- Chương Bữa Điểm Tâm Trầm Mặc


À…

Khang Tư mới vừa nghe nói tên của Y Ti Na, thoáng sửng sốt một chút không kịp
phản ứng, nhưng lập tức hắn nghĩ lại người này chính là sư phụ của mình. Mặc
dù cảm thấy sư phụ mời đồ đệ ăn điểm tâm thì rất kỳ quái, nhưng Khang Tư cũng
không nói gì, chỉ sửa sang sơ lại trang phục, xong cùng đi với Mạt Lồ.

Mạt Lồ mặc dù lấy làm lạ sao Khang Tư khi nghe Y Ti Na mời lại không có lộ ra
vẻ mừng rỡ như người khác, ngược lại chỉ biểu hiện hơi sửng sốt một chút,
nhưng rồi hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ làm tròn bổn phận dẫn đường ở
phía trước.

Chỉ chốc lát sau Khang Tư đi tới một chỗ trang nghiêm trong đại điện. Tiến vào
trong đại điện hắn nhìn thấy sách ở khắp nơi. Ánh mắt của hắn lập tức bị những
quyển sách này thu hút, có điều hắn cũng không có dừng chân lại, vì hắn biết
chỗ này không phải là chỗ ăn điểm tâm, Mạt Lồ nhìn thấy biểu tình của Khang Tư
vội vàng giới thiệu:

- Nơi này là tàng thư của Đại thần điện, nghe nói đại nhân muốn theo Y Ti Na
đại nhân học tập, đến lúc đó sách ở đây, đại nhân đều có thể tùy tiện lấy xem.

Khang Tư gật đầu không nói gì, Mạt Lồ thấy Khang Tư dường như không thích nói
chuyện, cũng biết điều không nói nữa, chuyên tâm dẫn đường.

Xuyên qua kho sách bọn họ đi tới hoa viên bên ngoài Đại thần điện, Khang Tư
nhìn thấy một cái bàn tròn xinh xắn tao nhã đặt ở dưới bóng cây mát mẻ, hai
nàng cung nữ đang bày dọn các món ăn tinh sảo trên đó. Các nàng nhìn thấy hai
người Khang Tư liền cung kính chào xong lui xuống.

Mạt Lồ vội vàng kéo ghế cung kính nói:

- Mời Đại nhân ngồi, Y Ti Na đại nhân sẽ ra tới ngay.

Khang Tư chần chờ một chút lắc đầu, thản nhiên nói:

- Chờ Y Ti Na đại nhân tới hãy tính.

Vừa nói liền tản bộ đi quan sát cảnh vật ở chung quanh.

Mạt Lồ hơi sửng sờ, không nghĩ tới người này lại biết rõ những thứ lễ nghi
này. Hắn buông ghế, xuôi tay đứng bất động, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng dõi
theo bóng lưng của Khang Tư. Buổi sáng hôm nay khi hắn nhận lệnh của Y Ti Na
thì rất lấy làm lạ, vì Y Ti Na mặc dù thường hay nhận lời mời của người khác,
nhưng củng rất ít khi mời lại người ta. Thường thường người được mời là Công
chúa, Vương hậu, Giáo chủ v,v... hơn nữa mời một lần là mấy người khách, còn
như mời riêng một khách nam nhân thì hoàn toàn chưa từng có.

Mạt Lồ có một thân phận khác, cho nên hắn cảm thấy rất hứng thú với nam nhân
có thể được Y Ti Na mời, nhưng khi biết người được mời là Khang Tư, quả thật
hắn bị dọa cho hoảng sợ. Khang Tư là ai hắn rất rõ ràng, sau khi biết có người
cứu công chúa, hắn đã bắt đẩu điều tra, vì thế hắn so sánh với những Tướng
quân kia sớm đã biết sự lợi hại của Khang Tư. Hắn kỳ quái chính lả Đại thần
quan thường ngày chỉ lo nghiên cửu học vấn tại sao lại cảm thấy có hứng thú
với một quân nhân chứ? Cho dù quân nhân này đúng là học sinh của nàng cũng
không cần phải đặc biệt mời hắn ăn điểm tâm chứ? Hơn nữa còn là một mình một
người, Mạt Lồ bằng trực giác của minh cảm thấy có chút không ổn, không phải vì
Khang Tư và Y Ti Na không ổn, mà vì cảm thấy chủ nhân của mình có điều không
ổn.

Mạt Lỗ còn đang suy nghĩ miên man thì một cổ mùi thơm bay tới, vừa nghe tới
mùi thơm quen thuộc kia, hắn biết ngay là ai tới. Vội vảng xoay người hành lễ
miệng hô:

- Chào Đại thần quan đại nhân.

- Ừ, Khang Tư đại nhân vì sao đứng ở đó?

Y Ti Na chẳng qua là gật đầu xem như đáp lễ Mạt Lồ, mà chào hỏi Khang Tư vẫn
quay lưng về phía bên này.

