lâm Tuyết, với lại lần lịch luyện này cũng là
do môn phái phân chia nên Ngọc Cơ cũng không thể đắc tội với Lâm Tuyết được ai
biểu người mang đội lại là sư phụ của Lâm tuyết, Bích Ngọc trưởng lão tu vi vũ
linh nhị trọng cơ chứ.


Con Đường Chí Tôn - Chương #4