- Chương Đại Thần Quan


Một lão nhân mặc áo choàng giáo sĩ màu vàng đỏ có đường viền màu vàng, đầu đội
mũ cùng màu, được mấy giáo sĩ vây chung quanh đang mĩm cười đi đến. Lão nhân
không hổ là Giáo chủ, bất luận là vệ binh, quan lại, chư hầu đều gật đầu mĩm
cười chào hỏi bọn họ.

Những văn võ đại thần kia dĩ nhiên thấy ông ta xuất hiện liền khom lưng hành
lễ, bao gồm cả Công chúa và Vương hậu, Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc lúc đi qua bên
cạnh Khang Tư, hơi lưu ý nhìn Khang Tư mấy lần. Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc chú ý tới
Khang Tư cũng không vì cái gì, mà do ông nhìn thây Khang Tư tuyệt không có lộ
ra bộ dáng siểm nịnh, cũng không có lộ ra vẻ cung kính đặc biệt.

Hai loại biểu tình này, Giáo chủ các hạ đã thấy rất nhiều, bất luận là bình
dân hay là quý tộc, khi gặp ông biểu tình không ngoài hai vẻ mặt này. Lúc này
lại thấy một loại biểu tình khác, Giáo chủ dĩ nhiên hơi lưu ý một chút, chẳng
qua Giáo chủ không phải là người hẹp hòi, cũng sẽ không đi so đo những thứ
này, cho nên sau khi nhìn Khang Tư hai cái, liền đi thẳng tới hướng Công chúa
bọn họ.

Khang Tư không biết Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc này vì sao lại lợi hại như thế, mọi
người đều cung kính với ông ta như vậy. Khang Tư hiện tại đúng là không biết
mình phải học tập cái gì. Đây là nguyện vọng duy nhất suốt cả đời hắn, vì thế
hắn làm như vô ý nhìn lướt qua Đại thần quan Y Ti Na một cái.

Y Ti Na đang nghênh đón Giáo chủ, vừa lúc thấy ánh mắt của Khang Tư nhìn tới,
không khỏi nhíu mày, nàng là một tuyệt thế mỹ nữ, mà mỹ nữ thì đều nghĩ rằng
nam nhân đến gần mình là có ý đồ đen tối, đây cũng vì trong những năm gần đây
nàng gặp rất nhiều nam nhân đều viện đủ lý do để đến gần nàng, cho nên nàng
cũng nghĩ Khang Tư thuộc cùng một loại. Nhưng lần này nàng không ngờ Khang Tư
lại dùng công lao lớn đổi lấy cơ hội tiếp cận mình. Nàng đã tiếp nhận nhiệm vụ
này, vì thế không thể làm gì khác hơn là gắng chịu đựng tâm tình không thoải
mái để hoàn thành.

Uy Nạp đứng bên Khang Tư cảm nhận được ánh mắt của Y Ti Na nhìn về bên này,
hắn hơi sửng sốt, nghiêng người nhìn, vừa lúc thấy Khang Tư quay đầu lại, Uy
Nạp lập tức sinh ra một mối ghen tỵ nồng đậm. Một mặt là vì Y Ti Na, một mặt
là vì quân hàm của Khang Tư vĩnh viễn cao hơn hắn.

Uy Nạp đố kỵ Khang Tư vì Khang Tư là một bình dân, còn hắn là một quý tộc.
Trước kia hắn cung kính với Khang Tư vì với thân phận quý tộc thấp kém của
hắn, cũng không có lặp nhiều công lao, hơn nữa chỉ là một kỵ binh. Nhưng khi
một tên Tướng quân của quân địch chạy tới trước mặt hắn chịu chết, hắn đã đổi
đời. Khi các Tướng quân vừa nghe hắn có huyết thống quý tộc, lập tức liền cử
hắn làm Đại đội trưởng. Hắn cùng biết rõ bởi lẽ các Tướng quân quý tộc ngăn
cản tên binh sĩ không phải là quý tộc kia thăng quan, nếu không thì với địa vị
thấp kém như hắn, không biết đợi đến bao nhiêu năm mới có thể thăng quan.

Vốn hắn nghĩ rằng cuối cùng mình không cần nghe lệnh từ Khang Tư là tên xuất
thân bình dân, nhưng hắn có ngờ đâu Khang Tư lập tức được phong quân hàm cao
hơn hắn, hơn nữa còn nhận người tình trong mộng của mọi người làm sư phụ. Làm
sao hắn không bị lửa ganh tỵ thiêu đốt tâm can?

Uy Nạp căm hận gục đầu xuống, đột nhiên khóe mắt phát hiện đối diện có một
quan văn đang quan sát mình. Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy một quan văn trung niên
tướng mạo rất bình thường đang cười cười với mình. Mặc dù không biết là ai,
nhưng Uy Nạp cũng là gật đầu đáp lễ. Hắn cũng không muốn tùy tiện gây thù
chuốc oán.

Lúc này Công chúa, Vương hậu đều ngồi xuống, còn Giáo chủ ngồi ở chỗ ngồi của
Đại thần quan, Đại thần quan cùng những giáo sĩ khác cung kính đứng ở phía sau
Giáo chủ.