Khang Tư nghe tiếng nói quay đầu lại, nhìn thấy cô gái che mặt gặp qua ở Nghị
sự điện tràn đầy nhựa sống đẹp tuyệt trần đang đứng dưới ánh ban mai. Lần này
toàn thân nàng mặc một bộ trang phục Thần quan trắng toát, y phục màu trắng
mong manh kia dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện lộ ra dáng vẻ tuyệt đẹp của
nàng, đặc biệt là khuôn mặt mờ mờ sau tấm khăn che mặt kia điểm thêm đôi mắt
xinh đẹp, càng đem đến cho người ta một loại cảm giác mông lung huyền ảo.

Mạt Lỗ mặc dù đã thấy rất nhiều lần sắc đẹp mờ ảo này, nhưng vẫn không tự chủ
được lần nữa bị hấp dẫn, trong đôi mắt lập tức lộ ra thần sắc si dại.

Nhưng Khang Tư không phải là Mạt Lỗ, hắn chẳng qua chỉ thoáng sững sờ ngay lập
tức liền cung kính thi lễ, sau đó thản nhiên đi tới trước bàn ăn, ánh mắt bình
thản nhìn Y Ti Na.

Thấy Khang Tư bình tĩnh như thường, Y Ti Na không khỏi hơi chấn động, nàng
nhìn ra thần thái của Khang Tư không phải là ra vẻ trấn định, mà phát ra từ
nội tâm. Nàng không khỏi dâng lên một chút cảm giác mất mát, vì từ trước tới
nay Khang Tư là nam nhân đầu tiên nhìn thấy thản hình gợi cảm của nàng mà ánh
mắt bình thản không có say đắm.

Hôm nay nàng mặc bộ y phục này là dành riêng cho người khách trọng yếu trước
mặt, nhìn bộ dáng của Mạt Lồ ở bên cạnh nàng đã biết mị lực của chính mình,
nhưng vì sao Khang Tư vẫn bình thản như thế chứ?

Y Ti Na cũng không phải là tự yêu mình, chỉ là từ khi còn bé nàng đã khả ái
đáng yêu, được ca ngợi là sắc đẹp tuyệt trần, lúc mười bốn mười lăm tuổi thì
phàm lả nam nhân nhìn thấy nàng đều quấn lấy nàng với ánh mắt như si như dại.
Thử hỏi cuộc sống cứ trôi qua dưới tình huống đó, rồi đột nhiên phát hiện có
người không thèm để ý tới minh, làm sao không cảm thấy tò mò và ngạc nhiên
chứ?

Y Ti Na bị ánh mắt bình tĩnh như nước hồ thu của Khang Tư nhìn vào mình có
chút không được tự nhiên, lần đầu tiên trong đời nàng chủ động tránh ánh mắt
nhìn của nam nhân. Đang lúc không biết làm thế nào cho phải, chợt cung nữ bưng
bữa ăn điểm tâm lên tới, nàng phục hồi tinh thần lại, thở phào một hơi nhẹ
nhõm, vội vàng mời Khang Tư ngồi vào bàn.

Khang Tư ra dấu mời Y Ti Na cùng ngồi sau đó không khách sáo ngồi xuống, Y Ti
Na cúi đầu từ từ ăn thức ăn, ngay cả chính nàng cũng không biết trong lòng
mình nghĩ cái gì. Chỉ có một điều nàng xác định được: đó là nàng hối hận chỉ
vì một chút tò mò mà mời một mình Khang Tư cùng dùng bữa sáng với mình. Bởi vì
trong nhưng người quen biết, địa vị của quân nhân trước mặt này có thể nói là
hèn mọn thấp kém, nhưng lại khiến nàng có một loại cảm giác bị gò bó không
được tự nhiên, đây là điều xưa nay chưa từng có.

Thời gian từ từ trôi qua, Y Ti Na không nói gì, Khang Tư cũng không nói gì,
hai người đều từ từ ăn thức ăn. Các cung nữ hầu hạ cũng yên lặng đứng một bên.
Riêng Mạt Lồ thì cảm thấy hết sức hứng thú nhìn một màn này.

Các cung nữ nhìn Khang Tư, các nàng cũng nảy sinh nhiều hứng thú với tên quân
nhân này, bởi vì trước kia khi các nàng chiêu đãi các khách nam nhân của Y Ti
Na thì hầu như ai nấy đều miệng lưỡi lưu loát không ngừng khoe khoang khoác
lác, phát biểu đề cao chính mình. Nhưng nam nhân này được vinh dự một mình
dùng bữa sáng với Y Ti Na thì lại không nói tiếng nào, thật là kỳ quái.

Còn Mạt Lỗ thì nhìn Y Ti Na, hắn đang quan sát từng chi tiết trên nét mặt Y Ti
Na. Khi nhìn thấy ánh mắt Y Ti Na thật giống như tâm thần không ổn định, hắn
chợt lạnh trong lòng. Hắn biết yêu một người là từ lúc bắt đâu cảm thấy hứng
thú với người nọ. Lúc này đây mặc dù không thể nói Y Ti Na đã yêu Khang Tư,
nhưng nàng đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với Khang Tư rồi, nếu không phải vậy
thì Y Ti Na đã tuyệt đối nắm quyền chủ động khi giao tiếp với người ta, có đâu
tâm thần không ổn định chứ? Hắn chỉ là một Thiên tướng nhỏ nhoi trong quân đội
đấy!

"Chủ nhân, ngài còn không hành động, có thể sẽ thất bại trong tay tên tiểu tử
này đó.” Mạt Lồ thở dài thầm nghĩ.

