Tiểu Tiểu Muốn Về Nhà


Người đăng: nguyenhanphong

Tiểu Tiểu vẫn còn buồn ngủ, cô lật đật bò dậy khỏi sofa, sau đó lơ mơ ngã lăn
xuống đất.

"A..."

"Cô...!!!"

Cảnh Phong đáp áo vest xuống ghế, vội vàng ngồi xuống đỡ Sở Tiểu Tiểu ngồi
dậy.

Đúng là cái đồ hậu đậu, lúc nào cũng chỉ biết gây chuyện cho anh !

Ánh mắt của Cảnh Phong chạm tới đôi môi của cô, bờ môi mềm mại dường như có gì
đó rất thu hút. Anh nhẹ nhàng lưu luyến cánh môi của Tiểu Tiểu, trượt ánh nhìn
lên khuôn mặt của Tiểu Tiểu, bất ngờ chạm phải ánh mắt ngây ngô của cô, Cảnh
Phong giật mình theo bản năng đẩy ngã cô xuống sàn.

Tiểu Tiểu bị bất ngờ, đau đớn kêu lên một tiếng.

"A, đau...Phong Phong bắt nạt Tiểu Tiểu..."

Cảnh Phong gõ vào đầu của Tiểu Tiểu một cái rõ đau, ném cho cô một cái nhìn vô
vị, sau đó anh cầm áo vest bước ra ngoài, trông thấy Tiểu Tiểu vẫn còn thần
người tại chỗ cũ, Cảnh Phong liền nhíu mày quát cô:

" Còn không mau đứng lên trở về nhà ?!"


Chiếc BMW chạy qua quảng trường, Cảnh Phong liền ngồi sát lại Sở Tiểu Tiểu,
ngón tay mân mê lọn tóc dài màu hạt dẻ thơm mùi dầu lưu ly của cô, giọng nói
nhẹ nhàng thăm dò Tiểu Tiểu:

"Bé con, em đã ăn hết bánh gấu chưa a ?"

"Buổi sáng đã ăn hết ở trong phòng của anh rồi, Tiểu Tiểu vẫn còn dự phòng một
gói ở trong phòng, một lát nữa về sẽ ăn a~ Phong Phong đói rồi sao ?"

Bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng đặt lên bụng của anh, cách một lớp áo sơ mi
bắt đầu xoa xoa theo vòng tròn.

Ách... Con ngốc này !

Tới gần trung tâm thương mại, Cảnh Phong liền quay đầu ra ngoài cửa kính nhìn
xung quanh, sau đó nói với tài xế:

"Chú Lâm, dừng xe ở đây được rồi!"

Điện thoại có tin nhắn được gửi đến, Cảnh Phong lướt ngón tay, anh nhíu mày
nhìn chữ trên màn hình:

"Em đang ở con đường đối diện trung tâm thương mại chờ anh..."

Anh tắt máy, ánh mắt chuyển qua Sở Tiểu Tiểu, kéo cô sát vào mình, ở bên tai
cô khẽ nói nhỏ:

" Nghe này Tiểu Bạch Thỏ của anh, bây giờ em theo chú Lâm về nhà trước, nếu
như gặp bà nội, nhất định không được nói gì cả, biết chưa ?"

Tiểu Tiểu đem hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc của Cảnh Phong, ngây ngô
lắc đầu:

" Không được đâu, bà nội đã dặn Tiểu Tiểu, sau này nhất định phải theo sát
Phong Phong"

"..."

Cảnh Phong liếc mắt nhìn qua cửa kính xe liền bắt gặp nữ nhân váy đỏ đứng bên
đường đang vẫy tay với anh, đáy lòng liền có chút phiền muộn.

Đường đường là Cảnh thiếu phong lưu, cuối cùng bây giờ lại bị cùm chân bởi một
con ngốc ý thức không bằng một đứa trẻ lớp 3 này...

"Em về nhà trước, anh vào trung tâm mua kem cho em, được không ?"

"Hmm, thật sao?"

À há, đúng là đồ trẻ con, thật dễ lừa!

Cảnh Phong gật đầu, cười cười cho có lệ, sau đó mở cửa xe bước ra ngoài. Sở
Tiểu Tiểu hớn hở kéo anh lại, sau đó nhanh nhảu nói:

"Phong Phong phải mua cho Tiểu Tiểu hai ly kem nha. Kem dâu có quả màu đỏ, còn
có socola rắc cốm nhiều màu nữa. Ưm, Tiểu Tiểu thích ăn kẹo, Phong Phong phải
mua loại kẹo dẻo hình con gấu..."

Cảnh Phong cảm thấy đau đầu...

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, phải kiềm chế bản thân không đập vào đầu cô ấy...

Cảnh Phong đẩy Tiểu Tiểu vào trong ghế, sau đó nhanh tay đóng cửa xe, không
quên vẫy tay tạm biệt với cô.

Sở Tiểu Tiểu ngoái đầu ra ngoài cửa xe nhìn anh, đôi mắt trùng xuống, trong
ánh mắt của cô dường như đang bị bóng tối lấn dần, sau đó Tiểu Tiểu cụp mi, cô
xoay người, ngồi ngay ngắn trên ghế ô tô.

Anh đứng đó, thẫn thờ nhìn theo, đợi xe khuất xa rồi mới chậm rãi bước sang
bên kia đường...


Tô Thẩm Nhã xinh đẹp trong bộ váy bó sát màu đỏ, cô kéo tay anh, áp sát Cảnh
Phong vào bờ tường trong một ngõ nhỏ bên cạnh đường. Tô Thẩm Nhã có chút nóng
vội cởi tuột một cúc áo của anh, quyến luyến lưu lại dấu hôn lên cổ của Cảnh
Phong, hơi thở ấm áp của cô ta phả lên lồng ngực của anh.