- Công chúa, bổn tọa lần này tới quý quốc, là vì lời thinh cẩu của cư dân
trên mảnh đất 300 dặm đã trở thành bãi đất hoang.

Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc nói với Công chúa Ngả Lệ Ti.

- Giáo chủ các hạ khách sáo rồi, có chuyện gì xin cứ phân phó.

Ngả Lệ Ti thoáng sửng sốt một chút, vội vàng mĩm cười nói.

- Vậy được, bổn tọa thỉnh cầu Công chúa điện hạ phát binh chiếm lại vùng đất
của quốc gia, không nên để cho dân chúng trên mảnh đất đó không có chỗ nương
tựa.

Giáo chủ nói giọng đau buồn.

Mọi người đều biết, từ biên giới vào sâu trong lãnh thổ 300 cây số, sau khi
đại quân của Hắc Nham Quốc lui về biên giới, và quân đội của Khi Hồng Quốc
cũng trở lại thủ đô. Vùng đất đó đã biến thành vùng đất trống giữa hai nước
hoàn toàn không có lực lượng quân đội nào.

Hơn nữa vệ binh trấn thủ các thành cũng bị quân đội Hắc Nham Quốc xâm lấn tiêu
diệt, các thành trấn hiện giờ quả thực không có lực lượng nào phòng bị. Khi
đại quân Hắc Nham Quốc tiến vào, vì nhanh chóng thâu tóm đất đai, cho nên
không cướp đoạt tài vật của các thành trấn, lúc lui binh lại càng không cần
nói. Còn quân đội Khi Hồng Quốc vì tranh đoạt vương vị, cũng không rảnh mang
các phú hộ đi. Hơn nữa các phú hộ đều là tài chủ đất đai, dựa vào đất phát
tài, đánh chết bọn họ cũng sẽ không rời bỏ đất đai của mình. Vì thế của cải
của các thành trấn này đều còn nguyên tại chỗ.

Dưới tình huống này, những người dân nghèo không thể sống còn với tội phạm,
còn có tàn binh, còn có đào binh sống sót sau chiến tranh. Khi thấy những
thành trấn không người phòng bị, cơ hội tốt như thế sao có thể bỏ qua, vì thế
bọn chúng lập tức hợp thành đủ loại tập đoàn cường đạo thổ phỉ. Có đoàn nhỏ
khoáng vài người, lén lén lút lút chặn đường đánh cướp. Có đoàn mấy trăm người
công thành chiếm đất.

Thân thích của các quan lại không theo đại quân rời đi, cũng không thể trơ mắt
nhìn tài sản của mình bị cướp đoạt, vì vậy các thành trấn kết hợp lại, thuê
mời binh lính tới bào vệ thành trấn. Dĩ nhiên bọn binh lính này cùng cường đạo
xuất thân như nhau, chẳng qua bọn họ mặc dù giống cường đạo, nhưng may mắn còn
có cố chủ thuê mình bảo vệ thành trấn. Dĩ nhiên để gia tăng tài phú chính là
lại đi cướp bóc những thành trấn khác, đây chính là thỏ không ăn cỏ gần hang.

Cứ như vậy, trên vùng đất 300 cây số lập túc biến thành giống thời kỳ chiến
quốc, cả ngày đều không ngừng chém giết, hơn nữa không ngừng hấp dẫn bọn lưu
manh đào phạm từ các nước đến gia nhập.

Mọi người đều biết nếu tiếp tục như vậy, vùng đất 300 cây số nhất định sẽ tách
khỏi Khi Hồng Quốc, cuối cùng nếu không bị Hắc Nham Quốc thâu tóm, thì cũng
biến thành một quốc gia độc lập.

Mặc dù ai cũng biết phải nhanh chóng phát binh thu hồi lãnh thổ, nhưng Công
chúa vừa mới nắm thực quyền không được mấy ngày, rất nhiều chuyện cũng còn
chưa ổn định được. Không thể phái đại quân đi tiêu diệt, nhưng phái một tiểu
đội nhân mã thì không có phần thắng nào. Những chuyện này mọi người đều biết:
Đó là lý do Công chúa nhíu mày.

Khang Tư hoàn toàn không có nghe bọn họ nói cái gì, chỉ cúi đầu cũng không
thèm suy nghĩ cái gì. Hắn có thể thuộc về loại người chỉ biết nhận lệnh mới có
hành động.

(Đả tự: Ghét nhất loại người này!!!)

Công chúa Ngã Lệ Ti trầm tư một hồi đột nhiên ngang đầu nhìn Khang Tư đứng gần
cửa lớn, các võ quan thấy cử động của Công chúa, tất cả trái tim đều đập thình
thịch, bọn họ biết nếu phái một đội nhân mã đi bình định vùng đát 300 cây số
đó. Quân số ít nhất phải 1000 người, thật ra lúc này Công chúa đúng là muốn
phái Khang Tư đi.

Lấy năng lực của Khang Tư được ghi trong công lao bộ, nếu bình định bọn ô hợp
kia, có thể nói dễ như trở bản tay. Lập công lớn như vậy, đến lúc đó hắn quả
thật phải vinh phong làm Đại tướng quân. Các Tướng quân sao có thể để cho
Khang Tư đạt được cơ hội như vậy? Chẳng qua với thân phận của bọn họ cùng với
cả đống chuyện cần phải xử lý vì thể không thể tự mình chỉ huy đại quân xuất
binh, hơn nữa các quan tướng quý tộc đó dù cùng quân hàm với Khang Tư nhưng
nào có ai có năng lực như hắn?

