Người đăng: tinhvaban
Sao khi rồi khỏi tiệm rèn, Đan cần trên tay mấy kim tệ rồi, đi về trung tâm
tòa thành, khi đi ngan một tửu quán, thì giật mình, hình như có ai đó nhìn
mình nhỉ?
Đan quay đầu nhìn quanh thì chẳng thấy gì,trừ những người đi đường cả, Đan
nhún vai lắc đầu rùi đi nhanh vào một quán gần đấy
Trên lầu tửu quán mà Đan mới đi qua, một cô gái đang nhắm mắt và hai giọt lệ
máu đang chảy ra.
Tiểu thư người có sao không?
Thấy vậy một người bận đồ đen đứng kế bên hỏi.
(Ad. Sao nay người ngầm đi theo bảo vệ, mình sẽ gọi là Hắc lão nhé)
Con không sao đâu Hắc lão người yên tâm đi!
Nghe người áo đen hỏi cô gái vẫn nhắm mắt đáp lời,
Nghe vậy Hắc lão cũng lắc đầu, định nói tiếp thì có tiếng gõ cửa.
Cốc Cốc !!!!!
Sao tiếng gõ cửa thì giọng một cô gái van lên, Linh em có trong phòng không?
Nghe tiếng hỏi của cô gái, Linh cũng đáp lời. Chị Huyên đấy à! Cửa không khóa
chị vào đi!
Nghe vậy Huyên đẩy cửa vào nhìn Linh đang ngồi trên giường rồi nói. Chị nói em
nè, tìm ai không tìm lại đi tìm một người không thể cảm nhận năng lượng là
sao?
Nghe Huyên nói thế Linh hỏi lại, vậy chị tìm có được không?
Nghe Linh nói Huyên để chồng giấy lên bàn, rồi nói với giọng khó hiểu
Toàn bộ ở đây nè em! nhưng mà chị có cái khó hiểu, là lúc đó bà mụ đở đẻ nói
chỉ sanh có một người, nhưng hiện tại là hai người!
Khi Linh định lên tiếng thì Huyên lại hỏi tếp, mà mắt em bị làm sao, nói
chuyện nãy giờ mà lại nhắm miết vậy?
Nghe Huyên hỏi thăm Linh mỉm cười, không có gì đâu chị, em chỉ dùng con mắt
nhìn một số thứ thôi, nghĩ một lát là khỏe à!
Vậy em nghĩ ngơi cho khỏe đi chị ra ngoài trước đây, nói xong Huyên đứng dậy
rồi đi ra cửa
Sắp ra khỏi cửa thì nghe Linh gọi lại
Chi Huyên nè chuyện hôm nay em nhờ, chị đừng nói với ai nha.
Nghe linh nói thế Huyên cũng nói lại, biết rồi, biết rồi. Rồi đóng cửa lại
Sao khi nghe tiếng cửa được đóng lại, Linh nằm xuốn và nhớ lại chuyện hồi
trưa. Sao khi nói chuyện với Tông lão xong đi ra ngoài, thì nhìn thấy Đan,
Linh cũng tò mò và đi đến làm quen, khi thấy trên mặt Đan ướt đẫm mồ hôi, thì
Linh lấy khăn trong tay lao cho Đan, bỗng dưng Đan đưa tay lên, và chạm vào
thì có một dòng nước ấm áp truyền qua người cô, làm cô thoải mái và sắp rên
lên thành tiếng, nhưng cô đã kiềm nén lại và bước nhanh rời đi
Khi cô về đến tửu lầu, thì cảm giác đó làm cô nhớ lại, đang ngồi thẩn thờ bên
cửa sổ, thì thấy Đan đang đi ngan qua, lòng hiếu kỳ của cô lại nổi lên, cho
nên cô đã mở ra Thiên nhãn
Thiên nhãn là một nhãn thuật có thể nhìn thấy vận mệnh, thiên phú, mệnh cách
và đón trước tương lai của người mà thiên nhãn nhìn vào, nhưng cũng có hạn chế
nhất định như, chỉ có thể nhìn người có tuổi thọ bằng hoạt thấp hơn, niếu cao
hơn sẽ tổn hao sinh mệnh của mình, và một số thể chất nhất định cho dù hao
sinh mệnh cũng không thể nhìn như, mệnh cách hư không, là người không thuộc
thiên địa này sinh ra, người có vận mai ngập trời cũng thuộc dạng này,
Sao khi mở ra Thiên nhãn thì cô nhìn thấy, sung quanh cơ thể của Đan, co sáu
màu khác đang xay quanh và một lồng phòng hộ như cái chuông đang bảo vệ, thì
bỗng dưng sáu màu sắc cấp tốc xay nhanh hơn và tạo ra một ánh sáng cực mạnh
bay về phía cô, do phản xạ cô nhắm mắt lại, niếu không mắt của cô cũng không
đơn thuần là chảy máu, sao khi mắt bị đau cô mới nhớ lại những điều cấm kỵ
trong quyển sách của gia tộc, nhưng trong sách lại không có nghi chép nào
giống thể chất mà cô vừa nhìn thấy
Sao một hồi suy nghĩ cô ngủ đi lúc nào không hay!
