Lưu phủ hôm nay trang trí lộng lẫy,mọi người đi lại tấp nập cười nói vui vẻ.
Hôm nay là ngày Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng,chỉ cần sau ngày hôm nay hắn
chính thức bước ra giang hồ sống một cuộc sống ổn định,yên bình.
Tương lai tươi sáng sắp đến,Lưu Chính Phong cũng khó nén được vui mừng,phảng
phất như trẻ hơn mười tuổi.Mọi người đến tham dự ai ai cũng ôm quyền chào hắn
cười nói vui vẻ tiến vào đại điện.
Các phái đều đã đến đấy đủ,phái Hoa Sơn cùng phái Thanh Thành ngồi bên
trái,phái Hằng Sơn cùng Tung Sơn ngồi bên phải.
Thời gian còn sớm Nhạc đại chưởng môn cùng Dư Thương Hải tranh thủ tán gẫu.
Không giống nguyên tác hiện tại quan hệ của Dư Thương Hải cùng phái Hoa Sơn
khá tốt.
Cũng phải thôi theo nguyên tác tiểu tử Lệnh Hồ Xung đi khắp nơi gây chuyện kéo
cừu hận đặc biệt là với phái Thanh Thành,nhân gia dù sao cũng là danh môn đại
phái vậy mà ngươi lại đánh cho đệ tử chân truyền của họ tơi bời hoa lá còn xỉ
nhục gọi là Thanh Thành tứ thú.
Tục ngữ nói đánh chó phải ngó mặt chủ,đệ tử phái Thanh Thành có hư hỏng thì để
tự Dư quán chủ phạt,ngươi là người ngoài làm gì có tư cách dạy bảo họ.
Phái Tung Sơn thế lớn đáng lý ra Hoa Sơn cùng Thanh Thành phải đùm bọc lẫn
nhau cộng đồng kháng địch vậy mà chỉ vì Lệnh Hồ Xung mà không chết không thôi.
Thảo nào lúc sau Nhạc Bất Quần phải đại nghĩa diệt thân tống cổ Lệnh Hồ Xung
khỏi phái Hoa Sơn,đoán chừng nếu không đuổi hắn Ngũ Nhạc kiếm phái mà Nhạc Bất
Quần vất vả giành được cũng bị Lệnh Hồ Xung chơi hỏng.
May mắn là Vũ xuất hiện,Lệnh hồ Xung không còn thời gian lông bông suất ngày
chăm chỉ luyện công,tích cực kiếm tiền tán gái hơn nữa trưởng thành thành công
trực tiếp bỏ qua giai đoạn dậy thì.Ở góc độ khách quan Lệnh Hồ đồng chí phải
cảm ơn Vũ nha.
Nhạc Bất Quần thần bí hỏi
-Dư quán chủ,hôm qua ngài có nghe thấy thanh âm kêu thảm của một thiếu niên không?
-Ồ,có sao Nhạc huynh,đêm qua tại hạ ngủ rất ngon.
Thấy Dư Thương Hải bộ dáng ngơ ngác thành thực trả lời,Nhạc Bất Quần khinh bỉ
trình độ thông tin lạc hậu của hắn nhưng vẫn kiên nhẫn giảng giải
-Nghe đồn hôm qua có một tên trộm lẻn vào một ngôi nhà cũ ăn trộm vô tình tìm được một quyển võ công kỳ lạ yêu cầu tự cung mới luyện thành thần công.Nhưng đó thực ra chỉ là một trò đùa,tên trộm vội vàng luyện công nhưng sau khi tự cung mới biết mình bị lừa.Nghe nói bị đả kích điên rồi,bây giờ chỉ biết ôm của quý đi lang thang.
Dư Thương Hải hừ nói
-Vô tri thế gian nào có võ công nào như vậy,cho dù có cũng là tà công
Nhạc Bất Quần cũng rất vô sỉ gật đầu
-Đúng vậy,nếu ta gặp được võ công đấy cho dù là thần công cũng lập tức tiêu hủy tạo phúc cho bá tánh.