Đang lúc bọn họ rầu rĩ, Cổ Lạp nháy mắt với nhi tử Khải Ân, Khải Ân lập tức
bước ra quỳ một chân xuống, thanh âm vang dội hô:

- Thần nguyện mang binh quét sạch phỉ tặc, thu hồi lãnh thổ, xin Công chúa
điện hạ ân chuẩn.

Lúc này cũng có một người đi ra quỳ xuống hô:

- Thần nguyện trợ giúp Khải Ân đại nhân thu hồi lãnh thổ.

Người này chính là Uy Nạp, hắn muốn tận lực nắm mọi cơ hội thăng quan.

Các võ quan vừa thấy hai người bọn họ lĩnh mệnh trong lòng mừng rỡ, lập tức
cùng nhao nhao đồng ý cho rằng phái bọn họ đi là tốt nhất.

Công chúa vốn không đành lòng để Khang Tư lại ra chiến trường ngay, cho nên
lập tức ra lệnh:

- Được, Khải Ân, Uy Nạp, bổn cung lệnh cho các ngươi chỉ huy 1500 quân dưới
trướng đi thu hồi lãnh thổ biên giới! Chúc các ngươi anh dũng giết địch sớm
ngày chiến thắng trở về!

- Tạ ơn Công chúa điện hạ.

Hai người hưng phấn cúi đầu cảm tạ, nếu như chiến thắng, quan cao lộc lớn đang
chờ bọn họ.

Không lâu sau các đại thần cùng rời đại sảnh, chỉ còn lại Công chúa, Đại thần
quan, Giáo chủ và các Giáo sĩ bàn chuyện riêng.

Khang Tư sau khi ra khỏi đại sảnh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Từ đầu đến giờ
không có người nào nói chuyện với Khang Tư, võ quan thì chán ghét hắn, còn
quan văn thì sợ dẫn tới chuyện rắc rối, vì thế hắn đành chỉ một mình đơn độc
trở về chỗ ở của mình.

Khang Tư vừa mới vào nhà ngồi xuống còn chưa kịp uống ngụm nước trà, đột nhiên
có người gõ cửa một cách nhịp nhàng... Khang Tư lẳng lặng ra mở cửa, ngoài cửa
đứng ba vị quan, một người cầm bộ trang phục quan quân, hai người khiêng một
rương đồ.

Viên quan lại đang cầm trang phục vừa thấy Khang Tư lập tức cười thật tươi
nói:

- Đại nhân, xin nhận đồ ân thưởng.

- Được, cám ơn.

Khang Tư thâm thở dài một tiếng, hai tay cầm lấy bộ y phục. Viên quan lại kia
ra hiệu cho hai gã khiêng rương mang cái rương vào trong phòng. Sau đó hắn mở
rương giới thiệu với Khang Tư:

- Đại nhân, ở đây là một vạn kim tệ, xin người kiểm tra thu lấy.

Một vạn kim tệ như thế nào kiểm tra thu lấy, Khang Tư biết mục đích của chúng,
vì thế rất biết điều cầm mấy nắm kim tệ đưa cho bọn chúng. Cả hai tên lộ vẻ
mặt vui mừng, bọn chúng nghĩ rằng nhiều nhất là được được thưởng cho mấy kim
tệ, không ngờ lại tới gần trăm đồng. Mặc dù trong lòng chúng rất muốn, nhưng
còn làm bộ cự tuyệt, dĩ nhiên sau vài câu từ chối lấy lệ, lập tức không khách
sáo cho vào bao. Nhận tiền xong chúng vừa định rời đi.

- Chờ một chút, lúc này ta có thể đi ra ngoài không? Khang Tư hỏi vị quan
kia.

- Đại nhân, đã triệu kiến xong, dĩ nhiên ngài có thể đi ra ngoài, có muốn ty
chức giới thiệu một số nơi tốt cho ngài không?

Nhìn nụ cười ám muội của tên khốn này, đương nhiên Khang Tư biết hắn muốn giới
thiệu cái gì, nên lập tức từ chối khéo.

Khang Tư chờ sau khi bọn họ rời đi mới mở bộ quan phục Thiên tướng, vừa nhìn
thấy liền cười khổ, y phục hoa lệ như vậy, thật đúng là không được tự nhiên.
Khang Tư đối với y phục này không cảm thấy hứng thú, tiện tay để lên bàn, lặng
lẽ nhìn kim tệ trong rương.

- Ôi...

Khang Tư thở dài một tiếng đứng lên, vào phòng lấy ra một cái bọc, lấy hết kim
tệ cho vào bọc, sau khi cột lại, hắn xách cái bao nặng chích đi ra ngoài.