Còn về phía Đan sao khi đi vào tửu quán gần đấy, chén một bữa no nê, đang trên
đường đi về nhà, thì nghĩ những chuyện gần ấy xảy ra với mình.
Là con môt trông gia đình, năm lên sáu thì cha mẹ ly hôn, Tình được ông bà
ngoại mang về nuôi ba thì thỉnh thoản về thăm, tuy sống trông tiền bạc không
phải lo, nhưng trông thâm tâm, vẫn muốn có một gia đinh im ấm, nhưng khi học
song mười hai thì hay ông bà ngoại mất, mẹ thì lâu lâu mới về, Tình chán nản
nhưng vẫn cố ngắn thi vào đại học ( chém tí. Trình độ thật mới lớp năm trường
làng )
Cái hôm bị xuyên qua là chủ nhật không có đi học, nên ở phòng trọ xem phim thì
bị xuyên việt, điều làm Tình không hiểu là lúc đầu tỉnh lại thì thấy một người
bận đồ giống như nhân viên nghiên cứu, nhưng vì mệt hay bị gì đấy lại ngủ một
lần nữa, khi thức dậy thì nhìn thấy một ông lão bế mình, lớn lên mới biết là
ông nội mình
Đang suy nghĩ Đan cũng về tới cửa của gia tộc.
Hai thị vệ thấy Đan đi đến cũng cuối đầu chào hỏi
Đan thấy vậy cũng gật đầu rùi bước vào trong
Thấy Đan đi mất một người thở dài rồi nói
Hài đúng là, nhị thiếu gia là người tốt, trong gia tộc lại sống hòa đồng nhưng
lại không thể tu luyện đúng là thật tiết
Người bên kia nghe vậy cũng nói theo, cũng vậy thôi thường thường thì người
tốt có bao giờ co cái kết tốt đâu, nói thì nói vậy thui chứ cũng mong nhị
thiếu có thể tu luyện để gia chủ bớt lo hài!
Sao khi vào nhà, thì Đan lại đi ngan qua đại sảnh thì thấy ba mẹ đang nói
chuyện với nhau,
Thưa ba mẹ con mới về
Người chồng nghe thế cũng nhìn ra và nói, con về rồi à
Dạ
Ừm con về phòng đi chị Nguyệt của con cũng về đến rùi, hồi trua tới giờ nó
đang tìm con không gặp nên nó đã đi tới phòng chờ con đấy
Vân ạ thưa ba mẹ con về phòng,
Đan nghe đến đây thì chào ba mẹ rùi chạy mất dép
Thấy Đan chay đi, người mẹ lại nhìn sang chồng mình và nói
Anh có nên nói cho Đan sự thật không sao em lo quá!
Người chồng nghe vợ nói vậy cũng trầm ngâm rùi nhớ lại
Mười bốn năm trước!!!!