Vũ đứng bên cạnh trêu đùa Nhạc Linh San nghe Nhạc đại chưởng môn hùng hồn phát
biểu Vũ lập tức hào phóng giơ tặng ngón giữa,Nhạc chưởng môn nếu bây giờ ta
đưa ngài Tịch Tà kiếm phổ ngài lập tức giơ kiếm tự cung chứ.
Một lúc sau đại sảnh chật kín hiển nhiên mọi người đã đến đông đủ,Lưu Chính
Phong cười càng vui vẻ hơn,anh hùng thiên hạ đến dự đông đảo đủ để thấy nhân
cách thường ngày của hắn.Đây là sự việc rất có mặt mũi.
Một tên đệ tử đứng ra hô lớn
-Giờ lành đã đến,đại điển rửa tay chậu vàng bắt đầu
Bộp bộp tiếng pháo rền vang,mọi người đồng loạt vô tay,tiếng vỗ rào rào như
sấm dậy,hơi nhìn xung quanh nhiều diễn viên quần chúng hai tay nổi hết gân
xanh lấy hết khí lực bú mẹ vỗ tay,thanh thế cực kỳ to lớn.
Bốn tên đệ tử chầm chậm đi lên,chiếc bồn vàng được đặt trước linh vị các vị tổ
sư lấp lánh phảng phát như tổ tiên hiển linh.
Bắt đầu là lời chào kinh điển mọi thời đại
-Chư vị,hôm nay thật vinh dự cho tệ xá được đón tiếp anh hùng hào kiệt thiên hạ.Cảm ơn các vị đồng minh Ngũ Nhạc phái nể mặt đến đây,cảm ơn các vị hương thân phụ não…
Vũ ngáp,Nhạc Linh San cũng ngồi đếm ruồi chỉ có các vị trưởng bối vẫn bình
thản ngồi nghe.Hiển nhiên công phu tu dưỡng cực cao.
Lưu Chính Phong quỳ xuống vái tạ nói
-Đệ tử Lưu Chính Phong xấu hổ không toàn tâm toàn ý gây dựng phái Hành Sơn,một thân võ công lại cam lòng ẩn cư.Cũng may có Mạc sư huynh võ công cao cường dẫn dắt toàn phái.Đệ tử tuy hổ thẹn nhưng chí đã quyết,từ đây dứt khỏi giang hồ không bao giờ bước vào võ lâm nếu không như thanh kiếm này.
Dứt lời hắn đứng lên thanh kiếm vỡ thành nhiều mảnh.Mọi người xung quanh đều
trợn mắt nhìn,dùng nội công chấn vỡ thanh kiếm đủ để thấy trình độ võ công cực
cao của Lưu Chính Phong.
Hắn quay người hai tay giơ lên chuẩn bị đưa tay vào chậu vàng.Nhưng đời không
như mơ,một thanh âm vang lên
-Lưu huynh,xin dừng tay
Chỉ thấy Lục Bách vọi vàng chạy vào,hớt hải nói
-Tả minh chủ có lệnh,Lưu Chính Phong tạm dừng đại điển,sự việc liên quan trọng đại đến Ngũ Nhạc kiếm phái,cần bàn bạc kỹ lại.
Hạnh phúc sắp tới lại bị ngăn cản Lưu Chính Phong cực kỳ phẫn nộ ,nhưng phái
Tung Sơn thế lớn hắn chỉ có thể khiêm tốn chất vấn
-Lưu Chính Phong ta tuy không phải anh hùng nhưng quang minh lỗi lạc,từ trước đến nay luôn hành hiệp trượng nghĩa giúp đỡ đồng đạo mọi người đều có thể làm chứng.
Mọi người xung quanh nhao nhao phụ họa biểu thị đồng ý.
Thấy Lưu Chính Phong ngang nhiên liên hệ với anh hào thiên hạ,Lục Bách cười
lạnh,hắn là có chuẩn bị mà đến
-Lưu huynh nhân phẩm tất nhiên đáng tin nhưng lòng người hiểm ác huynh kết bạn sơ ý có thể dẫn đến tai họa ngập trời với đồng đạo võ lâm.
Hơi dừng lại nhìn Lưu Chính Phong thấy hắn sắc mặt hơi đổi,Lục Bách nói tiếp
-Ngươi có dám nói ngươi không quen biết trưởng lão ma giáo Khúc Dương.
