3:nhạc Linh San


Mấy ngày sau,trong chính khí đường,lúc này Vũ đang quỳ gối trước linh vị của
các đời chưởng môn phái Hoa Sơn.
Nhạc Bất Quần cũng đứng bên cạnh,hắn quay người vái
-Liệt tổ liệt tông trên trời linh thiêng,hôm nay đệ tử Nhạc Bất Quần nhận Vũ Song Vũ làm đệ tử nội môn thứ tám của bổn môn,mong các ngài chứng giám
Nói xong hắn tiến nên thắp ba nén nhang.
-Vũ nhi,đứng lên thắp ba nén nhang cho các vị sư tổ.Từ hôm nay ngươi chính thức là đệ tử của phái Hoa Sơn.
-Vâng sư phụ.
Nhìn Vũ đứng lên thắp nhang,Nhạc Bất Quần cũng không che giấu nổi sự vui vẻ
trong lòng,khuân mặt hơi giãn ra,nét mặt cũng vui vẻ tuy không biểu hiện rõ
ràng nhưng cũng không khó để nhận ra.
-Được rồi.Xung nhi hãy đọc cho bát sư đệ nội quy bổn môn.
Một thanh niên từ hàng người đứng ra,hắn khá trẻ,mắt to mày rậm,trên mặt còn
vài sợi râu dê lún phún,tuy ăn mặc chỉnh tề nhưng vẫn toát ra sự phóng
khoáng,lãng tử.
Vũ biết đây là Lệnh Hồ Xung nhân vật chính của Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Lệnh Hồ Xung cũng hơi nhìn lại Vũ,sự vui vẻ trên mặt của Nhạc Bất Quần không
giấu nổi hắn.Điều này khiến hắn khá nghi hoặc,không biết bát sư đệ có gì mà
lại khiến sư phụ vui vẻ như thế nhưng với tinh cách lông bông của mình chỉ
chốc lát Lệnh Hồ Xung đã ném việc này ra sau đầu.
Hắn trang nghiêm nói
-Nội quy bổn môn.
Điều thứ nhất:tôn sư trọng đạo,kính trên nhường dưới.
Điều thứ hai:không được gian dâm,kết giao gian tà
Điều thứ ba:giúp đỡ kẻ yếu,tiêu diệt kẻ ác
Điề thứ bốn:…
Vũ sư đệ,đệ có làm được không?
-Đệ tử cẩn tuân dạy bảo.
-Rất tốt,đây là nhận lệnh bài thân phận,trường bào cùng bội kiếm đệ tử nội môn.Đệ hãy nhận lấy.
Hôm nay là ngày vui của phái Hoa Sơn,Nhạc Bất Quần cũng không mang vẻ mặt
nghiêm khắc thường ngày,hắn cười nói
-Vũ nhi,để ta giới thiệu cho con các sư huynh đệ khác.Đây là đại sư huynh Lệnh Hồ Sung,nhị sư huynh Lao Đức Nặc,tam sư huynh,...tiểu sư muội Nhạc Linh San.
Nhạc Linh San? Đây là một thiếu nữ xinh đẹp tuổi tầm mười bốn,đôi mắt long
lanh,làn da trắng bóc nhưng vì tập võ từ nhỏ lại mang theo vẻ khỏe khoắn,hoạt
bát.
Vũ hơi sững sờ,nàng như một tinh linh nhí nhảnh,trong sáng.Kiếp trước ở địa
cầu Vũ cũng biết không ít ngôi sao nhưng thật sự không ai có thể cho Vũ vừa
nhìn mà cảm thấy vui vẻ,nhẹ nhàng như thiếu nữ trước mặt.
Thiếu nữ nghe cha giới thiệu là tiểu sư muội,lập tức phồng má khuân mặt hồng
hồng tỏ vẻ bất mãn trông thật đáng yêu
_Cha,ta kháng nghị,ta nhập môn trước,hắn phải gọi ta sư tỷ.
