Và thế là hành trình đau khổ của đồng chí Phong Thanh Dương bắt đầu.
-Vũ nhi đầu tiên là tổng quyết thức,nó bao hàm tất cả biến hóa của kiếm pháp này.
Phong Thanh Dương múa kiếm,vừa múa vừa đọc tổng quyết,từng chiêu từng thức
trôi chảy liên mạch một hơi thi triển xong 365 thức biến hóa…thu thế.
Hắn quay lại nhìn Vũ nói
-Vũ nhi xem rõ? Cần ta múa lại một lần nữa không?
Vũ hơi trầm ngâm sau đó cầm kiếm bước ra
-Sư thúc để ta thử.
Nói xong hắn vung kiếm nên kiếm pháp trôi chảy,365 biến hóa tổng quyết thức
của Độc Cô Cửu kiếm không sai một ly.
Ặc!!!Phong Thanh Dương mộng bức
-Khụ khụ,thực ra thức này không khó học,tám thức sau mới là tinh túy của kiếm pháp này,rất khó học.
Hắn lúng túng phân minh.
Phá kiếm thức,phá thương thức,..phá khí thức,…
Phong Thanh Dương co giật,ánh mắt run rẩy khó tin nhìn về phía Vũ,khuân mặt
tràn đầy sự tự hào lúc trước bây giờ là ngạc nhiên,tràn đầy đả kích.Hắn cảm
giác kiếm tâm của mình sắp tan vỡ
-Vũ nhi,ngươi trước đây chưa từng luyện kiếm pháp này.
-Vâng sư thúc
Vũ khuân mặt vô tội tràn đầy thành thực trả lời
Phong Thanh Dương run rẩy càng dữ dội nhưng rất nhanh khuân mặt già nua giãn
ra vui mừng nói
-Vũ nhi,ngươi quả thật là thiên tài trong thiên tài,ai!!!ta quả thật không nhìn lầm ngươi.Có ngươi kiếm pháp này cũng có truyền nhân.Ta cũng không thẹn với Độc Cô tiền bối.Nào bây giờ hai ta cùng đối kháng,chỉ có thực chiến mới là phương pháp học tập tốt nhất.
Vũ chăm chỉ luyện tập kiếm pháp.
Cùng lúc đó Nhạc Bất Quần cũng bắt đầu tìm kiếm tin tức Tịch Tà kiếm phổ.Hắn
không chờ được nữa,sự kiện lần trước để hắn ý thức được Tả Lãnh Thiền muốn
động thủ với phái Hoa Sơn.Hắn cần nhanh chóng nâng cao thực lực.
Khác với nguyên tác,lần này Nhạc Bất Quần lại cử Lệnh Hồ Xung cùng với Lục Đại
Hữu,đây quả là cơ hội tốt cho hai cơ hữu này tăng tiến tình cảm.
Lệnh Hồ Xung bây giờ do nhân vật chính vầng sáng bị đánh cắp,thế giới chi lực
tác động khiến hắn tâm tình đại biến,không còn lông bông như trước nữa mà làm
việc càng ngày càng tốt ổn,chuẩn, tàn nhẫn.
Nhạc Bất Quần rất ngạc nhiên trước sự thay đổi này.Nếu hắn mà đọc qua mấy tiểu
thuyết xuyên không chắc chắn sẽ nhầm tưởng Lệnh Hồ Xung bị tiền bối nào đó hay
một thanh niên hiện đại nào xuyên không đoạt xá.
Lệnh Hồ Xung bây giờ tích cực lấy lòng Nhạc đại chưởng môn.Hắn tin tưởng mình
có đủ tư bản để cưới Nhạc Linh San.Nếu là Lệnh Hồ Xung của lúc trước cho dù
Nhạc Linh San có yêu người khác nhưng với bản tính quân tử,hào hiệp của mình
cho dù đau khổ hắn vẫn sẽ chúc phúc cho tiểu sư muội.
