Huyền Lục Bảo Điển, Cha Mẹ Rời Đi


Người đăng: khongcoem28898

Sau khi chiếm được cuốn huyền lục bảo điển, cô tò mò mở nó ra. Chỉ có 3 tờ
giấy, tờ thứ nhất có một khung vuông bên trong, đan xen trong nó là một hình
vẽ con mắt có màu ánh kim, các dòng kim tự như có như không lượn lờ xung quanh
con mắt. Đấy chính là trang thiên phú, tờ giấy thể hiện thiên phú của cô :
Quang minh mắt.
Tính theo cách tu luyện của bắc lam đại lục nơi đây, thiên phú đầu tiên sẽ
quyết định đến hướng tu luyện sau này của các đứa trẻ, như cô, Ngọc Tâm sở hữu
quang minh mắt thì có tới 90 % là cô sẽ trở thành một quang mình pháp sư.
Trước khi cấp 10 mỗi học đồ đều chưa phân nghề nhỏ, đều có thể học tập đủ loại
pháp thuật cấp thấp mà không bị hạn chế bởi năng lực và thuộc tính, nhưng từ
cấp 11 trở đi thì các sách kỹ năng sẽ có giới hạn cho riêng mình, giống như bố
cô là một thương sĩ, ông chỉ học được kỹ năng liên quan đến thương còn mẹ cô
là thủy hệ pháp sư, chỉ sử dụng được ma pháp cấp cao hệ thủy.
Tương tự như trong thư các của gia tộc họ Ngọc, tầng một gồm sách kỹ năng cho
học đồ, tầng 2 cho huyền sư, tầng 3 cho huyền vương nhưng không có tầng 4,
trong đại lục này huyền tông cũng coi như là một cường giả thứ thiệt, sách kỹ
năng cho họ rất khan hiếm.
“ Quyển sách này nhỏ thế này liệu có mạnh như vậy không ta ? “ Ngọc Tâm thầm
nghĩ, trong nó cũng bình thường mà lại chỉ có 3 trang, cô bĩu môi khinh
thường.
Như thấy được suy nghĩ của Ngọc Tâm, mẹ cô lập tức gõ đầu cô :
-Hừ, mới cấp 1 mà đòi nhiều, hồi đó mẹ bắt đầu cũng chỉ có 3 tờ giấy như con thôi, cố lên càng lên cao quyển sách của con sẽ dày ra ! “ Mẹ cô an ủi, khích lệ cô “
- Vâng, con chỉ là thấy nó bình thường quá thôi mà =.=
Ngọc Tâm trả lời nũng nịu, dù sao lần đầu cô được tiếp xúc với vật mới lạ vượt
qua những gì kiếp trước của cô có, thấy quyển sách này khá bình thường nên cô
hơi thất vọng.
Cô tiếp tục lật tiếp trang thứ 2 và thứ 3 ra, đó là một tờ giấy màu trắng
tinh, chắc là dùng để khế ước huyền thú, và một tờ giấy màu trắng khác có ghi
hiên lên đẳng cấp của cô. “1 cấp pháp sư, huyền lực học đồ”
Trừ tờ thứ 1 là thiên phú ra và tờ thứ 2 dùng để khế ước, cô thấy tờ thứ 3 quá
dư thừa, Ngọc tâm khịt mũi khinh thường !
-Về nhà thôi mấy đứa
Bố mẹ cô không biết đi từ bao giờ, hình như lúc nãy họ nói chuyện với trưởng
lão Ngọc Đàn một chút. Bố cô nhanh chóng dắt cô và bà chị ưa khoe khoang Ngọc
Ly lắm mồm vác về nhà !
Nếu như bố mẹ cô nói chuyện với trưởng lão thì chắc họ có việc sắp đi rồi,
Ngọc tâm được ba nắm tay mặt cúi đầu nguyền rủa bà già Ngọc Đàn dám sai bố mẹ