Nhạc Bất Quần hơi nhíu mày tính cách của con gái người cha này không lạ lẫm
gì,nha đầu này tính cách rất tùy hứng,ham vui nếu để nàng làm sư tỷ của Vũ nhi
chắc chắn sẽ bày trò nghich ngợm quấy phá.Đến lúc đó Vũ nhi chắc chắn bị làm
phiền không thể chuyên tâm luyện công được.
Người đệ tử này tuy mới nhận nhưng hắn kỳ vọng rất nhiều ,đang định nói thì Vũ
nhanh miệng nói trước
_Vâng,chào sư tỷ.
Hắn cũng không muốn so đo với bé gái mới lớn,hơn nữa sau này mèo nào cắn mỉu
nào còn chưa biết đâu.
Thấy thế Nhạc Bất Quần cũng không tiện nói thêm,thầm ngĩ,thôi kệ vậy chỉ cần
mình chú ý quản thúc nha đầu kia cũng không lật được sóng gió gì.
Lòng hư vinh được thõa mãn thiếu nữ gương mặt hếch lên thật cao hứng,khóe mắt
đều cười thành nguyệt nha
-Ân!Sư đệ ngoan.Sau này có gì không hiểu có thể tìm ta học hỏi.
Tiếng cười nàng trong trẻo,lanh lảnh như chim sơn ca.
Nàng chính xác rất cao hứng,trong sư môn chỉ có đại sư huynh cùng nhị sư huynh
là nhập môn sớm hơn nàng.
Nhưng nàng thủy chung mỗi lần người khác nhập môn thêm nàng vẫn là tiểu sư
muội.Điều này khiến nàng rất bất mãn nhưng nhiều lần khiếu nại với cha vẫn
không được chấp nhận.Cha nàng luôn bảo nàng còn nhỏ không thể làm sư tỷ.
Không nghĩ tới lần này mình vừa đề nghị mà bát sư đệ rất thức thời đồng ý,cha
cũng không kịp phẩn đối.
Nàng chạy lại vỗ vai Vũ,làm vẻ đại tỷ chỉ bảo tiểu đệ nhưng lại không cao bằng
Vũ,chân hơi kiễng lên vỗ vỗ.Dáng dấp đó khiến mọi người vui vẻ đồng loạt cười
ồ lên.
Vũ cũng mỉm cười,hoàn cảnh mới không tệ,còn có một thiếu nữ xinh đẹp bầu bạn
sau này cuộc sống ở Hoa Sơn này sẽ không nhàm chán.
Mấy ngày sau,tại luyện võ trường phái Hoa Sơn,Vũ hăm hở chạy lại nơi luyện tập
kiếm pháp của nữ đệ tử,hắn vẫy tay
-Sư tỷ,sư tỷ.
Nhạc Linh San đang luyện kiếm,trời hơi nóng,ánh nắng chói trang,nàng mồ hôi
nhễ nhại,chiếc áo luyện công rộng thùng thình bị mồ hôi thấm đẫm hơi mơ hồ lộ
ra thân hình duyên dáng của nàng,tuy chưa đầy đặn nhưng lại mang vẻ đẹp ngây
ngô của thiếu nữ mới lớn.
Nhìn thấy Vũ chạy lại,nàng cười hỏi
-Sao vậy? có chuyện gì cần ta giúp sư đệ?
Vũ hơi dừng lại nhìn ngó xung quanh,trên mặt lộ vẻ xoắn xuýt,hắn lại gần nói
nhỏ với nàng
-Sư tỷ,ta luyện kiếm không hiểu.Tỷ có thể dạy ta không.
-Haha,cái này có gì khó,sư đệ cầm kiếm ra.
Nàng hào sảng nói nhưng Vũ vẫn mang vẻ mặt khó xử nói
-Sư tỷ,ta vừa mới luyện còn rất dở,nếu tập tại đây chẳng phải làm trò cười cho mọi người xem sao.