Lúc Khang Tư ra cửa thành, bọn thủ vệ kia vừa nghe hắn báo tên lập tức hành
lễ. Đây là võ tướng duy nhất cư ngụ trong hoàng cung mười mấy ngày. Bọn chúng
cũng nghe qua đủ loại truyền thuyết về hắn, lời đồn đại còn nhanh hơn tốc độ
của khoái mã. Khang Tư không biết rằng hắn ở lại trong hoàng cung, còn được
Công chúa giúp hắn chuẩn bị mọi chuyện, đó cũng chính là một trong những
nguyên nhân các võ tướng đố kỵ với Khang Tư.

Khang Tư vừa ra khỏi cửa thành, lập tức bị dòng người trên đường làm cho rung
động. Trừ quân nhân ra, Khang Tư cũng chưa từng tiếp xúc với nhiều bình dân
như vậy. Dĩ nhiên có chút không được tự nhiên.

Dọc theo đường đi chỉ đội ngũ này được dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt, một
là Công chúa đánh thắng trận, hai là vì dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc của Công
chúa kia chăng? Mặc dù tâm lý của dân chúng rất đơn giản, nhưng những người
dân này lại làm cho đội quân trú đống trông chờ ở chung quanh thủ đô thức
tỉnh.

Một người thừa kế vương vị đánh bại quân xâm lược, được dân chúng yêu quý, như
thế nào cũng hơn hẳn Vương hậu chỉ biết sống ở trong thành, có thể nói bà ta
không có tiếng tăm gì trong dân gian, còn có hy vọng lên ngôi sao? Vì thế
những đội quân thuộc phái trung lập cũng tranh nhau tới tuyên thệ thuần phục
Ngã Lệ Ti.

Khi Ngã Lệ Ti tiến vào thủ đô, nàng biết mình đã thắng lợi rồi: Bởi vì các đại
thần và các tướng lãnh vẫn luôn ủng hộ kế mẫu cũng đều tự mình ra khỏi thành
nghênh đón nàng. Điều này cũng cho thấy bọn họ đã thừa nhận ngôi vị của mình.

Vào thành gần mười mấy ngày, Khang Tư ngơ ngẩn sống trong một gian phòng ở chỗ
khác. Trừ ba bữa ăn hàng ngày có người đưa tới, hoàn toàn không có một người
nào tới gặp hắn. Hắn được tên đưa cơm cho biết, mình hiện đang ở một chỗ héo
lánh trong hoàng cung. Không có ra lệnh không được bước ra khỏi cửa phòng nửa
bước. Lúc này hắn cảm thấy hắn và một tên tù không khác gì nhau.

(Đả tự: Theo dõi từ đầu chuyện tới giờ, có lẽ các bạn cũng giống tôi, hơi thất
vọng về nhân vật chính của chúng ta một chút rồi nhỉ!! Và cũng phần nào bất
bình cho hắn!! Có lẽ bạn đã nghĩ tới hai con đường hắn có lẽ sẽ đi, một là
trốn thoát tự gầy dựng giang sơn, hai là vẫn là một thằng lính quèn chờ một kì
tích? Thôi cùng xem tiếp nào, hi hi!!)

Hắn ăn không ngồi rồi, không thể làm gì khác hơn là chịu trận ở bên trong
phòng: luyện công. Nếu không hắn còn có thể làm gì?

- Khang Tư, công chúa điện hạ cho đòi.

Qua mười mấy ngày một tên vệ binh xuất hiện trước mặt Khang Tư. Nghe cách xưng
hô này xem ra công chúa còn chưa lên ngôi Nữ vương.

-Rõ.

Khang Tư hơi sửa sang lại y phục một chút, đi theo tên vệ binh ra cửa. Đây là
lần đầu tiên hắn đi ra ngoài từ khi hắn tới thủ đô, nhưng hắn cũng không có để
ý nhiều tới các kiến trúc tao nhã xinh đẹp ở xung quanh, chẳng qua hắn chỉ cúi
đầu đi theo sau tên vệ binh.

Không lâu sau tới trước một tòa kiến trúc khổng lồ, trước mặt là bậc thang
rộng rãi và cao vút, trên mỗi một bậc hai bên đều đứng bốn tên vệ binh võ
trang từ đầu đến chân. Một cái cửa khổng lồ mở toang nhìn xuống Khang Tư ở
dưới bậc thang. Nhìn khí thế đó, không cần nghĩ củng biết đây chính lả đại
điện nghị sự của hoàng cung ở thủ đô.

- Mời Khang Tư vào!

Một tiêng hô to từ trong điện truyền ra. Tên vệ binh dẫn đường hướng Khang Tư
khoát tay xong liền lui xuống.

Khang Tư không thể làm gì khác hơn là thở dài lặng lẽ cất bước đi lên, vượt
qua bậc thang cao vút, đi tới cửa chính. Một viên quan chờ ở của chính vội
vàng tiến lại thắp giọng nói:

- Đi vào quỳ xuống- báo lên tên của mình.

Cũng nội một chút quy củ của cung đình. Cái này có thể là vì hắn không hiểu lễ
tiết nên đặc biệt sắp xếp viên quan này chỉ dẫn.

- Khang Tư tham kiến công chúa điện hạ. Khang Tư đi vào quỳ một gối hô lên.

-Miễn lễ, đứng lên đi.

Thanh âm của Công chúa từ xa truyền tới, nghe thật mơ hồ, Khang Tư cách Công
chúa hẳn là rất xa.

