Trở Về Nhà


Người đăng: nguyenhanphong

"Cô nói sao ? Không lấy nữa? Cô !! Nếu như không muốn lấy, thì cô trở về nhà
đi !"

Cảnh Phong ném áo vest trên tay xuống sàn, túi bánh gấu đập xuống đất, vỏ túi
bị rách một đường, bánh gấu xốp mềm văng khắp nơi, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Sở Tiểu Tiểu sợ hãi ôm mặt khóc nức nở, hành động của anh dọa Tiểu Tiểu, khiến
cả người cô đều run lên.

Thấy hai người to tiếng ở trên lầu, bà nội liền đi lên, ngó qua ban công trông
thấy Cảnh Phong đang đứng bên ngoài hút thuốc. Có vẻ như anh rất tức giận, cả
người giống như muốn nổ tung.

Sở Tiểu Tiểu vẫn chưa ngừng khóc, chỉ là tiếng nức nở nhỏ, nước mắt lan đầy
khuôn mặt, cô lặng lẽ ngồi dưới sàn nhặt bánh gấu.

Bà nội bước vào trong phòng, bà chầm chậm tới gần Tiểu Tiểu, sau đó nhẹ nhàng
gọi tên cô:

"Tiểu Tiểu..."

Sở Tiểu Tiểu thấy bà nội, cúi đầu sụt sịt hai tiếng, không nói một lời tiếp
tục nhặt bánh gấu.

"Tiểu Tiểu, Phong Phong nó bắt nạt con sao ?"

Tiểu Tiểu chầm chậm lắc đầu.

"Tiểu Tiểu, nói bà nghe, Phong Phong bắt nạt con có đúng không ?"

Sở Tiểu Tiểu thu gọn bánh gấu, sau đó im lặng kéo tay gấu bông đứng dậy, giọng
nói run run rất nhỏ.

"Về nhà, con muốn về nhà..."

Bà nội lo lắng tới gần cô, bà cười cười rút khăn lau nước mắt an ủi Tiểu Tiểu.

"Tiểu Tiểu ngoan, mau đi ngủ, con đừng khóc, bà nội nhất định sẽ phạt Phong
Phong, được không ?"

Sở Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, cô ôm chặt gấu bông vào lòng, kiên quyết nói:

"Con muốn về nhà "


Cảnh Phong bị bà nội bắt ép phải đưa Tiểu Tiểu về nhà an toàn.

Lúc cô trở về, trên người chỉ mang theo một con gấu bông cũ và một cái áo
khoác.

Nước mắt vẫn đọng lại trên mi mắt, cả người im lặng ngồi trong xe vô cùng
ngoan ngoãn, không quậy phá, không đòi ăn, không luôn miệng nói chuyện cùng
với anh như trước.

Cảnh Phong không thể nào tập trung lái xe, lặng lẽ nhìn về phía trước, dòng xe
tấp nập càng khiến đầu anh thêm rối.

Cứ như vậy, anh lặng lẽ lái xe đưa cô ấy về nhà...

Mặc dù Sở Tiểu Tiểu bị ngốc, tuy là lấy vợ ngốc có chút mất mặt, nhưng cô ấy
lại rất đáng yêu.

Mặc dù Sở Tiểu Tiểu rất tham ăn, chỉ thích ăn bánh kẹo, nhưng như vậy cũng rất
dễ nuôi...

Có hơi ồn ào, có hơi trẻ con, nhưng ở bên cô ấy...

Thật sự rất thoải mái...


Cảnh Phong lái xe đưa Sở Tiểu Tiểu vào trong ngoại ô, những cột đèn đường lớn
đang xa dần, chỉ có bóng đêm che phủ, đường đi cũng không còn nhiều xe như
trong thành phố.

Tiểu Tiểu vặn vặn tay, liếc nhìn người bên cạnh, sau đó cô thở dài, ôm gấu nhỏ
vào trong lòng.

Quán ăn của mẹ Sở vẫn đang có khách, đèn điện sáng bừng cả một góc đường.