Khang Tư sau khi ăn xong, tiếp lấy khăn tay cung nữ trao cho lau miệng, xong
hắn từ từ uống Hồng Trà. Thật ra lúc này vừa ăn xong hắn định lấy tay lau
miệng, may là nàng cung nữ kịp thời đưa khăn tay cho hắn, nếu không đã làm trò
cười cho thiên hạ rồi.

Một lúc lâu sau, hắn đã uống xong một chung Hồng Trà, vừa thêm một chung cùng
uống xong, Y Ti Na vẫn đang cúi đầu nhã nhặn ăn từng chút một món điểm tâm,
Khang Tư thấy Y Ti Na không nói gì thêm, liền đứng lên nói:

- Cám ơn đại nhân chiêu đãi, hạ quan cáo lui.

- A... A... đừng khách khí, vậy... Mạt Lồ ngươi tiễn Khang Tư đại nhân ra
ngoài đi.

Y Ti Na chợt nghe Khang Tư lên tiếng không khỏi bị giật mình, vội ngẩng đầu
nhìn mới phát hiện Khang Tư chẳng nhưng đã ăn xong bữa ăn sáng thậm chí còn
uống Hồng Trà xong rồi. Nàng thầm nghĩ mình thậm chí như kẻ mất hồn không để
tâm gì đến, không khỏi đỏ mặt lên, nói lắp bắp một hồi mới trấn định hành lễ
đưa tiễn Khang Tư.

Chờ đến khi Khang Tư đi theo Mạt Lồ khuất dạng, nàng mới vỗ lực ngồi phệt lên
ghế, lẩm bẩm tự nói:

- Ta sao vậy nhỉ? Tại sao lại thất thố như thế chứ? Sau này ta làm sao dạy
hắn học tập đây? Đột nhiên nàng ngồi thẳng lên:

- Đúng rồi! Quên mất gọi hắn tới để học tập!

Thế nhưng rất nhanh nàng lại vô lực ngã lưng vào ghế lẩm bẩm:

- Ôi, thôi, lúc này ta cùng không thể đối mặt với hắn, chờ ổn định tâm tình
rồi tính sau.

Mạt Lồ tiễn Khang Tư ra đến cửa đại điện, thì Khang Tư kêu hẳn dừng bước không
cẩn đưa xa, hắn cũng không từ chối, chờ Khang Tư đi khuất, hắn xoay người trở
vào.

Khang Tư cũng không biết Mạt Lồ vừa vào đại điện bèn lập tức chạy về phòng của
mình, lấy ra một tờ giấy nhỏ viết lên những hàng chữ chi chít. Sau đó hắn cuộn
tròn nhét vào một ống trúc nhỏ. Tiếp theo hắn bắt ra một con chim bồ câu trắng
từ trong chỗ tối ở góc nhà, buộc chặt ống trúc lên chân con chim. Xong hắn mở
cửa sổ cẩn thận lắng nghe động tĩnh, khi xác định bốn phía không người, hắn
vung tay lập tức con bồ câu trắng bay vút lên bầu trởi cao.

Khang Tư cũng không biết rằng con bồ câu nảy sẽ đem tới cho hắn một trận chiến
không phải là công khai sát phạt và đánh giết địch nhân.

Khang Tư cũng không trở về chỗ ở mình, mà hắn ra khỏi hoàng cung đi trên đường
cái lớn. Lúc này tâm tình của hắn cũng không thoải mái cho lắm, nguyên do vì
Đại thần quan không nhắc một chút gì về chuyện dạy hắn học, hơn nữa mời một
bữa ăn sáng nói thật ra không đù nhét kẽ răng, hoàn toàn không lắp đầy cái
bụng rỗng của hắn. Đúng vậy, những thứ cao lương mỹ vị của cung đình kia đều
là để xem cho đẹp mắt không có chút phân lượng nào, làm sao có thể lấp đầy cái
bụng to tướng của một nam nhân chứ? Vì thế hắn quyết định ra ngoài kiếm chút
gì ăn thêm. Về phần tiền nong, trong túi của hắn vẫn còn bọc tiền Quan quân
nhu không biết tên kia đã đưa cho hắn lúc rời khỏi quân doanh.

Khang Tư ăn no nê xong trở về chỗ ngụ, phát hiện có một tên binh sĩ đang đứng
ở cửa. Tên lính vừa nhìn thấy Khang Tư vội vàng chào theo quân lễ cung kính
hỏi:

- Đại nhân lả Thiên tướng Khang Tư?

- Ta là Khang Tư. Khang Tư gật đầu đáp.

Tên binh sĩ vội vàng đứng nghiêm chào lần nữa, tiếp theo cứ lúng ta lúng túng
mấy mấy miệng nhưng không có phát ra âm thanh như không biét làm thế nào để
diễn đạt. Khang Tư vừa thấy bộ dáng của hắn củng biết hắn rất căng thẳng, cũng
chỉ yên lặng chờ hắn bình tâm lại.

Một lúc lâu, tên lính mới ổn định lại tâm thần, hắn chào Khang Tư lần nữa,
đồng thời cung kính nói:

- Tiểu đội trưởng thân binh Y Đạt dưới trướng Thiên tướng Khang Tư báo cáo
với Trưởng quan!