Lưu Chính Phong hơi sững sờ,lý trí bảo hắn nói không nhưng tình cảm lại xui
khiến hắn trả lời
-Ta và Khúc đại ca dùng âm nhạc kết bạn,là quân tử chi giao cực kỳ trong sáng,Khúc đại ca cũng đã đồng ý rời ma giáo ra khỏi giang hồ.
Kỳ thực Lưu Chính Phong làm sao không thấy ác ý phái Tung Sơn.Chỉ cần hắn phủ
định không quen biết thì mọi chuyện chấm dứt nhưng hắn sợ làm tổn thương Khúc
Dương a.Hazi,khi yêu con người ta luôn mà quáng mà.
Vũ vỗ đầu,Lưu đồng chí đã trót thì cho choét,ngươi đã muốn dấu thì dứt khoát
triệt để giấu,lấp lửng như vậy khác nào đưa mặt cho người ta đánh.
Lục Bách thấy hắn thừa nhận miệng độn càng phun dữ dội
-Ngươi là nhân vật quan trọng trong chính phái nắm giữ nhiều cơ mất,tuy ngươi toàn tâm toàn ý kết bạn với hắn nhưng chỉ cần Khúc Dương lòng mang ý xấu đến lúc đó bao nhiêu anh hùng hảo hắn phải hi sinh.
Càng diễn càng sâu,Lục Bách đấm ngực,giậm chân,hai mắt rưng rưng bộ dáng
thương xót thiên hạ thương sinh.
Tình hình càng lúc càng xấu.Lưu đồng chí chỉ có thể đưa mắt nhìn xung quanh
tìm viện trợ.
Tất cả mọi người né tránh,người cúi đầu,người không phản ứng,người làm bộ ta
không liên quan…những người bình thường xưng hô huynh đệ thề sống thề chết đều
lựa chọn không nhìn.
Nhân tính vốn thế,nhiều người nguyện ý dệt hoa trên gấm nhưng mấy ai chịu đưa
than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cuối cùng Lưu Chính Phong ánh mắt dừng lại tại Nhạc Bất Quần,vị quân tử lừng
danh đức cao vọng trọng.
-Nhạc huynh,ngươi là quân tử kiếm,hiểu rõ quân tử chi giao,tin tưởng huynh có thể hiểu thấu tình cảm trong sáng của tiểu đệ với Khúc đại ca.
Fuck,Nhạc đại chưởng môn một ngàn từ fuck your mother đang chạy quanh đầu,lão
hồ ly hắn làm sao không thấy Lục Bách chọn lựa đúng lúc đại điển mà đến hiển
nhiên lòng mang ý xấu.
Khốn kiếp,Lưu Chính Phong người là thành tâm gây phiền phức chứ.
Tuy vậy,Nhạc đại chưởng môn rất vô sỉ trả lời nước đôi
-Quân tử chi giao vốn là trong sáng,thánh khiết,nếu Khúc Dương quả thật như thế là điều tốt cho võ lâm nếu hắn lòng mang ý xấu Lưu hiền đệ ngươi nên tự tay giết hắn tỏ rõ lòng với anh hùng thiên hạ.
Lưu Chính Phong giãy dụa,Lục Bách quyết định lôi ra đòn sát thủ.
-Trong sáng,ta phi,có mà sáng như than,vậy ngươi giải thích sao về những bức thư tình này.
Đến đây Lưu Chính Phong thật sự hoảng loạn,hai người mới yêu tình cảm nồng nàn
thường trao đổi thư tình để vơi bớt nhớ thương,những lá thư này vốn được cất
kỹ trong mật thất vậy mà lại bị tìm được.
Mọi người xung quanh sửng sốt,cũng một số người hiểu ra nhưng vẫn không giám
tin.
Lưu Chính Phong thấy vậy thân hình lao lên cực nhanh hòng chiếm lại thư tình
nhưng Lục Bách âm thầm tụ lực đã lâu,hắn chờ chính là giây phút này.
Hai tay xích hồng nóng như liệt hỏa,Tung Dương chưởng uy thế mãnh liệt xé gió
mà tới.Lưu Chính Phong vội vàng khựng lại giơ tay đón đỡ nhưng hắn lực cũ vừa
hết lực mới chưa sinh,hai tay hắn bị hất văng ra hùng hậu chưởng lực trực tiếp
va vào ngực hắn.