- Tạ ơn công chúa điện hạ.

Khang Tư từ từ đứng lên, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên. Hắn hoàn toàn làm
theo chỉ dẫn của viên quan lại kia.

Lúc này Khang Tư mới phát hiện đại điện này thậm chí có tới gần ngàn thước
vuông. Một tấm thảm đỏ trải từ cửa đến tận ngai vàng. Còn công chúa mặc y phục
màu trắng cao cao tại thượng ngồi ngay ngắn trên ngai vàng bằng vàng. Bộ dáng
cao quý và trang nhã không nói nên lời.

(Đả tự: Ôi!! Chuyện tình yêu giữa một chàng lính quèn và một cô công chúa cao
quý mỹ lệ, sẽ là bi kịch hay là một kết thúc như trong truyện cổ tích? Haizzz,
bạn thích cái nào hơn?)

Một nữ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp ngồi trên chiếc ghế lớn phía dưới bên
trái của Công chúa, chẳng qua Khang Tư lập tức biết nàng là ai, do nàng đội
vương miện trên đầu nên hắn biết nàng chính là Vương hậu. Còn nữ nhân ngồi bên
tay phải của Công chúa thì toàn thân mặc trang phục thân quan màu lam nhạt, cả
mặt mày cũng che bằng một cái khăn che mặt đồng dạng màu lam nhạt. Người này
là ai thì Khang Tư không biết.

Các Đại Thần Tướng quân thì đứng dày đặc hai bên tấm thảm. Cha con Cổ Lạp mà
Khang Tư nhận biết đều ở đây, ngay cả vừa mới trở thành Đại đội trưởng Uy Nạp
lưu lại canh giữ ở biên giới cũng xếp hàng trong nhóm này. Những người này
cũng hữu ý vô tình quan sát mình, còn trong mắt Uy Nạp nhìn Khang Tư lại lộ ra
ánh mắt phức tạp.

Vương hậu và các đại thần đều rất hứng thú nhìn Khang Tư, bọn họ biết người
trẻ tuổi trước mắt kia đã lập công lớn cứu thoát Ngã Lệ Ti. Để tưởng thưởng
cho hắn như thế nào, Ngã Lệ Ti đã thảo luận cùng các Tướng quân rất nhiều lần,
vốn phải tưởng thường cho hắn từ lâu, nhưng bởi vì những tên Tướng quân kia
bài xích hắn là một tên binh sĩ không có huyết thống quý tộc vì thế mới kéo
dài đen lúc này mới tiến hành tưởng thưởng.

Vương hậu có chút hả hê liếc mắt nhìn Ngả Lệ Ti cao cao tại thượng thầm nghĩ:
"Thử xem ngươi làm sao bây giờ! Là đắc tội với các Tướng quân này? Hay là
tưởng thưởng cho bề tôi có công? Đừng tưởng rằng cái ngôi vị này dễ ngồi!"

Tuy nhiên Ngả Lệ Ti nhìn thấy ánh mắt của Vương hậu, nàng liền biết Vương hậu
đang suy nghĩ điều gì, nhàn nhạt cười, hướng Khang Tư nói:

- Khang Tư, lúc ngươi đóng quân ở biên giới lập được vô số công lao hắn mã,
hơn nữa, bổn cung cũng được ngươi cứu mới không rơi vào tay của phản đồ. Những
công lao của ngươi hẳn là phải nhận phần thưởng xứng đáng. Bổn cung quyết định
phong ngươi làm kỵ sĩ nhất đẳng, phong ngươi là Tướng quân, thống lĩnh một vạn
quân, đồng thời thưởng năm ngàn kim tệ!

Theo lời nói của Ngả Lệ Ti, mọi người trong đại sảnh lập tức xôn xao bàn tán,
các văn võ đại thần đều giật mình kinh ngạc với việc ban thưởng xưa nay chưa
từng có này. Không nói ban thưởng kim tệ quá nhiều, chỉ riêng phong hiệu Tướng
quân như vậy, cho dù các quan quân anh dũng chiến đấu cả đời cũng không nhất
định có thể đạt được. Đặc biệt là kỵ sĩ nhất đẳng, có tước hiệu này quả thực
chẳng khác nào là Đại tướng quân rồi. Bởi vì các quan quân trừ dùng quân hàm
để phân biệt cao thấp, còn dùng tước hiệu cấp bậc của kỵ sĩ để phân biệt, nói
cách khác, sau khi Khang Tư nhận tước hiệu này, tức là trong các Tướng quân có
quân hàm cùng cấp bậc, địa vị của Khang Tư đúng là cao nhất.

Ai mà kháng chịu gọi một binh sĩ vốn là bộ hạ mình là Trưởng quan chứ? Vì thế
lời của Ngã Lệ Ti vừa dứt, Cổ Lạp đứng ở vị trí đầu bên võ quan, lập tức đứng
ra cung kính nói:

- Điện hạ, Khang Tư có công lớn cứu giá, mọi người ở đây đều biết, thần cũng
rất đồng ý tiến hành tưởng thưởng đối với đại công thần Khang Tư này. Nhưng
mà... Khang Tư lập công ở biên giới, đã phong quan ban thưởng cho hắn rồi.
Thần cho là...