-Ừ nha,da mặt ngươi mỏng vậy luyện kiếm ở đây bị mọi người cười thì sao mà chuyên tâm học được.Thôi được ra sau núi với ta,ta có chỗ bí mật luyện kiếm,đảm bảo không ai nhìn thấy
Vũ nghe vậy vui mừng nói
-Cảm ơn sư tỷ.
-Không có gì,đây là trách nhiệm của ta.
Sau núi Hoa Sơn,lúc này trên một mảnh đất bằng phẳng,xung quanh là một mảnh
rừng liễu bao la xanh mướt,cách đó không xa một thiếu niên cùng thiếu nữ đang
đứng trong một tiểu đình.
Một cơn gió nhẹ thổi qua,lá liễu bây đầy trời,cành nhẹ nhàng đung đưa,khung
cảnh thật đẹp.Thiếu niên áo bào trắng tung bay trong gió cùng thiếu nữ trường
bào xanh ngọc phất phới,hai người đứng đấy phảng phất như một đôi kim đồng
ngọc nữ.
Đó chính là Vũ Song Vũ cùng Nhạc Linh San
-Sư tỷ,nơi này thật đẹp,thật yên tĩnh.
-Tất nhiên,đây là địa điểm luyện công bí mật của ta làm sao có thể kém được.Nào sư đệ không được lười biếng đi ra luyện kiếm.
Vũ cầm kiếm đi ra,với tư chất của hắn những chiêu kiếm đơn giản này làm sao có
thể làm khó hắn nhưng không giả ngu thì kiếm đâu ra cơ hội gần gũi với Nhạc
Linh San,tình cảm không tự nhiên mà có cần lâu dài thời gian bồi dưỡng mà ra.
Vũ không ảo tưởng đến mức tin mình có vương bát chi khí vừa xuất hiện tất cả
thiếu nữ đều phải lòng.
-Sư đệ,chiêu đó phải nâng cao lên
-Không được đệ nâng cao quá
-Nào chém sang trái chứ không sang phải
-Tấn bộ đệ sai bét rồi
-Ai nha,đệ thật ngốc
Một lúc sau,Nhạc Linh San thở phì phò nhìn Vũ
-Sư đệ,đệ thật ngốc.Bổn sư tỷ anh minh thần võ dạy dễ hiểu thế mà đệ mãi không múa được mấy chiêu cơ bản.
Vũ nghe vậy ngượng ngùng nói
-Xin lỗi sư tỷ,đệ còn không quen.A,hay sư tỷ trực tiếp cầm tay đệ dạy kiếm,đệ tin như vậy mình chắc chắn sẽ học được.
Nhạc Linh San hơi lúng túng,nàng tuy còn nhỏ nhưng lễ tiết cơ bản giữa nam và
nữ vẫn biết.
Tuy vậy chỉ chốc lát tinh thần trách nhiệm cao cả của sư tỷ trỗi dậy áp đảo
tất cả
-Được rồi,ta phải chứng minh cho cha biết năng khiếu làm sư tỷ của ta.
Nàng lại gần cầm tay Vũ.Cách nàng thật gần,ngửi ngửi hương thơm thiếu nữ,hương
thơm nhè nhẹ,êm dịu,làn da nàng mềm mại,mát lạnh,sờ vào như chạm vào một khối
bạch ngọc tinh tế,thỉnh thoảng thanh âm lanh lảnh dễ nghe vang lên bên tai như
tiên âm vậy.
Cảm giác tuyệt vời kích thích khứu giác,xúc giác,thính giác..nó khiến Vũ say.
Ôi!Cuộc sống thật tươi đẹp.
2 năm sau,sau núi Hoa Sơn
Lúc này một thiếu nữ khuân mặt ửng hồng,hơi thở gấp gáp,ánh mắt mê ly sau một
nụ hôn dài đang nằm trong lòng một chàng trai.