Thanh âm rất có lực rất vang dội.

Khang Tư sửng sốt, thì ra là người này là đội trưởng thân binh của mình đây.
Có điều hắn rất lấy làm lạ, bổ nhiệm những đội trưởng này không phải do mình
quyết định sao? Nhưng ngay cả quân đội của mình hắn cũng chưa hề thấy qua,
bỗng dưng ở đâu nảy ra một gã đội trưỡng thân binh tới đây? Mặc dù trong đầu
Khang Tư nổi lên đầy nghi vấn, nhưng hắn vẫn không nói ra, chỉ giơ tay chào
xong nhản nhạt hỏi:

- Có chuyện gì không?

- Báo cáo Trưởng quan, quân bộ mời Trưởng quan đi kiểm tra đội quân.

Y Đạt đáp không được tự nhiên lắm.

- Ồ, được, chúng ta đi thôi.

Khang Tư vừa nghe đã định xoay người bước đi. Hắn nghĩ rằng hôm nay có thể
được học tập với Y Ti Na, nhưng lúc nảy gặp Y Ti Na cũng không đề cập gì tới
chuyện này, hắn vô cùng thất vọng. Lúc này hắn đang chán nản vừa lúc mượn cơ
hội này đi gặp gỡ và bố trí đội quân dưới trướng của mình cũng tốt.

- À... Đại nhân... Ngải cứ như vậy đi ư?

Y Đạt có chút không được tự nhiên gọi Khang Tư lại.

Khang Tư quay đầu thấy ánh mắt Y Đạt đang đánh giá bộ quần áo thường dân trên
người mình. Không khỏi bật cười, đúng rồi, ăn mặc như vậy sao có thề đi gặp gỡ
bộ hạ của mình chứ?

- Xin chờ một chút.

Khang Tư cười nói một câu với Y Đạt, xong vào phòng.

Y Đạt cung kính gật đầu, đứng ngay cửa chờ Khang Tư. Hắn biết Khang Tư vào
thay quần áo, vốn lả thân binh hắn có bổn phận phải theo vào giúp, nhưng có
câu nói kia của Trưởng quan, hàn đành đứng lại ở bên ngoài.

"Trưởng quan này là ai đáy? Từ trước tới nay chưa từng nghe nói qua tên của
hắn, Nghe nói mấy tháng trước còn là một gã bộ binh trong đội quân ở biên
giới. Thật là may mắn, thoáng một cái đã thăng làm Thiên tướng. Từ giọng nói
khách sáo như vậy xem ra, Trưởng quan cũng là tân binh sao?" Y Đạt suy nghĩ
miên man, "A ha, vừa rồi Trưởng quan kia mặc bộ trang phục bình dân, ta quả
thật không dám tin hắn là Trưởng quan của ta.” Y Đạt nghĩ tới đây không khỏi
lộ ra vẻ mĩm cười.

Lời đồn đãi về Khang Tư cùng không có truyền ra ngoài hoàng cung, đây là kết
quả của những Tướng quân kia đã thầm cảnh cáo những tên binh sĩ biết chuyện
của Khang Tư. Bọn họ cũng không muốn cái tên nam nhân như Chiến Thần này có
được danh vọng to lớn trong giới binh sĩ. Mà những quan văn, vì không muốn bị
cuốn vào vòng tranh đấu của giới quân đội, cũng không dám bép xép nhiều
chuyện, hơn nữa cho dù bọn họ lắm mồm cùng không truyền được vào trong quân
đội. Cho nên những binh sĩ khác hoàn toàn không biết sự tồn tại của Khang Tư,
mãi đến hôm nay khi bọn binh sĩ được phân phối đến dưới trướng của Khang Tư
mới biết chủ tướng là ai.

Cũng vì quân bộ vốn không muốn sớm tụ họp quân đội cấp cho Khang Tư. Nhưng
dưới sự quan tâm của Công chúa Ngả Lệ Ti mỗi ngày hỏi tới hỏi lui mấy lần,
khiến bọn họ chẳng đặng đừng phải biên chế đội quân cho Khang Tư. Dĩ nhiên ở
phương diện bổ nhiệm các nhân viên và quan quân hạ táng bọn họ cũng động tay
động chân cài người của mình vào.

"Kẹt" một tiếng cánh cửa mở ra, Y Đạt vội vàng ổn định lại tâm tình, đứng
nghiêm mắt nhìn thẳng.

- Để ngươi đợi lâu, chúng ta đi thôi.

Nghe tiếng Khang Tư, Y Đạt vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Khang Tư thay một bộ
quân phục tiêu chuẩn Thiên tướng, Lúc này Y Đạt chỉ cảm thấy Trưởng quan nghi
biểu thật bất phàm, cùng toát ra một khí thế rất uy nghiêm, củng với hình
tượng bình dân quê mùa vừa rồi thật nhảy vọt tới mười vạn tám ngàn dặm. Xem ra
thật đúng là nhìn người phải dựa vào cách ăn mặc.

- Chúng ta đi đâu?