Cổ Lạp mặc dù nói rất hàm súc, nhưng ý tứ của hắn, mọi người đều biết chính là
nói Khang Tư không thể nhận ban thưởng cao như vậy, nhiều nhất thì tưởng
thưởng công lao cứu giá của hắn mà thôi.

Mấy Tướng quân đỏ mặt tía tai vội vàng lên tiếng nói ra ý nghĩ của mình, đều
không ngoài ý bất mãn địa vị của Khang Tư thoáng cái được ban thưởng cao như
vậy. Uy Nạp vì chức vị thấp kém, không có quyền lên tiếng, hắn chỉ đành yên
lặng nhìn Khang Tư đang cúi thấp đầu, chẳng qua trong mắt của hắn lộ rõ thần
sắc đố kỵ. Biểu hiện của hắn lộ liễu đến nỗi đám quan văn cùng cấp không được
quyền lên tiếng ở đối diện với hắn đều nhìn thấy rõ ràng.

Ngả Lệ Ti quay sang cười với Vương hậu đang hả hê trên nỗi đau của người khác,
nàng mĩm cười thật tươi khiến Vương hậu ngây ngẩn cả người, bà không biết Ngả
Lệ Ti có năng lực gì để không chế các Tướng quân đang giận đỏ mặt tía tai này.

Ngả Lệ Ti giơ tay lên, bọn Tướng quân kia lập tức im bặt, cả bọn không cam
lòng lui về chỗ cũ, mọi ánh mắt đều chiếu vào Ngả Lệ Ti.

Ngả Lệ Ti cũng không có nói "bổn cung đã quyết định không được phép dị nghị".
Mà chỉ cười quay sang viên quan lại bên cạnh khoát khoát tay, nói:

- Mời các vị Tướng quân xem đi.

-Dạ.

Viên quan lại đang nâng một cái khay gỗ, trên khay đặt một quyển sổ thật dày,
đi tới hướng Cổ Lạp.

Cổ Lạp nghi ngờ nhìn quyển sổ vừa liếc nhìn Ngả Lệ Ti đang mĩm cười, lúc này
Ngả Lệ Ti cười nói:

- Đây vốn là bản ghi chép chiến công của quân đoàn bộ binh thứ 9 ở biên giới.
Bên trong ghi lại tất cả công lao của binh sĩ đội quân thử 7. Mời Tướng quân
Cổ Lạp cầm lấy xem.

Tiếng nói vừa dứt Cổ Lạp đã cầm lên, hắn mở ra lướt nhanh trang sách, sắc mặt
chợt biến đổi tiếp theo lập tức lật lật xem tiếp, một lúc lâu hắn đặt quyền sổ
lại trên khay, sắc mặt đã tái xanh.

Lúc này viên quan lại bưng cho các Tướng quân khác lật xem, chỉ chốc lát sau,
các Tướng quân xem xong mặt ai nấy đều trở nên không được tự nhiên. Quan văn
và những Phó tướng Thiên tướng mặc dù thật tò mò, nhưng không có lệnh cho bọn
chúng xem, chúng chỉ đành nghi hoặc nhìn quyển sổ kia.

Ngả Lệ Ti đợi các Tướng quân đều xem xong, bèn lên tiếng:

- Các vị Tướng quân đã xem qua, ta tin rằng các ngài đều phát hiện mỗi một tờ
bên trong đề có tên một người, số lượng quân địch hắn giết hẳn các ngải cũng
có thể phỏng đoán được rồi?

Cổ Lạp xanh mặt bước ra cung kính nói:

- Thần ngu muội, Khang Tư ở biên giới thời gian ngắn ngủn ba năm đã giết ba
bốn ngàn tên địch, lập nhiêu công lao quả thật xứng đáng đảm đương nhiệm vụ
này, thần xin thu hồi lời nói vô tri vừa rồi.

Nói xong cúi đầu lui về chỗ cũ.

Lúc này mọi người mới biết được vì sao sắc mặt các Tướng quân khó coi như vậy,
không khỏi đều khiếp sợ nhìn Khang Tư vẫn cúi đầu đứng nơi đó. Không ngờ người
này giết tới ba bốn ngàn tên địch quân? Thật khó có thể tin, rất nhiều Phó
tướng và Thiên tướng ở đây đã nhập ngũ nhiều năm cũng không có giết địch với
số lượng cao như vậy đâu. Nguyên các đại thần định có ý kiến cũng biết điều
ngậm miệng không nói nữa, trong mắt họ đã xuất hiện hình ảnh Khang Tư mang
trên đâu vầng hào quang của Tướng quân kỵ sĩ nhất đẳng.

Vương hậu nhìn thấy nét mặt không cam lòng của các Tướng quân, nàng thầm cười
vui mừng, vì nàng biết Ngả Lệ Ti đã đắc tội với bọn Tướng quân này rồi. Thế
nhưng khi nàng nhìn về phía Ngả Lệ Ti, đúng lúc Công chúa cũng nhìn nàng cười,
có điều nụ cười đó quả thật khiến cho người ta khó mà hiểu thấu.

