Tiệm Rèn


Người đăng: tinhvaban

Huyết Nguyệt thành là một thành thị nằm ở phía Tây của Nam Việt đế quốc,và
giáp ranh với rừng rậm

Hàng năm có vô số thương đội, và dong binh lui tới, cho nên lúc nào cũng náo
nhiệt

Tòa thành được chia làm hai khu vực Đông và Tây

Phía Tây là nơi ở của các đại gia tộc và binh lính bảo vệ

Phía Đông dành cho dân thường, thương hội và dong binh ở lại

Một con hẻm của phía Nam, một thiếu niên đang đứng trước của của một căn nhà,
mà bên trông đang vọng ra từng tiến. đinh đang

Thiếu niên nghe vậy đẩy cửa vào thì thấy một người trung niên đang cầm cái búa
đánh vào miếng sắt,

Tông lão là một người trầm mặt ít nói, hơn mười năm trước đến đây và mở tiệm
rèn, chuyên rèn những vật dụng hàng ngày và những vũ khí cấp thấp, vì những vũ
khí của ông rẻ hơn và chất lượng tương đương ở đoán tạo các cho nên được một
số dong binh đặt hàng, nên làm ăn cũng không tệ!!

Tông lão nghe tiến mở cửa cũng dừng việt trên tay lại, và quay đầu nhìn thiếu
niên mười hai, mười ba tuổi đang đứng ở cửa và nói

Đan cháu lại đến học rèn à?

Vân ạ ?

Nói song Đan cuối đầu chào rùi đi đến lò lửa rồi cầm búa và bắt đầu rèn

Tông lão thấy vậy cũng để cái búa xuốn, rồi đi về phía bàn bắt đầu uống nước
và hỏi Đan

Đan hôm qua gia tộc kiểm tra có thuận lợi không cháu?

Nghe vậy Đan gõ chậm lại, vẫn không được ạ!

Tông lão nghe tới đây cũng thở dài và nhớ lại

Hơn năm năm trước khi đến đây ông thấy tòa thành này một mảnh bình yên, ít
tranh đấu như phương Bắc nền quyết định ở lại

Sao khi định cư được vài năm thì có một đứa bé đến xin học rèn đúc, khi thấy
cậu ta mặt một thân hoa lệ, thì ông đã từ chối không nhận, nhưng từ đó về sao
cứ cách một ngày lại đến một lần, và ông cũng bất đắc dĩ nhận vào

Có vài lần đang làm thì cảm nhận được vài khí tức quét qua rùi mất hút, có một
lần nhìn cậu ta đến mặt buồn bã, ông hỏi thì biết được trong gia tộc kiểm tra
xem có thức tỉnh năng lượng để tiến hành tu luyện, vì không thể thức tỉnh nên
cậu ta buồn bã, ông cũng an ủi

Và nói là, con hiện tại mới tám tuổi, đến mười sáu tuổi mới hết hi vọng cho
nên con đừng buồn, cố gắn sẽ được thôi

Thật vậy không ông?

Đúng vậy!

Nhưng một năm lại một năm cũng không thành công, cũng không làm thằng bé nản
chí

Đang suy nghĩ thì!

Bỗng dưng tiếng gõ cửa làm ông giật mình và nghĩ không lẽ bên dong binh đến
lấy vũ khí!

Mình đã hẹn buổi chiều rồi mà!

Chua kịp đứng lên thì!

Kétttt!!!!!!

Cửa mở ra!

Thì một giọng nói nhẹ nhàng hỏi!

Xin hỏi Tông lão có nhà không ?

Nghe tiếng hỏi ông cũng nhìn kỉ, cô gái mười ba mười bôn, bận bộ đồ thanh lam,
đeo khăn che mặt đi đầu và hai tỳ nữ rùi giật mình

Người của Thiên tộc sao lại biết đến chỗ này!

Ông đứng dậy và hỏi, cô tiềm tôi có việt gì không!

Chào dượng!!!

