Tai Nạn


Người đăng: nguyenhanphong

Sở Tiểu Tiểu năm nay đã 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học của thành phố X.

Tiểu Tiểu vẻ bề ngoài vô cùng đáng yêu, môi hồng chúm chím, đôi mắt to tròn,
mái tóc dài màu nâu hạt dẻ xinh xắn. Đối lập với ngoại hình cùng với tên của
mình, tính cách của Sở Tiểu Tiểu lại vô cùng mạnh mẽ và tự lập.

Gia đình Sở Tiểu Tiểu không có tiền, ba cô suốt ngày rượu chè, mẹ bán quán ăn
ở nhà không đủ chi tiêu và tiền học cho Tiểu Tiểu.

Ngay từ khi còn học đại học, Tiểu Tiểu lên thành phố cũng ít khi về nhà, chỉ
mải lo đi làm thêm kiếm tiền. Vừa lo tiền học vừa lo phụ gia đình, Sở Tiểu
Tiểu từ lâu đã trở thành trụ cột của gia đình cô.

"Tiểu Tiểu, mày cầm tiền đi mua rượu cho bố!"

Sở Tiểu Tiểu đang cầm tờ báo tìm việc làm, ánh mắt chán nản liếc nhìn chai
rượu trước mặt, nhàn nhạt nói:

"Con hết tiền rồi, con còn phải để tiền làm hồ sơ xin việc..."

"Cái đứa mất dạy này, tao đẻ mày ra, nuôi mày lớn, mày không chịu nhả ra một
đồng cho bố một chai rượu sao, hả! Đứng lên!"

Sở Tiểu Tiểu đã quen với cảnh này, cô tiếp tục đọc báo, trên trang nhất là tập
đoàn kinh doanh nổi tiếng của thành phố, Cảnh thị. Sở Tiểu Tiểu nhìn tấm hình
rất kĩ, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người đàn ông điển trai trong khung hình.

"Choang..."

Bố Tiểu Tiểu điên tiết đem bát trên bàn ăn tiện tay liệng xuống dưới chân cô,
mảnh vỡ bắn lên chân của Tiểu Tiểu, máu đỏ từ từ chảy xuống.

"Mày có đi mua không hay là để tao phá nhà này ra hả!"

Sở Tiểu Tiểu nhìn máu dưới chân mình, cô đứng dậy, tập tễnh bước ra ngoài, dắt
theo xe đạp đi mất.


Bố Tiểu Tiểu trước kia không hề như vậy, ông là một người thương vợ thương
con. Nhưng từ sau khi bị chủ làm chơi xấu, nợ nần chồng chất, lương cũng không
được lấy, bố chán nản quay vào rượu chè. Mẹ Tiểu Tiểu từng nói với cô, ngày
trước bố cực khổ kiếm tiền nuôi con, sau này nhất định cô phải cố gắng học
hành để có thể lo cho gia đình.

Sở Tiểu Tiểu vừa đạp xe vừa thở dài. Từ xa trông thấy cô, ông chú bán tạp hóa
đã cười cười vẫy tay gọi:

"Đang thấy lạ vì sao Tiểu Tiểu hôm nay không tới mua rượu, thì ra là tới muộn.
Làm chú còn tưởng Sở Khanh Tân cai được rượu rồi chứ? Hahaha..."

Sở Tiểu Tiểu cười cho có lệ, sau đó cô cầm chai rượu để ngay ngắn vào giỏ xe
đạp, nhanh chóng đi về nhà.

Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng gào thét của xe mô tô, Sở Tiểu Tiểu bực bội tấp
xe vào sát rìa sông để đi.

Bọn trẻ ranh, ngay cả cái vùng thị trấn hẻo lánh này cũng làm loạn!

Vừa đến khúc cua, ánh sáng của đèn xe chiếu thẳng vào mắt của Sở Tiểu Tiểu, cô
loạng choạng đưa tay che chắn trước mặt, chỉ cảm thấy có một vật lớn đâm sầm
vào xe của mình, cô bị hất tung, sau đó rơi xuống sông.


Cảnh Phong nheo mắt nửa ngày mới lồm cồm bò dậy được. Trước đầu xe mô tô của
anh còn có một chiếc xe đạp cũ đã méo mó hình dáng.

Cảnh Phong ôm trán, bực tức đá chân vào bánh sau của xe mô tô.

Mẹ kiếp, thằng điên nào đâm vào xe anh thế này. Cứ tưởng ở cái vùng hẻo lánh
này buổi tối có thể vắng vẻ chút, ai ngờ lại lao vào một cái đồ xui xẻo như
vậy. Sao chỉ có xe thế này ? Vừa nãy còn nhìn thấy bóng người cơ mà ?

Lúc anh xoay người nhìn xung quanh, dưới sông còn có người nằm nửa người dạt
về phía bụi cỏ, nửa người ở dưới nước. Đèn xe hắt xuống khiến cho Cảnh Phong
lờ mờ thấy đầu của cô gái kia đang chảy máu rất nhiều, anh vội vàng rút máy ra
ấn số gọi người tới, sau đó nhảy xuống kéo cô gái kia lên bờ.

"Này, cô kia, cô chết chưa vậy ?"

"..."

"Này, mở mắt ra đi. Cảnh thiếu nói chuyện mà cô không thèm để vào trong tai hả
?"

"..."

Cảnh Phong vỗ vỗ bên má của Sở Tiểu Tiểu, một lát sau liền có người của anh
đến đưa đi bệnh viện. Anh vội vàng trở về công ty.


"Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi ?"

"Mọi người hãy bình tĩnh, bây giờ chúng tôi phải kiểm tra sơ bộ tổng thể phần
đầu bị va đập của bệnh nhân. Theo các kết quả khám bệnh, tôi nghi ngờ dây thần
kinh nhận thức của cô ấy có vấn đề..."

"Cái, cái gì..."

Bác sĩ vừa đi khỏi, mẹ của Tiểu Tiểu liền lao đến gào khóc với ba của ông.

"Đều tại ông ! Tại ông bắt nó nửa đêm đi mua rượu cho ông ! Nếu như Tiểu Tiểu
có mệnh hệ gì, tôi cũng liều mạnh với ông!"


Sở Tiểu Tiểu nằm điều trị ở phòng bệnh một tuần thì có dấu hiệu tỉnh lại, lúc
mở mắt ra, xung quanh đều toàn màu trắng.

Có rất nhiều người ngồi trong phòng. Sở Tiểu Tiểu cựa mình, sợ hãi muốn kéo
chăn trùm lên đầu.

"Tiểu Tiểu, tạ ơn trời đất, Tiểu Tiểu, con tỉnh lại rồi..."

"Tiểu Tiểu là tên của cháu sao ?"

Sở Tiểu Tiểu sợ hãi núp vào trong chăn, ánh mắt sợ hãi hệt như một đứa trẻ 3
tuổi nhìn chằm chằm mọi người. Kia là mẹ cô, bố cô, còn có một bà lão ăn mặc
rất đẹp a...

"Tiểu Tiểu, cháu muốn ăn gì không ?"

Tiểu Tiểu gật đầu, giọng điệu y hệt một đứa trẻ:

"Tiểu Tiểu muốn kẹo, Tiểu Tiểu muốn gấu bông..."


Cô Vợ Ngốc Của Cảnh Thiếu - Chương #1