Vốn nghĩ rằng Ngả Lệ Ti lập tức sẽ tuyên bố bổ nhiệm Khang Tư, nhưng câu Ngã
Lệ Ti nói ra lại khiến mọi người cho rằng đó là lời nói phí công vô ích, Ngả
Lệ Ti nhìn Khang Tư đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì hỏi:

- Khang Tư ngài nguyện ý tiếp nhận chứ?

- Thuộc hạ nghĩ rằng mình không thể đảm đương được nhiệm vụ quan trọng này,
xin điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Những lời này là Khang Tư vắt hết óc nghĩ ra những từ ngữ tương đối văn nhã,
chẳng qua hắn vẫn còn quen cách tự xưng trong quân đội, không có xưng thần như
những người khác.

Mọi người nghe Khang Tư nói, không khỏi sửng sốt, nhưng nhìn thấy sắc mặt của
các Tướng quân đã trở lại bình thường, mọi người bỗng nhiên chợt hiểu: Đúng
rồi, đắc tội với những tướng quân này sao sống nổi. Chỉ có điều bọn họ không
biết rằng: đây chính là lời nói phát xuất tận đáy lòng của Khang Tư.

Duy nhất chỉ có Ngả Lệ Ti biết những lời này phát ra từ nội tâm của Khang Tư,
nàng cười cười hỏi tiếp:

- Ngài không chịu tiếp nhận à? Vậy ngài có nguyện vọng gì không? Bất cứ điều
gì bổn cung nhất định thỏa mãn nguyện vọng của ngài.

Nghe nói như thế, chẳng những các Tướng quân mặt biến sắc, ngay cả đại thần và
Vương hậu sắc mặt cũng biến đổi: những lời này tỏ rõ Khang Tư đưa ra bất kỳ
yêu cầu gì, cũng được đáp ứng, cho dù muốn cắt đất phong Vương cũng được,
Vương hậu và Nữ thần quan che mặt lam y kia từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng
cũng đứng lên, đang định góp ý kiến với Ngã Lệ Ti, Khang Tư đã lên tiếng đưa
ra yêu cầu của hắn.

- Thuộc hạ là người mù chữ, thuộc hạ mong muốn được đi học để biết đọc biết
viết.

(Đả tự: Haizzz, không biết nên khen hay chê hắn nữa!! Nhưng xem hắn cũng có
phần dễ thương)

Câu này mọi người đều cho rằng nếu như mình nói ra là điều vô cùng nhục nhã,
nhưng Khang Tư vẫn bình thản nói ra.

Cả đại sảnh đột nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh, mọi người bao gồm Ngả Lệ Ti
và Nữ thần quan che mặt kia đều sửng sốt lặng nhìn Khang Tư. Cho dù Khang Tư
đưa ra yêu cầu được phong đất phong Vương, họ cũng sẽ không kinh ngạc đến sững
sờ như vậy. Đổi lại một cơ hội có thể được vinh họa phú quý, chỉ để yêu cầu
được đi học? Sau khi có tiền và địa vị còn sợ không mời lão sư đến tận nhà dạy
học được sao? "Quả là ngu ngốc!" Bốn chữ này chính là mọi người đang cảm thán
và tiếc rẻ cho Khang Tư.

Ánh mắt Ngả Lệ Ti lộ vè kỳ quái nhìn Khang Tư đang cúi đầu ở xa xa, thầm thở
dài: "Nam nhân không có dã tâm.” Nhưng thoáng cái nàng lộ vẻ hòa hoãn, nhìn
Khang Tư nói:

- Nguyện vọng của ngài là học tập kiến thức à? Thấy Khang Tư gật đầu, nàng
nói tiếp:

- Được, ta thỏa mãn nguyện vọng của ngài, Đại thần quan Y Ti Na, chuyện này
sẽ phải làm phiền ngài, được không?

Câu sau Ngả Lệ Ti quay sang Nữ thần quan che mặt lam y nói, Địa vị Thần quan
này có thể rất cao, Ngã Lệ Ti còn phải hạ mình hướng tới nàng dò hỏi.

Nữ nhân gọi là Thần quan Y Ti Na kia, mặc dù không nhìn thấy nét mặt của nàng,
có điều mọi người đều biết đều nghe nói về nàng. Vừa nghe Công chúa nói nàng
thoáng sửng sốt một chút, mọi người đều có thể thấy được lúc này thân thể của
nàng dường như hơi căng thẳng.

Nàng lập tức khôi phục như cũ, hướng Ngả Lệ Ti hành lễ đáp:

- Rất hân hạnh được cống hiến công sức cho ngài.

Thanh âm của nàng vô cùng êm dịu ngọt ngào, dựa vào giọng nói của mỹ nữ, nàng
nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế. Lúc nàng ngồi xuống, đôi mắt sau tấm sa
mỏng che mặt thoáng liếc về phía Khang Tư.

Không biết vì sao Khang Tư đột nhiên cảm giác bị nhiều tia mắt đầy căm hận
nhìn mình, hắn dùng khóe mắt quan sát, phát hiện là các đại Thần trẻ tuổi đang
phóng mắt nhìn. Bọn người đang căm hận hắn bao gồm Uy Nạp và Khải Ân con trai
của Cổ Lạp.