Rầm
Lưu Chính Phong văng xa vài mét,khóe miệng rỉ máu,trước ngực áo bào cháy
đen,năm ngón tay in rõ ràng trên da thịt,mùi da thịt khét bốc lên.
Một chưởng này quá mạnh,Lưu Chính Phong thực lực vốn ngang Lục Bách vậy mà lập
tức trọng thương vô lực tái chiến.
Sưu Lục Bách rút kiếm lao tới,thế kiếm sắc bén quyết tâm đánh Lưu Chính Phong
không chết cũng tàn phế.
Vút hai chiếc châm đen nhánh bay ra một chiếc chắn thế kiếm chiếc kia vừa vặn
cản bước chân Lục Bách.
Chỉ thấy trong đám đông một người lao nhanh ra hướng tới Lưu Chính Phong ý đồ
cứu người.Mắt thấy người kia sắp đạt được mục đích Đinh Miễn lập tức phi thân
lại vung chưởng,người kia không thể làm gì khác chỉ có thể vung tay đỡ,chưởng
chưởng giao nhau hai người đồng thời lùi lại.
Lúc mọi người mới nhìn rõ ràng đó là ai,trưởng lão ma giáo Khúc Dương.
Lưu Chính Phong thều thào nói
-Khúc đại ca ngươi làm sao đến?
Khúc Dương ánh mắt thương tiếc đau lòng nói
-Tiểu Phong ta đến trễ,bọn ác tặc Tung Sơn này không ngờ lại ra tay tuyệt tình vậy.
Lúc này Lưu đồng chí cùng Khúc Dương tình hình rất nguy hiểm,cả hai đều bị vây
quanh lại có Lục Bách cùng Đinh Miễn chấn giữ căn bản là không thể thoát.
Nhìn nhìn,Nhạc đại chưởng môn củ kết,đây là cơ hội tốt xoạt hảo cảm phái Hành
Sơn,chỉ cần thành công Mạc Đại sẽ thiếu hắn nhân tình đến khi đó càng có thêm
lực lượng chống đối phái Tung Sơn.Nhưng hắn đánh không lại Tả Lãnh Thiền a.
Muốn xây dưng thế lực phải dựa vào võ công,Nhạc Bất Quần cho dù giỏi lôi kéo
thế nào nhưng đánh không lại Tả Lãnh Thiền thì tất cả chỉ là giấc mơ bong bóng
chạm vào liền vỡ.
Lưu Chính Phong cười khổ
-Khúc ca,là ta liên lụy ngươi.
Khúc Dương bô dáng không sao cả trả lời
-Tiểu Phong không sao,ta vốn đã thề không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nguyện chết cùng ngàu cùng tháng cung năm.
Hai người sắp chết tình cảm dâng trào,lâm ly bi đát,bốn mắt nhìn nhau tóe lửa
tình,lửa tình bắn ra bốn phía khiến nhiều diễn viên quần chúng càng ngu ngơ
cảm thấy cái gì đó không ổn nhưng thực sự không tìm ra nó không ổn ở đâu.
Nhạc Linh San rùng mình,nàng được Vũ bổ túc tri thức giới tính vừa nhìn liền
hiểu,tiểu cô nương ôm chặt Vũ kêu lên
-Vũ ca,quá buồn nôn.
Vũ cười cười vỗ nhẹ trấn an nàng,hắn là người hiện đại điều này quá bình
thường với hắn.
Lục Bách cùng Đinh Miễn cũng là hai người hiểu rõ chuyện gì đều không tự chủ
rùng mình,cảm thấy cúc hoa co rúm lại.
Cố nén cảm giác ghê tởm hai người nhanh chóng tiến lên cố gắng hoàn thành
nhiệm vụ càng sớm càng tốt.
Mọi người nín thở ngưng thần tiếc hận nhìn hai vị cao thủ sắp sa vào vòng lao
lý.
Đây là tuyệt cảnh,theo lý thuyết nhân vật chính chắc chắn xuất hiện.
Vũ cười cười,ta tất nhiên là nhân vật chính.