Khang Tư thấy Y Đạt dần hắn ra ngoài cửa thảnh, đi tới chuồng ngựa quân dụng
dắt ra hai con ngựa, hắn không khỏi lấy làm lạ hỏi, vì cách đó không xa thì có
một quân doanh. Bên trong các thành đều có chuồng ngựa quân dụng, ngoại trừ
trường hợp huấn luyện đặc biệt hoặc sử dụng xe ngựa, hầu như đều không cho
phép cưỡi ngựa chạy loạn trong thành. Bởi vì những con ngựa đó mà chạy đầy
đường, chẳng những ô nhiễm không khí còn gây tai nạn trở ngại giao thông. Dĩ
nhiên tình trạng khẩn cấp thì ngoại lệ.

- Báo cáo Trưởng quan, chúng ta đi doanh trại tân binh ở ngoại ô.

- Doanh trại tân binh?

Khang Tư có chút kỳ quái: "Chạy tới doanh trại tân binh để làm chỉ? Chẳng lẽ
tất cả bộ hạ của mình đều là tân binh? Cái này không được rồi, không có lão
binh kềm cặp huấn luyện tân binh thì phải lâu lắm mới có thể tạo thảnh lực
chiến đấu. Điều này chính là mọi người đều biết mà, quân bộ làm cái gì đây?"
Xem ra Khang Tư vẫn không biết hắn đã đắc tội với không ít người mà ra.

Y Đạt lập tức liền xác định nghi vấn của Khang Tư:

- Trưởng quan, chúng ta đều là tân binh mới được biên chế thành quân đội, tạm
thời còn chưa có chỗ đóng quân, vì thế hiện giờ vẫn tạm đóng ở doanh trại tân
binh.

-Ồ.

Khang Tư gặt gật đầu không nói gì thêm, hắn cho rằng nếu là quyết định của
quân bộ thì cứ phục tòng có sao, dù sao quân bộ nhất định có lý do của họ. Hắn
vừa tiếp lấy cương ngựa định nhảy lên, bén cạnh có người gọi hắn lại.

- A ha, đây không phải là Khang Tư đại nhân sao?

Bẽn cạnh một quân nhân cưỡi con ngựa cao lớn chắp tay nói với Khang Tư, hắn
dùng một giọng nói thật thân thiết chào hỏi.

- À, vị đại nhân này...

Khang Tư nhìn thấy người nọ cũng mặc trang phục Thiên tướng, hơn nữa hơi quen
quen, hắn nhớ là nhìn thấy ở nghị sự đại điện, nhưng lại không biết tên, chỉ
đành chắp tay chào đáp lễ nói ra một câu ngụ ý hỏi thăm tên của hắn.

Vốn người nào khi nghe nói như thế, hầu như cũng sẽ báo tên của mình, nhưng
Thiên tướng này vẫn không nói ra, mà chỉ dùng một cách nói có vị chua chát:

- Ôi, đại công thần của chúng ta sao có thể nhớ tới tên của một tên bộ binh
nho nhỏ này chứ. Vốn ta định đặc biệt thông báo cho ngài, nếu giờ đã gặp đây
vừa lúc nói cho ngài một tiếng.

Hắn nói tiếp với giọng đều đều trong cổ họng cứ giong như học thuộc lòng:

- Bởi vì tất cả quân đội đều đang thi hành nhiệm vụ không thể ra sức phân
phối binh sĩ đến dưới trướng của Khang Tư đại nhân, không thẻ làm gì khác hơn
là dùng tân binh biên chế thành đội quân giao cho Khang Tư đại nhân chỉ huy,
vạn mong Khang Tư đại nhân tăng cường huấn luyện, để quý đội quân lập thêm
công mới. Hơn nữa vì Khang Tư đại nhân bận bịu việc học nên quân bộ quyết định
giúp thay Khang Tư đại nhân phân phối, trước chọn người bổ nhiệm làm đội
trưởng. Hy vọng Khang Tư đại nhân giữ tại trọng dụng.

Thật ra những lời nói đầy hách dịch này, chính là trước đó không lâu hắn đã
bẩm báo với Công chúa. Dĩ nhiên Công chúa nghe xong cũng không có ý kiến gì,
vì nàng nghĩ lúc này Khang Tư sẽ không ra chiến trường, quân đội có thể từ từ
rèn luyện là được rồi, nói không chừng còn có thể tốt hơn những lão binh đã
mang đi. Cho nên quân bộ nhận lệnh của nàng đã triệt để chấp hành cho biên chế
thành đạo quân này.

Tên Thiên tướng kia nói xong cũng chắp tay cáo từ rồi giục ngựa rời đi. Nghe
như thế dù có là ké ngu ngóc củng biết Khang Tư đã đắc tội với người của quân
bộ rồi.

- Đại nhân... Ngài và quân bộ có...

Vốn thân binh chính là thân tín của Trưởng quan, nói chuyện không nên có thái
độ băn khoăn, nhưng Y Đạt lả lần đầu tiên gặp Khang Tư, cho nên nói cũng không
dám nói thẳng ra.

Khang Tư biết Y Đạt muốn hỏi điều gì, nhưng chính hắn cũng không biết mình đắc
tội với quân bộ ở chỗ nào. Hắn tới đế đô lâu như vậy cùng chỉ trình diện ra
mắt bọn họ có một lần, căn bản không có cơ hội đắc tội với bọn họ. Vì thế hắn
cũng chỉ đảnh cười khổ một tiếng, lắc lắc đẩu không nói nên lời.