cô 1000 lần.
- Tiểu Ly à, vài bữa nữa là con phải về học viện Bích Na rồi, mà bố mẹ cũng
có công việc không biết còn thời gian nào để chăm sóc cho tiểu Tâm nữa, hay là
con dắt em theo con vô học viện học tập ?
Quả nhiên không sai, cô bĩu môi buồn chán, lâu lâu bố mẹ cô cũng bị điều đi
nơi khác làm công việc của gia tộc, lúc cô 3 tuổi, bố mẹ cô có đi một lần, dài
tận 1 năm còn cô thì bị vứt cho gia gia mình trông ! Hức hức cô khóc thầm
trong lòng
-Vầng vâng vâng vâng, tới liền, tiểu Tâm theo chị nhé, chị sẽ dắt em bang khắp thiên hạ, trở nên mạnh mẽ xinh đẹp vô cùng~~~
Bà chị cô Ngọc Ly lập tức xén mỏ vào, chát thêm muối vào nỗi đau của cô, còn
nói dài từ cuối nữa chứ, ai thèm ! Cô lườm chết bả Lườm lườm lườm.
-Không, con ở nhà một mình cũng được!
Cô trả lời một cách trực tiếp, không cho khuyên ngăn, cơ mà bà chị cô cũng bị
cô lườm đến đơ người, không dám nói gì!
Ba mẹ cô chỉ cười cười rồi nói cụ thể thời gian phải đi bao lâu, tận 1 năm
rưỡi trời ! Cô buồn bực về phòng, trên đường đi chắc cô vác tổ tiên dòng họ
của bà già Ngọc Đàm móc lên chửi chục lần “ mà hình như tổ tiên của bả cũng là
của mình”
Về tận phòng, khuôn mặt cô thu hồi tươi cười, đôi con ngươi đỏ đậm mang theo
chút lạnh nhạt, vuốt lên mái tóc màu hạt dẻ Ngọc Tâm lại gần giường búng ngón
tay gọi ra bảo điển,ngồi xuống và suy nghĩ !
Hừ, cái gia tộc này cũng chả yên ổn lắm đâu nhỉ ? cũng sắp có nội bộ tranh đấu
rồi, vậy nên đám lão già kia mới bắt đầu lôi kéo bố mẹ mình! Chậc lũ cáo già
muốn đem bố mẹ mình ra làm bia, cũng gan đấy! Chơi, để chị chơi với các bé =)
Có tận một năm rưỡi để tu luyện một mình, cô quyết tâm tăng nhanh thực lực của
mình, dù chỉ có hạng trung tiềm lực nhưng thiên phú do trời, mạnh yếu lại do
ta quyết định ! Cô cũng không cần độc bá thiên hạ, đệ nhất thiên tài cái gì,
thứ cô cần là mình đủ sức phảng kháng có khả năng bảo vệ mình và người thân.
Không quá 3 đến 5 năm nữa là cái gia tộc này loạn tung rồi, tuy là bố mẹ ở
trung gian nhưng trong cái vòng luẩn quẩn này cũng không ổn. Quá mệt, cô thông
minh chỉ giành cho đọc sách, chứ chuyện ngoài đời lại chả bao giờ quan tâm,
giờ lại phải lo trước lo sau thế này cũng chả biết ra sao.
-Tu luyện thôi “ Ngọc Tâm nhẫm 1 mình “
Đưa 2 tay lên đầu gối, niệm khẩu quyết mà cô đã học thuộc từ rất lâu rồi,
không khí bắt đầu co tụ lại, xung quanh dường như phát sáng, đủ mọi màu sắc
xung quanh cô! Giờ cô đã có thể chính thức tu luyện rồi.
Sau 2 ngày chị cô trở về học viện, ngày tiếp theo bố mẹ cô cũng rời đi, cô bị
ném lại chỗ gia gia! AAAA Tức chết cô ! hừ !!!


Cô Gái Quang Minh - Chương #5