Mê Luyến


Người đăng: nguyenhanphong

Sở Tiểu Tiểu vẫn ngủ ngon lành, hơi thở nhè nhẹ phát ra như một con mèo con.

Cảnh Phong nhẹ nhàng di chuyển tay, chậm chạp xoa lên bầu ngực mềm mại của cô,
cả người cũng nhích tới phía trước, hai thân thể dán chặt lấy nhau, bất giác
cổ họng của anh có chút khô khan...

Sở Tiểu Tiểu khi ngủ, cô ấy giấu đi đôi mắt ngây ngô như một đứa trẻ.

Chỉ có làn mi cong, đôi môi đỏ căng mọng giống như một đóa hoa nhỏ.

Cảnh Phong ngắm nhìn khuôn mặt của cô, đem chóp mũi của mình một lượt di
chuyển, dừng lại ở chóp mũi của Sở Tiểu Tiểu.

Mùi sữa tắm trên người của cô ấy rất quyến rũ, lại có vẻ như mùi thân thể của
thiếu nữ mới lớn...

Vô cùng mê hoặc...

Cảnh Phong giữ nguyên hành động lúc này của mình, chỉ là anh đem cả người nằm
đè lên Sở Tiểu Tiểu.

Cánh môi mềm chạm lấy môi của cô, sau đó mạnh mẽ chiếm lấy.

Bàn tay bên trong cũng không chịu yên phận, nhẹ nhàng lướt quanh vật mềm
mại...

"Ư..."

Sở Tiểu Tiểu hơi kêu lên, mí mắt vẫn nhất quyết bị cơn ngái ngủ kiềm lấy. Cô
chỉ thấy lồng ngực bị đè xuống, nhưng lại như có như không da thịt được mơn
trớn rất dễ chịu.

Bỗng nhiên cảm thấy bị đau đớn, Sở Tiểu Tiểu vội mở mắt.

Cảm giác đau nhói ở cánh môi vẫn còn lưu lại, cô thấy Cảnh Phong ở trên người
mình, áo ngủ bị anh vén lên qua ngực...

"..."

"Phong, Phong Phong ?.."

Cảnh Phong bị bắt gặp, anh sợ hãi nhanh chóng rụt tay lại, sau đó lật người
sang bên cạnh cô giả vờ ngủ.

"Phong Phong, anh cắn Tiểu Tiểu sao ?"

"Không có"

"Rõ ràng là có mà..."

Cảnh Phong bật dậy, anh mở tủ đem gối ôm chèn vào giữa hai người, sau đó kéo
chăn chùm lên tận ngực mình, giọng nói lạnh lùng giằn mặt cô:

"Em còn không ngủ, tôi liền đuổi em ra khỏi phòng"

Sở Tiểu Tiểu dùng đầu ngón tay miết qua môi, sau đó lấm lét nhìn dáng lưng của
người đối diện, vẫn cố chấp hỏi anh:

"Rõ ràng ở đây của Tiểu Tiểu rất đau..."

"Vừa rồi, là tôi giúp em đuổi côn trùng!"

"..."


Đến công ty còn phải đem theo con ngốc này sao ?

Bà nội muốn bức anh đến điên rồi có phải hay không !

"Công ty là nơi làm việc, cháu không thể để cô ấy tới đó quậy phá. Bà nội, bà
để cô ấy ở nhà ăn bánh kẹo là được rồi"

"Tiểu Tiểu sắp là vợ của cháu, tại sao nó không thể đến công ty ? Coi như là
đến đó tham quan, nhớ coi chừng Tiểu Tiểu thật tốt, đừng lơ là con bé"

"..."

Cảnh Phong tức giận nhìn Sở Tiểu Tiểu ôm con gấu nhỏ ngồi trên sofa xem hoạt
hình. Sau đó bực tức giật tập tài liệu trên bàn, nhanh chóng đi ra ngoài.

"Cậu chủ, còn tiểu thư thì sao ?"

Anh dừng bước, ánh mắt chán nản liếc nhìn tài xế, không nói gì cứ thế chui vào
trong xe.

"Phong Phong đưa Tiểu Tiểu đi đâu vậy ?"

"..."

"Oa nhìn kìa, đài phun nước đẹp quá, còn có chim bồ câu !!"

"..."

"Phong Phong, xem kìa, là kẹo bông đó, có màu hồng, màu trắng, còn có bánh bao
nữa, bánh bao sữa, bánh bao thịt, kẹo que, khoai lang..."

Cảnh Phong nhíu chặt mày, anh lạnh lùng kéo Sở Tiểu Tiểu ngồi yên vị trên ghế,
sau đó lớn giọng nói:

"Cô không thể ngồi im một lúc sao ?"