Nghe nghe cô gái hoi ông cũng lên tiếng cắt lời cô gái và nói,

Cô đi theo tui ở ngoài nói bất tiện!

Nói xong ông nhìn về phía Đan, thấy đan nhìn ông cũng không nói gì rồi đi vào
nhà

Cô gái thấy vậy cũng đi theo và nhìn về phía Đan.

Thấy cô gái nhìn mình thi giả bộ quay mặt giả bộ làm tiếp công việt và thỉnh
thoảng liếc nhìn.

Cô gái dẫn hai tỳ nữ định mở cửa bước vào thì

Tiếng nói bên trong vọng ra,

Mình cô vào được rồi'

Hai tỳ nữ nhìn về phía cô gái thấy cô gái gật đầu thì hơi do dự

Không sao đâu dượng sẽ không làm gì tổn thương ta cả!

Nói xong cô gái đẩy cửa bước vào và đóng cửa lại.

Thiên Linh ra mắt dượng!

Tông lão nghe cô gái nói cũng không để ý và nói, lần này Thiên tộc các người
đến để bắt tôi sao?

Không không con không có ý đó!

Vậy cô đến tìm tôi làm gì?

Nghe Tông lão hỏi lại Thiên Linh do dự trả lời!

Lần này tìm dượng là nhờ lão nhân gia gài rèn dùm một thanh thần khí

Nghe cô gái nhờ rèn môt thanh thần khí ông đứng lên và quả quyết trả lời.

Không được !!!!

Cô gái nghe Tông lão trả lời cô cũng không buồn, mà cười

Dượng người không biết người và cô đã có con với nhau sao!

Không!!

Không có khả năng đó, sao cái đêm đó cô ta đi lấy chồng, không có khả năng

Tông lão nghe cô gái nói cả người rung rẫy trả lời!

Ngài nghĩ kĩ lại xem tại sao gia tộc người bị diệt, mà người vẫn còn sống,
không phải như không mà vào lúc đó ngài lại không ở

Nghe đến đây ông cũng ngẫm nghĩ lại!!

Năm đó trông lúc ra ngoài lịch luyện thì vô tình cứu được môt cô gái cở tuổi
ông, sao đó hai người bắt đầu đi chung với nhau và bắt đầu nãy sinh tình cảm,
sao đó hai người hứa với nhau là về xin gia tộc tới hỏi cưới, sao khi về và
thì biết được cô gái ấy là người của Thiên tộc

Nhưng ông vẫn cố chấp xin gia tộc để hỏi cưới, nhưng khi đến nơi thì hay cô
chuẩn bị đám cưới, không nản lòng ông hẹn cô ta ra hỏi mọi chuyện, thì hay bị
gia tộc ép gã, vì thương nhau nên cô ấy đã trao cho ông đêm đầu tiên của mình,
sáng hôm sao thì hai người mỗi người một ngã, vì đau buồn nên mọi công việt
trong gia tộc ông không còn để ý nữa, một năm sao nổi buồn vơi dần thì, có một
người đến nhờ gia tộc rèn một thanh binh khí, vì gia tộc không còn người nên
phái ông đi, sao vài ngày rèn xong, về thì hay gia tộc bị diệt và tất cả chết
hết

Sao khi suy nghĩ về chuyện đã qua

Ông quay lai và hỏi cô gái!

Vậy cô ta còn sống không, Con bé tên gì?

Thiên Linh nhìn Tông lão hỏi rồi trả lời !

Cách nay mấy năm vì nhớ người nên bệnh càng nặng và chết, còn con của người và
cô tên là Thiên Tuyết

Tông lão nghe Thiên Linh nói rùi nhắm mắt thở dài rùi nói

Mong cô nói toàn là sự thật niếu không, ta sẽ để Thiên tộc không được yên đâu!

Tông lão nhìn về phía Linh rùi nói tiếp!