Y Đạt cho là Khang Tư không muốn nói, không thể lảm gì khác hơn là im lặng giữ
ngựa giúp Khang Tư lên ngựa. Động tác của Khang Tư thật lanh lợi nhẹ nhàng
khiến Y Đạt thoáng ngẩn người, không nghĩ tới trưởng quan xuất thân bộ binh
này lại có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt như vậy! Hắn là dân du mục cưỡi ngựa từ nhỏ,
cũng nhờ vậy mới được quân bộ tuyển làm đội trưởng thân binh. Bằng mắt nhìn
hắn chỉ cần xem tư thế lên ngựa của người ta thì có thể nhận định thuật cưỡi
ngựa người đó cao hay thấp. Nhìn tư thế lên ngựa nhẹ nhàng như nước chảy mây
trôi của Khang Tư hắn thầm than mình không bằng.

Cũng vì vậy hắn đối với Khang Tư càng cảm thấy tò mò, một Thiên tướng bộ binh
nho nhỏ lại có kỹ thuật cưỡi ngựa như vậy, hơn nữa quân bộ vẫn cố sức ép chế
vị Thiên tướng này. Điều đó hắn dễ dàng nhận thấy vì toàn bộ đội quân đều là
tân binh biên chế thành trước giờ chưa từng có. Thêm nữa mới vừa rồi Thiên
tướng kia nói cái gì đại công thần và học vụ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra
đây? Thân là đội trưởng thân binh, vì thế Y Đạt muốn biết lai lịch của vị
Trưởng quan Khang Tư này.

Trên đường đi Y Đạt giải thích với Khang Tư tình hình của quân doanh: Toàn
doanh trại tân binh có năm ngàn người, trong đó một ngàn người được phân phối
đến dưới quyền chỉ huy của Khang Tư, Đông thời còn thêm một câu: Tất cả đều là
tân binh- cho nên có thể còn chưa biết quy cũ, xin Khang Tư hiểu và bỏ qua cho
họ.

Mãi trò chuyện một lúc đã xuất hiện trước mặt bọn họ một quân doanh rất rộng
rãi.

Khang Tư thấy cổng doanh trại không có thủ vệ, sửng sốt một chút. Mặc dù bọn
họ là Tân binh nhưng cũng không thể không cắt cử người canh cổng! Đến khi vào
trong, Khang Tư càng thêm kinh hài, thậm chí có chút hoài nghi mình có phải
đến nhầm chỗ hay không. Bởi vì lộ ra trước mát hắn chính là: Trên sân huấn
luyện phơi đầy quấn áo, bọn lính nếu không phải tụ lại từng đám đánh bạc, thì
tụm năm tụm ba tán gẫu hoặc là nằm dài phơi nắng dưới ánh mặt trời. Cả một đám
yếu ớt suy nhược, quả thực trông giống như các lão nhân ở viện dưỡng lão.

Y Đạt thấy Khang Tư cau mày, biết có điểm không tốt, vội vàng giục ngựa vượt
qua Khang Tư, hướng về phía những tên binh sĩ kia hô lớn:

- Thiên tướng đại nhân Khang Tư tới! Toàn thể binh sĩ dưới trướng lập tức tập
hợp nghênh đón!

Những binh sĩ kia phớt tỉnh nhìn Y Đạt và Khang Tư, cho đến khi Y Đạt hô lần
thứ hai, mấy tên binh sĩ trông giống như đầu mục mời lại vênh váo đứng lên kêu
to:

- Được rồi, được rồi, đứng lên, tập hợp!

Dưới sự hướng dẫn của những binh sĩ này, một số tên binh sĩ không cam lòng
đứng lên vừa chậm rãi xếp hàng vừa ngáp dài. Nhưng trong quân doanh vẫn còn có
hơn phân nửa binh sĩ vẫn bình thản làm chuyện của mình, dường như hoàn toàn
không muốn đi tới xếp hàng.

Y Đạt sợ Khang Tư hiểu lầm, vội vàng báo cáo:

- Trưởng quan, binh sĩ dưới trướng tập hợp xong.

Nghe Y Đạt báo cáo, Khang Tư biết đám người kia không phải tà tân binh thuộc
quyền mình. Một ngàn tên trước mắt này mới chính là người quân bộ phân phối
cho mình.

Một ngàn người, Khang Tư không phải là chê ít, mà là hiềm vì quá nhiều. Bởi vì
từ trước tới giờ hắn chỉ phải chiếu cố sinh tử của chính mình, nhưng chỉ trong
mấy tháng ngắn ngủn này, lại biến thành phải chiếu cố cho sinh tử của một ngàn
người. Biến hóa này quả thực trách nhiệm quá nặng.

Khang Tư nhàn nhạt cười khổ một tiếng, nếu đã nhận lệnh bổ nhiệm cũng nên cùng
bộ hạ sập mặt, trước sau cũng phải gánh trách nhiệm này rồi, Khang Tư tiến lên
một bước nhàn nhạt nói nhưng lại dùng âm lượng mọi người đều nghe được:

- Chào mọi người, ta là Khang Tư, xin được chỉ giáo nhiều hơn.