"Nhưng bánh bao rất ngon, sáng nay Tiểu Tiểu chỉ ăn một cái bánh, Tiểu Tiểu
rất đói..."

"Vậy nếu cho cô ăn rồi, cô có im miệng hay không ?"

Trông thấy Sở Tiểu Tiểu gật gật đầu, Cảnh Phong liền bảo tài xế dừng xe, mua
cho cô liền hai cái bánh bao, kết quả tiểu ham ăn còn đòi ăn thêm hai chiếc
kẹo que cỡ lớn.

Nhưng mà anh thật dễ tin lời của con ngốc này...

Không những Sở Tiểu Tiểu luôn miệng nói về mọi cảnh vật qua ô cửa kính xe, cô
ấy lại còn vô tư nhóp nhép ngặm đồ ăn khiến anh không thể tập trung đọc được
tài liệu !


"Tổng giám đốc ~ "

Cảnh Phong nâng tầm mắt rời khỏi tập tài liệu, cánh môi khẽ cong lên một
đường.

"La Vân, chào em"

La Vân khẽ cắn môi, ngón tay lởn vởn quanh cổ áo của Cảnh Phong, giọng nói của
cô ấy vô cùng nhẹ.

"Tổng giám đốc, mấy ngày nay anh bỏ bê công ty, còn bỏ bê cả La Vân nữa a..."

Tiếng nói lướt đến bên tai của Cảnh Phong, đôi môi mềm của La Vân có ý quyến
rũ anh, đem theo mùi hương của cherry vô cùng đậm...

Sở Tiểu Tiểu vừa nhai kẹo que vừa ngó nghiêng xung quanh, thành ra bị Cảnh
Phong bỏ lại phía sau, mắt thấy dáng người quen thuộc phía trước, cô liền vui
vẻ chạy tới.

"Phong Phong !!"

La Vân giật mình, có chút xấu hổ cúi đầu giả vờ sắp xếp tài liệu. Một lát sau
mới dám ngẩng đầu, cô ta nở một nụ cười thân mật với Sở Tiểu Tiểu.

"Rất vui được gặp, tôi là thư kí của tổng giám đốc"

Cảnh Phong liếc Sở Tiểu Tiểu, anh cầm lấy tập tài liệu, bước vào trong phòng
làm việc. Ai đó giống như một cái đuôi, lẽo đẽo theo vào tận bên trong, bất
giác, Sở Tiểu Tiểu hỏi anh:

"Vừa rồi, em nhìn thấy hai người bắt côn trùng nha ~ ?"

"..."


Cảnh Phong phải tham gia cuộc họp, còn Sở Tiểu Tiểu bị anh ép ngồi trong phòng
làm việc của anh ăn bánh.

Khi anh quay lại, Tiểu Tiểu nằm dài trên ghế sofa dùng để tiếp khách ngủ ngon
lành. Tay của cô vẫn cầm chặt gói bánh, vỏ kẹo vứt bừa bãi trong phòng.

Anh cúi người nhặt vỏ kẹo, sau đó nhẹ nhàng vén tóc của cô ra phía sau, đặt
Tiểu Tiểu nằm ngay ngắn trên ghế.

Đôi môi của cô ấy lúc nào cũng căng mọng, xương quai xanh gợi cảm vô cùng thu
hút.

Nếu như Sở Tiểu Tiểu không bị ngốc, có lẽ cô ngốc này cũng sẽ là nữ nhân khiến
nhiều người mê đắm.

Vậy, hiện tại, anh đây là đang bị thu hút bởi cô gái này hay sao ?


Tiếng điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ mơ hồ của anh, Cảnh Phong lướt qua màn
hình, sau đó cầm điện thoại áp lên tai, tiến tới cửa sổ sát đất trong phòng.

"Tiểu yêu tinh..."

"Cảnh thiếu, lâu rồi không gặp, em đang đứng cách công ty của anh một con
đường, bên cạnh là trung tâm thương mại của thành phố..."

"Ừ ?"

Giọng nữ nhân bên kia càng ngày càng cuốn hút, vô cùng mời gọi nhẹ nhàng nói:

"Trời sắp tối rồi nha, em còn có một chia rượu của Pháp, đêm nay, anh có đến
không ?"

Cảnh Phong ngắt máy, cầm áo vest muốn ra ngoài, lại bị tiếng "ưm" ngái ngủ của
Sở Tiểu Tiểu làm anh dừng chân.

"Phong Phong..."

"Nhanh chóng tỉnh ngủ đi, tôi đưa cô về nhà với bà nội"


Cô Vợ Ngốc Của Cảnh Thiếu - Chương #6