Nhưng bây giờ thì khác,hắn yêu tiểu sư muội,hắn cần nàng,hắn tin tưởng tiểu sư
muội vẫn còn tình cảm với mình dù sao thì hai người là thanh mai trúc mã từ
nhỏ lớn lên cùng nhau.Chỉ cần Nhạc Bất Quần đồng ý tiểu sư muội cũng sẽ không
phản đối.
Hơn nữa từ khi tâm tình đại biến chuyên tâm luyện võ,võ công hắn cũng tiến
nhanh,nhất lưu cao thủ trung kỳ.Tin tưởng,trong phái Hoa Sơn không ai ưu tú
hơn hắn kể cả tên Vũ kia.
Ba tháng luyện tập chăm chỉ,Vũ lúc này Độc Cô Cửu kiếm đã tiểu thành.
-Vũ nhi,bây giờ ta không còn gì dạy ngươi nữa.Sau này chỉ phụ thuộc vào ngộ tính của ngươi.Vốn ta vô tâm tái xuất giang hồ nhưng ta không đành lòng để bộ kiếm pháp tuyệt thế biến mất nên mới xuất sơn dạy ngươi.
Phong thanh Dương cảm khái,ánh mắt nhìn về xa xăm
-Vũ nhi ngươi có biết thiên hạ hiện nay võ công ai đáng gờm nhất không.
-Thái sư thúc,tất nhiên đó là ngài.
Vũ trong lòng biết rõ nhưng vẫn nịnh nói.
-Haha,Vũ nhi không cần nịnh ta,núi cao còn có núi cao hơn,cách đây không lâu ta đã đánh nhau với giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại.Hắn võ công cực cao,thân pháp quỷ mỵ.
-Kết quả thế nào Thái sư thúc.
-Lưỡng bại câu thương,hắn đánh một đạo chân khí vào cơ thể ta nhưng cũng bị tiên thiên kiếm khí của ta gây thương tích.
Vũ giật mình,trong lòng hối hận,trận chiến này khốc liệt vượt dự kiến.Xem ra
nàng tin thật,hắn âm thầm quyết đinh khi nào xuống núi sẽ đi hỏi thăm tin
tức,tin tưởng nàng vẫn làm hoa khôi dạo chơi khắp nơi.
Tuy vậy Vũ vẫn quan tâm hỏi han Phong Thanh Dương
-Thái sư thúc,ngài thương như thế nào?
Ba tháng,Vũ bây giờ cũng thật lòng kính trọng Phong Thanh Dương dù sao thì hắn
cũng thật lòng không hề lưu giữ dạy mình kiếm pháp.
-Vũ nhi không cần lo lắng,ta không chết được.
Hơi dừng lại hắn nói tiếp
-Hôm nay cũng đến lúc chia tay.Vũ nhi nếu ngươi còn coi ta là Thái sư thúc sau này cũng đừng tìm ta.Ai,tâm nguyện đã hoàn thành,tấm thân già này cũng không còn gì nuối tiếc.
-Vâng,thái sư thúc.
-Ngoan lắm,ta đi đây,nhớ kỹ chiêu số là chết,người là sống,phải học sống dùng sống.Sau này nếu khi ngươi quên hết chiêu số giơ tay nhấc chân đều tấn công vào sơ hở của kẻ địch thì đó là lúc kiếm pháp viên mãn.
Nói xong hắn vận kình biến mất sau mây mù
Đêm đến,tiếng sấm,cương phong rít gào,mưa to tầm tã.Vũ đang ngồi đả tọa.
Một tiếng kêu bất ngờ vang lên.Nếu là người bình thường làm sao có thể nghe
được tiếng kêu nhỏ bé trong mưa gió tầm tã nhưng bây giờ Vũ dẫ là nhất lưu cao
thủ đỉnh ngũ quan mẫn tiệp,lập tức phi thân ra.Một thân ảnh nhỏ bé liêu xiêu
trong mưa gió,quần áo ướt sũng,hắn vội vàng bay lại ôm nàng vào lòng.