"Phong..."

"..."

"Cô gái đó, cô ta là ai vậy ?"

"Là vợ sắp cưới của anh"

Nữ nhân kia dừng động tác, cô ta "a" lên một tiếng bất ngờ, sau đó giả bộ
không quan tâm đến việc đó, không hỏi anh bất kì câu nào, liền hé miệng khẽ
cắn lên bả vai của anh.

Vợ sắp cưới ư ?

Nếu như là vợ sắp cưới, anh ấy bây giờ vẫn chịu tới tìm cô, như vậy có lẽ Thẩm
Nhã cô đối với anh là quan trọng hơn so người phụ nữ kia rồi...

"Phong, hôm nay hãy ở lại với em, được không..."

"..."

Cảnh Phong vẫn đang đăm chiêu về ánh nhìn của Sở Tiểu Tiểu hồi nãy, anh im
lặng tựa người vào tường.

Ánh mắt ấy...

Trong ánh mắt của cô ấy, giống như có ngàn vạn mũi kim đâm vào trái tim anh,
vì sao anh lại cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn...


Khi trở về nhà, bà nội đã ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Tiểu Tiểu về một mình,
ánh mắt bà có vẻ lo lắng, từ ghế sofa đứng dậy tiến tới chỗ cô nắm tay hỏi:

"Phong Phong đâu rồi ? Vì sao con lại trở về một mình ?"

Sở Tiểu Tiểu cúi đầu, giọng nói có vẻ rất buồn:

"Phong Phong bảo rằng không được nói cho bà nội..."

"Tiểu Tiểu ngoan, lại đây ăn kẹo với bà nào"

Sở Tiểu Tiểu thấy bánh kẹo trên bàn, vô cùng vui vẻ ngồi xuống cạnh bà nội.

"Để bà bội hỏi con, Phong Phong trước lúc đi không nhắn gì Tiểu Tiểu sao?"

"..."

"Ngoan, mau nói cho bà, con xem, ngoài trời tối như vậy, Phong Phong ở bên
ngoài có thể bị lạc rồi, để bà gọi Phong Phong trở về được không ?"

Sở Tiểu Tiểu nghe xong thì vô cùng lo sợ, cô gật gật đầu, giọng nói có hơi rụt
rè:

"Có, có ạ, Phong Phong dặn con... không được nói với bà nội Phong Phong cùng
chị gái xinh đẹp ở trung tâm thương mại mua kem cho con"

"..."


Buổi tối, Sở Tiểu Tiểu sau khi ăn cơm tắm rửa, cô nằm trên giường ngủ ăn bánh,
vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, vô cùng thích thú.

Vừa mới nuốt xong cục kẹo dẻo liền nhìn thấy Cảnh Phong đứng trước cửa phòng
nhìn chằm chằm vào cô. Sở Tiểu Tiểu không nghĩ nhiều, ném túi kẹo sang bên
cạnh, vội vàng nhảy xuống đất, vui vẻ chạy lại:

"Kem của Tiểu Tiểu đâu ? Phong Phong có mua kẹo gấu cho Tiểu Tiểu không vậy ?
Phong Phong có bị lạc không ? Đã ăn cơm chưa ? Có, có..."

"Cô ! Cô đúng là cái đồ phản bội, bây giờ còn mở miệng đòi kem cái gì chứ ?
Vừa mới rời đi được 15 phút đã mở miệng ra nói tất cả với bà nội rồi sao? Chỉ
vì cái đống đồ ăn kia mà dám bán đứng chồng mình ?"

"Ơ... Tiểu, Tiểu Tiểu không có..."

"Còn nói không! Hừ, bổn thiếu đây đúng thật là đáng thương! Rốt cuộc vì sao
tôi phải dính dáng tới một đứa trẻ ngốc như cô chứ ? !"

Sở Tiểu Tiểu ngây ngốc nhìn anh, bị anh đẩy qua một bên, cô cúi đầu nhìn mũi
chân của mình, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Tiểu Tiểu rất tủi thân...

Phong Phong không cùng cô đi mua kem, anh không vào siêu thị mua kẹo cho Tiểu
Tiểu...

Anh không muốn cô đi cùng anh...

Phong Phong... Phong Phong đã...

Nước mắt chầm chậm chảy xuống gò má, Tiểu Tiểu im lặng nhìn giọt nước vỡ tan
dưới nền gạch đá. Qua hơi nước mờ mờ, cô thấy Cảnh Phong đứng đối diện với
mình, nhíu chặt đôi mày nhìn cô, anh hỏi:

"Tại sao khóc ?"

"..."

"Như vậy còn khóc lóc ? Rõ ràng là cô sai ! Việc nhỏ như vậy nhờ cô, cô liền
bán đứng tôi. Mắng cô, cô liền khóc ? "

Sở Tiểu Tiểu càng khóc lớn, vừa khóc cô vừa nói, giọng nói có phần không rõ
ràng:

"Phong Phong cùng chị gái đó đi vào trung tâm mua sắm, nhưng, nhưng, hức nhưng
Phong Phong không mua kem và bánh gấu cho Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu không phải đứa
ngốc! Tiểu Tiểu không phải đứa ngốc ô ô. Tiểu Tiểu muốn về nhà, Tiểu Tiểu sẽ
không lấy Phong Phong, không lấy nữa..."


Cô Vợ Ngốc Của Cảnh Thiếu - Chương #7