Khang Tư không biết bản thân hắn mới vừa để cho các Tướng quân buông tha căm
ghét mình vì sao lúc này các đại thần trẻ bắt đầu căm hận hắn. Tất cả nguyên
nhân đều do Ngả Lệ Ti giao cho Y Ti Na đảm đương làm giáo sư của Khang Tư, Đại
thần quan Y Ti Na là Đại thần quan trẻ tuổi nhất của Khi Hồng Quốc. Mặc dù
không có mấy người trông thấy dung mạo của nàng nhưng từ khi có người nhìn
thấy mặt của nàng đã si ngốc mấy ngày liên tiếp, vì thế họ đều cho rằng nàng
nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế, ở Khi Hồng Quốc được cho là một mỹ nữ
không thua sút Ngả Lệ Ti.

Mà những tên thanh niên căm hận Khang Tư kia đều là bọn quý tộc độc thân, hơn
nữa đều từng thấy qua dung mạo của nàng cùng là những kẻ say mê nàng. Thường
ngày bọn chúng cố tìm cơ hội đến gần nàng đều không được toại nguyện, mà lúc
này Khang Tư lại được nàng dạy cho hắn đọc chữ, vậy không phải là cả ngày có
thể gần gũi bên cạnh Y Ti Na sao? Bọn người thầm luyến ái Đại thần quan này dĩ
nhiên phải căm hận Khang Tư rồi.

Lúc này Cổ Lạp bước ra chắp tay cung kính nói:

- Điện hạ, thần cho là, Khang Tư lập nhiều công lớn, không thể cứ ban thưởng
như vậy là xong, mà cần phải phong thưởng quan vị và tước hiệu kỵ sĩ thích hợp
cho Khang Tư.

Chúng Tướng quân vừa nghe xong tức thì sửng sốt, có điều rất nhanh đã kịp phản
ứng, vì Khang Tư đã đem công lao của hắn đổi lấy cơ hội học tập, không thể đổi
lại tước vị cao được nữa. Lúc này nếu tùy tiện tìm một cái quân hàm phong cho
hắn, đúng là một cơ hội bán một mối ân tình cho công chúa. Vì thế chúng Tướng
quân cũng đi ra thinh cầu.

(Đả tự: Một lũ ngu, đã từng có một triết gia nói rằng: Kiến thức là sức mạnh
vô địch!)

Công chúa dường như biết trước sẽ có kết quả như vậy, nàng nhìn Cổ Lạp cười
nói:

- Như vậy theo ý Cổ Lạp Tướng quân, phải phong thưởng cho Khang Tư thế nào
đây? Nàng giao quyền quyết định cho Cổ Lạp, để chứng tỏ với Cổ Lạp nàng rất
tín nhiệm hắn.

Quả nhiên, Cổ Lạp vừa nghe xong, trên mặt xuất hiện sắc mặt vui mừng, hơi trầm
tư một chút xong cung kính đáp:

- Khang Tư vốn là Trung đội trưởng, với công lao của hắn, lần này hẳn là nên
tấn thăng làm Thiên tướng, tước hiệu kỵ sĩ thì nên phong làm kỵ sĩ tam đẳng,
dĩ nhiên Khang Tư có công lao lớn như vậy, ban thưởng hoàng kim nên thưởng một
vạn kim tệ. Đây là ý của vi thần, không biết điện hạ và các vị Tướng quân nghĩ
như thế nào?

Chúng Tướng quân vừa nghe xong vội vàng biểu lộ vẻ đồng tình với đề nghị của
Cổ Lạp, rối rít gật đầu đồng ý, Ngả Lệ Ti vốn cũng muốn phong cho Khang Tư
nhưng quan vị này. Biểu hiện của nàng mới vừa rồi chẳng qua là bán một mối
nhân tình cho bọn họ, còn Khang Tư chẳng qua là công cụ để nàng tiến một bước
nhận lấy lòng Trung thành của các Tướng quân.

(Đả tự: Bực!!!)

- Được, Khang Tư, bổ nhiệm ngươi làm Thiên tướng quân đoàn thứ nhất, dưới
trướng một ngàn quân, sách phong ngươi tước hiệu kỵ sĩ tam đẳng, cũng ban
thưởng một vạn kim tệ.

Ngả Lệ Ti lặp tức ra lệnh, giọng nói của nàng như không cho phép người khác
phản đối, chẳng qua lúc này nàng tin chắc rằng sẽ không có bất cứ kẻ nào phản
đối nữa.

Khang Tư vốn muốn từ chối, vừa định lên tiếng, đột nhiên ngoài cửa đại sảnh
truyền vào tiếng báo cáo của tên lính gác:

- Giáo chủ Mục Nhĩ Mạc các hạ giá lâm!

Mọi người vừa nghe báo vội vàng đứng bật dậy tại chỗ, Công chúa, Vương hậu,
Đại thần quan cũng đứng lên nhìn ra cửa, Khang Tư thấy thế đành phải nén nhịn
không nói ra. Được một viên quan lại nhắc nhở, hắn đứng xếp bên cạnh Uy Nạp,
hiện tại hắn là võ quan đứng gần cửa nhất trong đại sảnh.


Cô Độc Chiến Thần - Chương #8