Trong sơn động,ánh lửa chập chờn Nhạc Linh San nằm co ro trong lòng hắn
-Cô nàng ngốc,mưa to gió lớn lên núi làm gì.
-Vũ ca,lồng cơm rơi rồi,đêm này huynh phải nhịn đói.
-Không sao,với võ công của ta nhịn đói một hai hôm không vấn đề gì.Lần sau không được làm như vậy,hai bên đều là vách núi cheo leo rất nguy hiểm,muội phải biết chăm sóc bản thân chứ.
Hắn nhíu nhíu nàng cái mũi nhỏ nhắn,Nhạc Linh San không nói gì,nàng lắc đầu
phun phun cái lưỡi thơm tho,động tác cực kỳ đáng yêu.
Thấy nàng không trả lời lại còn lắc đầu,Vũ giơ tay vỗ mông một phát,lực đạo
nhè nhẹ tựa như vuốt ve.
Nàng yêu kiều hừ một tiếng,rù rì nói.
-Được rồi,muội sẽ chú ý.
Bỗng hắn nhớ ra một điều.
Hệ thống,ta có thể đưa San nhi về chủ thế giới không?
-Có.Độ thiện cảm từ thân mật trở lên là có thể,Nhạc Linh San độ thiện cảm hiên tại 100.
-Ta có thể xem độ thiện cảm của Đông Phuông muội tử không?
-Có,độ thiện cảm 60.
-Ặc,ân nhân cứu mạng mà thấp vậy.ai..thật là gánh nặng đường xa,cách mạng chưa thành công đồng chí vẫn phải cố gắng.
Cảm khái thế thôi,Vũ cũng biết Đông Phương cô nương là không dễ lừa gạt,dù sao
thì nàng không phải là tiểu cô nương ít va chạm xã hội.Nàng từ bé đến lớn đấu
tranh không ngừng,khi còn bé nàng phải đấu tranh để sinh tồn đến khi lớn lên
nàng lại cuốn vào cuộc tranh đoạt quyền lực trong Nhật Nguyệt Thần giáo.
Nàng nhìn hết nhân gian tình người ấm lạnh,lòng người hiểm ác trái tim vốn đã
chai sạn.
Tuy thế,một người trái tim càng lạnh giá càng chai san một khi động tình càng
nhiệt tình càng điên cuồng.Đông Phương muội tử cũng vậy,khi nàng động tình với
Lệnh Hồ Xung nàng yêu cuồng nhiệt.
Thế nhưng Lệnh Hồ Xung thật xứng đáng để nàng yêu bằng cả trái tim?Không,hắn
không xứng đáng.Thật sự không xứng đáng.Lệnh Hồ Xung là một con người chính
nghĩa,khi biết nàng là ma đầulà giáo chủ Nhật Nguyệt ma giáo giết người không
chớp mắt thì hắn từ bỏ nàng… buồn cười cho cái chính nghĩa của hắn.
Chính nghĩa của Lệnh Hồ Xung có thể cho hắn xưng hô huynh đệ với Điền Bá Quang
nhưng lại không thể chấp nhận nàng.Đông Phương muội tử bị hắn tổn thương quá
nặng,cuối cùng nàng chết để thành toàn cho hắn cùng với Nhậm Doanh Doanh.Kết
thúc này quá không công bằng cho nàng.
Nhưng bây giờ khác Vũ đến thế giới này.
Nếu ta đã đến hãy để ta cứu vớt nàng đi.
Hơi nhìn cô gái trong lòng,khẽ vuốt mái tóc,thầm nghĩ,yên tâm ta cũng không
bao giờ rời đi nàng.
Như cảm nhân được sự khác lạ của hắn,Nhạc Linh San ngẩng đầu nhìn hắn ánh mắt
hồ nghi.
Vũ cười cười
-Ôm ta thật chặt vào nếu không sẽ cảm lạnh.
Hai người ôm nhau ngủ,một đêm không có dục vọng.