Đây là Nhạc Linh San và Vũ Song Vũ.
2 năm trôi qua,Vũ lúc này đã là tam lưu cao thủ đỉnh có thể nói là tiến bộ
thần tốc đặc biệt là kiếm pháp áp đảo tất cả sư huynh đệ kể cả Lệnh Hồ Xung.
Nhạc Bất Quần nhìn thấy sự tiến bộ đó không khỏi vui mừng,tên đồ đệ này không
phụ ký vọng của hắn.Chính vì vậy dù phát hiện quan hệ mập mờ giữa hắn với Nhạc
Linh San cũng không ngăn cản.Vì hắn biết tiềm năng và tài năng của Vũ đủ để
mình đầu tư con gái.
Còn Nhạc Linh San là một cô bé thuần khiết chỉ có tình cảm mơ hồ với đại sư
huynh trước thế công bão táp của Vũ đã dần dần sa lưới.
2 năm Vũ thường xuyên hướng Nhạc Linh San thỉnh giáo kiếm pháp,đáng thương
tiểu loli Nhạc Linh San bị hắn lấy cớ không hiểu cần thiếp thân dạy kiếm pháp
chiếm hết tiện nghi.Mỗi lần,tiểu cô nương bị hắn vô tình đụng chạm khuân mặt
đỏ bừng nhưng trước tinh thần trách nhiệm của sư tỷ, nàng vẫn kiên trì dạy hắn
kiếm pháp.
Có thể do xuyên việt,hệ thống hay vì võ công tiến nhanh,Vũ cảm giác mình trí
nhớ trở lên rất tốt,rất nhiều truyện trước kia không nhớ bây giờ đều có thể
nhớ lại rõ ràng.
Trí nhớ tăng mạnh,Vũ lập tức sở hữu một đại sát khí tán gái:kể chuyện xưa.
Nhạc Linh San rất thích nghe hắn kể chuyện xưa,nào là chuyện tình Lương Sơn Bá
Chúc Anh Đài nàng hai mắt đẫm lệ khóc lóc như mưa khiến Vũ tốn hết sức lực dỗ
dành
Còn truyện Bạch Tuyết với hoàng tử thì nàng hai mắt tỏa sáng,mơ màng hồi tưởng
ngày nào đó gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình,..cùng rất nhiều truyện
tình giữa sư đệ sư tỷ bị hắn xuyên tạc ra khiến tiểu loli luân hãm càng nhanh
hơn.
Còn cái hệ thống.Hazzi,cái này thì Vũ bó tay.Từ lần đầu tiên phát nhiệm vụ đến
nay nó không trả lời bất cứ điều gì,hướng dẫn thì không có,nhiệm vụ cũng không
phát.Khiến hai năm qua hắn đều không có manh mối gì để hoàn thành nhiệm vụ phụ
cùng nhiệm vụ chính tuyến.
Nếu không phải hiện tại đang ở tiếu ngạo giang hồ thế giới hắn còn nghi ngờ sự
tồn tại của cái hệ thống này.
Xem ra phải từ từ đợi nội dung cốt truyện bắt đầu,tìm manh mối hoàn thành
nhiệm vụ.
-Vũ ca!!!
Nhạc Linh San si ngốc nhìn hắn
Không cần nói gì hắn chỉ dùng hành động chứng minh,hắn ôm nàng chặt hơn,đôi
môi hướng cái miệng nhỏ nhắn hôn.Nhạc Linh San ưm nhẹ mốt tiếng tùy ý hắn
chiếm hữu đôi môi nhỏ bé.
Lưu luyến buông ra đôi môi nhỏ nhắn ngọt ngào,hắn nhẹ giọng bảo.
-San nhi,đi với ta,ta dẫn muội đến một nơi.


Chúa Tể Tinh Không Hệ Thống - Chương #3