Cả ngàn người đêu sửng sốt, ai cũng không nghĩ tới Trưởng quan của mình lại
nói xin được chỉ giáo nhiều hơn, bọn họ thì ra vốn không phục cái tên Khang Tư
không có tiếng tăm gì làm cấp trên của mình, bọn tân binh này đều là người
trong thành, cũng không phải là những nông dân hoặc tội phạm gì. Cũng vì thế
tầm nhìn của bọn họ rất cao: Họ đều cho rằng phải là Tướng quân quý tộc mới có
thể làm cấp trên mình, những người khác căn bản là họ xem thường không để vào
mắt.

Cũng vì vậy những Tướng quân khác khi muốn nhận bọn họ cũng rất phiền toái,
cuối cùng hết thảy đều trả bọn họ về lại doanh trại tân binh. Mà các Tướng
quân có danh tiếng thì không cần những binh sĩ không có năng lực chiến đấu
này. Vì thế bọn họ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục sống ở doanh trại tân
binh. Lúc này bỗng dưng xuất hiện tên Khang Tư vô danh tiểu tốt chưa có ria
mép này, thử nghĩ bọn họ sẽ phản ứng như thế nào? Cho nên bọn họ đều đổi lại
bằng thái độ bất hợp tác cũng không có gì là lạ, bởi vì bọn họ đều nghĩ rằng
không bao lâu Khang Tư cũng sẽ trả bọn họ về lại chốn này.

Khang Tư không biết những điều ấy, hắn chỉ nhìn 20 Tiểu đội trướng kia đang
bước ra báo lên tên của mình, Y Đạt cũng giới thiệu 20 tên thân binh cho Khang
Tư. Không có người lãnh đạo nào từng nói như Khang Tư xin chỉ giáo nhiều hơn.
Dĩ nhiên biểu hiện này của Khang Tư khiến bọn lính có một chút hảo cảm, nhưng
vẫn không cho là Khang Tư có tư cách lãnh đạo mình. Bởi vì hắn không phải là
Tướng quân nổi danh.

Sau khi các Đội trưởng tự giới thiệu mình xong, thì cùng những binh sĩ khác
lẳng lặng nhìn Khang Tư chờ hắn giáo huấn. Nhưng Khang Tư không biết phải giáo
huấn cái gì, cứ như vậy hơn một ngàn người đứng yên lặng không lên tiếng. Qua
mấy phút đồng hồ, Khang Tư biết như vậy thì không được, đang lúc khó khăn hắn
chợt nhìn thấy các loại vũ khí trên sân huấn luyện, và biết mình cần nói gì:

- Chúng ta thân là quân nhân, có thể ở trên chiên trường chết đi, có thể ở
chiến trường sống sót. Ai cũng không muốn chết đi, như vậy phải làm sao để
sống sót đây? Chỉ có rèn luyện cho tốt năng lực giết địch và tự bảo vệ mình.

Những đội trưởng kia vốn còn tưởng rằng Khang Tư sẽ nói gì, nghe được những
lời này chúng đều khịt mũi xem thường, trong lòng không khỏi đều nghĩ: "Nhưng
đạo lý này ai mà không hiểu chứ, tên Thiên tướng vô danh tiểu tốt như ngươi
cũng xứng nói ra sao? Nhìn bộ dáng của ngươi có lẽ chưa từng từng trãi với
chiến trường mấy lắm đâu, lại dám ở chỗ này ăn to nói lớn, Hừ!"

Khang Tư không biết ý nghĩ trong lòng của chúng, vừa nói vừa đi tới sân huấn
luyện. Những quần áo phơi ở đó sớm đã được Y Đạt lanh chân lẹ mắt chỉ huy bọn
thân binh dọn sạch rồi.

Khang Tư vuốt ve những dụng cụ rèn luyện thân thể, không khỏi cảm thấy hơi
ngứa ngáy tay chân. Hắn mấy tháng nay cũng không có dùng công cụ rèn luyện thể
năng. Trước kia ở trong quân đội lúc không có việc gì làm, hắn cả ngày đều
luyện tập với nhưng công cụ này. Vì thế vô tình tay của Khang Tư nhấc lên một
dụng cụ cử tạ rồi luyện tập luôn.

Bởi vì khí trởi ban ngày nóng bức, Khang Tư mới luyện tập một chút, mồ hôi đã
tuôn đầy đầu, hắn tiện tay cởi bộ trang phục Thiên tướng đẹp mắt kia ra vứt ở
một bên. Hơn một ngàn người vây xung quanh vốn đang ngơ ngác lẳng lặng nhìn
Khang Tư tất cả đều không khỏi hít mạnh một hơi khí lạnh. Bởi vì trên tấm thân
trần của Khang Tư dầy đặc những vết sẹo dọa người: ở trên thân thể đó cơ hồ
tìm không được một chỗ da nguyên vẹn dù chỉ bằng bàn tay nhỏ. Từ những vết sẹo
kia có thể thấy được đều do đao, thương, kiếm, các loại vũ khí lưu lại. Tất cả
lớn nhỏ mấy trăm vết sẹo trên toàn thân này phải trải qua bao nhiêu năm chiến
tranh tàn khốc mới có thể lưu lại đây?