Xe dừng lại bên lề, tiếng động cơ cũng tắt hẳn, chỉ còn bóng đêm bao trùm lên
cả hai người.

Cảnh Phong đưa tay ấn vào một cái nút, cửa xe tự động mở. Sở Tiểu Tiểu nhìn
anh, cánh môi run lên, nhưng ngữ âm đến miệng lại không thể nói thành lời.

"Cô về đi"

Tiếng anh giống như gằn nhẹ, Tiểu Tiểu ôm chặt gấu bông, quay người bước ra
khỏi xe.

Làn váy trắng của cô đung đưa theo gió, ở trong bóng đêm làm Cảnh Phong có
chút mơ hồ.

Tiểu Tiểu đứng trước đầu xe ô tô của anh, cô gái ngốc lặng lẽ cúi gập người
xuống, hướng cả người về phía anh, nước mắt không tự chủ được chứ như vậy rơi
xuống.

Xin lỗi....

Tiểu Tiểu xin lỗi

Xin lỗi, Phong Phong...


Sở Tiểu Tiểu chạy về phía trước, nước mắt vẫn lem nhem trên khuôn mặt. Thấy
con gái một mình đứng trước cửa nhà, mẹ Sở có chút hoảng hốt.

"Tiểu...Tiểu Tiểu, sao con lại ở đây ?"

"...ư..."

Không kìm nổi tiếng nghẹn ngào, cứ như vậy cô ở trong lòng mẹ khóc ngon lành.

Bố Sở từ trong nhà liêu xiêu bước ra ngoài, trông thấy cô, mắt ông sáng lên.

Giằng mạnh tay Tiểu Tiểu ra khỏi người mẹ Sở, ông nhíu mày nhìn cô, giọng nói
vô phần hào hứng:

"Tiền, tiền đâu ?"

Sở Tiểu Tiểu bị đau, cả người cúi gập xuống muốn rút tay ra khỏi tay bố.

"Đau..."

"Tao hỏi mày tiền đâu ? Con ranh này, sao trên người mày chỉ có một bộ đồ rách
thế này ? Mày bị nhà người ta đuổi về rồi có đúng không !"

Sở Tiểu Tiểu thật thà gật đầu, nhưng cũng không kìm được khóc lớn lên.

Đúng là cô bị đuổi, là bị Phong Phong đuổi khỏi nhà rồi...

Sau này Phong Phong sẽ không nhận cô nữa, sẽ không lấy Tiểu Tiểu nữa...

Bố của Tiểu Tiểu càng tức giận.

Tiền thì không có, của nợ còn bị đem trả lại. Ông tức giận đẩy cô ngã chúi
xuống đất, vớ ngay cái bát đáp mạnh xuống nền nhà.

Mẹ cô vội vàng lao tới ôm chầm lấy Tiểu Tiểu, ông ấy cũng không để tâm, tiếp
thực lao tới túm tóc vợ mình, bắt đầu dùng những đòn roi khủng khiếp.

"Mẹ con bà chỉ là đồ ăn hại ! Một lũ ăn hại !"

Sở Tiểu Tiểu bị mảnh bát vỡ cứa vào chân, máu chảy vòng vòng dưới chân cô.
Tiểu Tiểu vô cùng sợ hãi, cô bò đến túm chân bố mình, khóc lóc van xin ông ta.

"Thả mẹ ra, bố thả mẹ ra..."

"Cầu xin ông, tha cho mẹ con tôi"

Ông ta đẩy mẹ cô ra ngoài, cơn giận vẫn chưa nguôi, mắt thấy Tiểu Tiểu vẫn
đang bám chặt ông quần của mình không buông, tay với lấy chiếc chổi, mạnh tay
dơ lên cao, không thương tiếc nện mạnh xuống.

Tiểu Tiểu theo phản xạ vội nhắm chặt mắt, đưa hai tay chắn trước mặt mình...


Cô Vợ Ngốc Của Cảnh Thiếu - Chương #8