Còn về việt rèn vũ khí thì ngày mai cô đem môt phần đến trước rùi chọn địa
điểm xong rùi tôi sẽ đến!

Điều thứ hai là sao khi rèn xong thì không tiết lộ mọi chuyện về tôi, cô làm
được chứ !

Nghe Tông lão nói vậy Linh cũng đứng dậy rùi nhất tay lên, thì trên bàn nhiều
hơn một đống vật liệu ,rồi nói

Đây là mười phần tài liệu để rèn, còn việt thứ hai như người nói, con sẽ đáp
ứng niếu ngài sợ con sẽ huyết thệ

Huyết thệ là lời thề nặng nhất của Thiên tộc kể cả tộc trưởng cũng không dám
sử dụng bừa bãi

Nghe Linh nói vậy cũng làm ông cũng trầm ngâm một hồi rồi nói!

Huyết thệ thì không cần cô chỉ cần nhớ lời nói của mình hôm nay là được, bay
giờ cô về trước tôi cần chuẩn bị một số thứ!

Nghe Tông lão đuổi người Linh cũng không nói gì rùi đứng dậy cúi đầu chào rồi
đi ra!

Thấy Linh đi ra ông cũng đứng dậy đi đến bên kệ lấy một bản vẽ rùi thầm nghĩ

Ta chỉ làm được cho cháu đến đây!

Ở bên ngoài khi thấy cô gái đi vào nhà thì Đan cũng tò mò nghe xem bên trông
nói gì, nhưng cố gắng một hồi vẫn không nghe được gì thì Đan cũng từ bỏ và
tiếp tục công việt trên tay mình

Một lúc sao thì Đan thấy cô gái bước ra và đi về phía mình, bỗng cô gái lên
tiếng hỏi làm Đan thất thần!

Chào bạn mình tên Thiên Linh !

Sao khi thất thần thì Đan cũng đáp lời

Chào bạn mình tên Nguyệt Đan hân hạnh được biết bạn!

Linh nhìn Đan thì thấy mồ hôi trên trán thì lấy khăn nhẹ nhang lao lên trán
Đan!

Thấy thế Đan cũng lấy tay cầm lấy chiếc khăn nhưng vô tình cầm lấy tay Linh!

Thật miềm !

Thấy tay Đan chạm vào tay mình Linh rút tay rùi quay đầu đi chỗ khác, rồi dẫn
hai tỳ nữ đi về phía cửa

Thấy Linh đi Đan lên tiếng gọi theo

Linh ơi chiết khăn này!!

Nghe Đan gọi Linh không quay đầu rùi nói

Bạn bỏ đi mình không lấy lại đâu!

Nói xong Linh lại bước đi nhanh hơn!

Thấy Linh phứt bóng ở của Đan cầm khăn lên hít một hơi rùi nghĩ

Thơm thật, bỏ thì tiếc giữ lại làm kỹ niệm vậy!

Lo suy nghĩ Đan cũng không để ý Tông lão đi ra và nhìn thấy tất cả

Đan à hôm nay có việt nên nghĩ sớm con về trước đi

Nghe Tông lão nói Đan đang suy nghĩ cũng giật mình

Vân ạ vậy cháo về đây!

Nói xong Đan bước ra của thì nghe Tông lão gọi

Đan à đây là tiền tháng này cháo cầm đi

Rùi móc từ túi ra vài kim tệ đưa cho Đan

Đan nhìn vài kim tệ rùi hỏi lại

Sao tháng này nhiều thế ạ!

Con cứ cầm đi vì tháng rùi người đặc hàng hơi nhiều nên tiền nhiều hơn môt ít!

Tông lão nhìn Đan rùi nói!

Nghe Tông lão nói Đan cũng không hỏi thêm gì, rồi bỏ trên tay kim tệ vào
túi,rùi bước đi ra đường lớn !

Thấy Đan đi phứt bóng ông cũng nghiền ngẫm rùi đóng cửa lại !


Chung Cực Đại Thần Thụ - Chương #2