Ánh mắt của những tên binh sĩ kia nhìn Khang Tư đã có chút thay đổi, trở nên
có hơi hám sùng bái. Những chuyện tiếp theo đó càng khiến bọn chúng giật mình
kinh sợ ra mặt. Bởi vì Khang Tư đều cầm các loại vũ khí lên múa một lần. Không
ngờ lại biểu hiện ra năng lực tinh thông mười tám ban võ nghệ các loại. Đặc
biệt là kiếm, đao, thương, cung, bốn loại vũ khí thông dụng nhất thường phối
trí cho quân đội sử dụng. Hơn nữa hắn biểu hiện ra công lực siêu phàm.

Khi Khang Tư đã cơn ghiền dừng lại lau mồ hôi, không ngờ phát hiện cả quân
doanh tĩnh lặng như tờ, một ngàn bộ hạ của hắn kia, còn có bốn ngàn binh sĩ
không phải bộ hạ của hắn. Tất cả đều ngẩn ngơ vây quanh ở bốn phía không chớp
mắt nhìn vào hắn, Khang Tư không biết rằng biểu hiện của hắn mới rồi đã hấp
dẫn cả đám bốn ngàn tân binh kia cũng kéo tới.

Trong lúc cả doanh trại đang rơi vào yên tĩnh, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập
từ ngoài quân doanh truyền vào. Mọi người lúc này mới chợt tỉnh lại, quay đầu
nhìn ra ngoài. Chì thấy một kỵ sĩ vội vã giục ngựa chạy tới, người vẫn ở trên
ngựa đã hô to:

- Khang Tư đại nhân có ở đây không?

Khang Tư nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng bước ra ứng tiếng:

- Ta là Khang Tư.

Kỵ sĩ kia nhìn thấy Khang Tư ở trần nửa thân người không khỏi thoáng sửng sốt
một chút, không dám tin hỏi lại:

- Ngài là Thiên tướng Khang Tư đại nhân?

Khang Tư còn chưa kịp lên tiếng, Y Đạt đã giành trả lời:

- Ông ấy chính là Khang Tư đại nhân, ngươi có chuyên gì? Hắn bắt đầu thi hành
chức trách thân binh của mình.

Kỵ sĩ kia thấy mấy ngàn người này cũng không có ai phản đối, lúc này mới tin
Khang Tư là Khang Tư. Chỉ có điều từ hôm nay trong đầu hắn đã ghi lại một hình
dáng đặc biệt của Khang Tư, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy một Trưởng
quan nào ở trần trước mặt binh sĩ.

Chỉnh lại suy nghĩ trong đầu một chút sau đó tên kỵ sĩ cung kính nói:

- Đại thần quan đại nhân mời ngài sau giờ ngọ cần phải đến Đại thần điện, có
chuyện cần bàn bạc với ngài.

Khang Tư mặc dù trong đầu thầm nghĩ: "Đại thần quan che mặt kia thì có chuyện
gì để bàn bạc với mình chứ?" Nhưng vẫn gật gật đầu nói với tên kỵ sĩ:

- Cám ơn ngươi, ta biết rồi.

- Ty chức đã hoàn Thành nhiệm vụ, cho phép ty chức được cáo lui trước.

Kỵ sĩ nói xong hướng về Khang Tư chào theo quân lễ xong phóng mình lên lưng
ngựa rời đi.

Cả quân doanh mọi người đều biết Đại thần quan là chỉ Y Ti Xa, vì cả Khi Hồng
Quốc chỉ có một Đại thần quan. Cũng biết Y Ti Na là một nữ nhân như thế nào, Y
Ti Na ở trong giới nam nhân của đế đô có thể nói là một đề tài mãi mãi không
bao giờ nhàm chán. Bọn tân binh này có thể cũng từng bàn luận về Y Ti Na. Họ
biết rằng người có thể đàm luận bàn bạc với Đại thần quan đều là quý tộc quan
cao chức trọng. Thế nhưng Khang Tư rốt cuộc có địa vị gì lại có thể khiến cho
Y Ti Na phái người tìm đen hắn truyền tin?

Khang Tư vẫn ở lại quân doanh cùng binh sĩ luyện võ. Cho đến khi Y Đạt nhắc
nhở, hắn mới thấy mặt trời đã lên tới đinh đầu, lúc này mới nhớ tới lời nhắn
của Y Ti Na. Mặc dù hắn không muốn đi, nhưng người ta là do Công chúa điện hạ
sắp xếp làm sư phụ cho hắn, hơn nữa tước quan cũng cao hơn hắn tới mấy cấp.
Không thể làm gì khác hơn hắn buộc lòng cưỡi ngựa mang theo Y Đạt rời đi. Vốn
bọn thân binh cũng muốn đi theo, nhưng không có ngựa nên đành ở lại thôi,
Khang Tư vốn định để Y Đạt nghỉ ngơi một chút, nhưng hắn mới nói ra với Y Đạt,
đã bị Y Đạt tuôn ra mười câu chặn lại, nào là nói chức trách của quân nhân
v,v... Hắn vốn không thích nói chuyện nhiều cũng chỉ đành để Y Đạt đi theo.


Cô Độc Chiến Thần - Chương #9