12:xuất Sơn


Hai tháng trôi qua
Trong đại điện phái Hoa Sơn,lúc này tất cả mọi người đã tập trung,Nhạc Bất
Quần nhìn tất cả mọi người một lần.Ánh mắt hắn hơi dừng ở Vũ một lúc,Vũ lúc
này vẫn nhất lưu cao thủ sơ kỳ khí tức chỉ hơi cô đọng hơn năm tháng trước
nhưng trong lòng hắn ẩn ẩn cảm thấy tên đệ tử này rất nguy hiểm,có thể mang
đến tổn thương cho hắn.Thật khó hiểu nhưng hắn tin trực giác của mình,nó đã
cứu hắn không chỉ một lần.
Hơi nhìn sang Lệnh Hồ Xung,tên tiểu tử này cũng tiến bộ không ít,có lẽ nên đẻ
hắn thử thân thủ của Vũ.Vứt bỏ suy tư ngổn ngang,Nhạc Bất Quần dõng dạc nói:
-Hôm nay ta sẽ dẫn đệ tử nội môn đi tham gia đại hội rửa tay chậu vàng của sư thúc Lưu Chính Phong phái Hành Sơn,mọi người hãy tranh thủ lịch lãm giang hồ,tiếp xúc với các đồng đạo chính phái.
Không thể nói Nhạc Bất Quần tuy là một ngụy quân tử nhưng vẫn là một chưởng
môn xứng chức.Các đệ tử phái Hoa Sơn thường xuyên được xuống núi truy nã tội
phạm,diệt cướp ,..tăng khả năng thực chiến phát triển toàn diện.Tuy mỗi lần
đều có thương tổn nhưng thà thiếu không ẩu,phái Hoa Sơn vẫn đang mạnh lên từng
ngày.
Hắn có dã tâm của mình nhưng vẫn một lòng vì sự nghiệp phái Hoa Sơn.Thế nhưng
kiếm khí chi tranh tổn thương nguyên khí thật sự quá nặng.Hoa sơn bây giờ
không còn là đệ nhất đại phái của ngũ nhạc kiếm phái mà Tả Lãnh Thiền võ công
quá cao,chiến lực của siêu nhất lưu cao thủ là không thể khinh thường.Thập tam
thái bảo của Tung Sơn lại mạnh mẽ nghiền ép chiến lực tầm trung.Võ công đánh
không lại người ta,thủ hạ không đông bằng người ta.Áp lực quá lớn,tâm hồn mỏng
manh của Nhạc Bất Quần làm sao có thể chịu đựng được.Dòng đời xô đẩy sa đọa là
điều tất nhiên.
-Sư muội,ta đi phái Hoa Sơn nhờ muội trông coi.
Ninh nữ hiệp đưa cho hắn một ánh mắt tự tin nói
-Sư huynh yên tâm có ta,không kẻ nào dám đến Hoa Sơn gây chuyện
Hai người phu thê nhiều năm nói về tin tưởng Ninh Trung Tắc chính là người
Nhạc Bất quần tin nhất
-Ta đi đây,tất cả đệ tử chuẩn bị hành lý xuất phát.
Đoàn người chậm rãi xuống núi hướng về Lạc Dương thẳng tiến.Ai ai cùng hào
hứng trò chuyện thật vui vẻ,lần này lại có cơ hội gặp mặt anh hào thiên hạ.
Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm là một sự kiện lớn trong võ lâm,được tham dự
cũng là một loại vinh dự.Là nhân vật số hai của phái Hành Sơn,sư đệ của đương
nhiệm chưởng môn Mạc Đại.Hắn ẩn cư là sự tụt giảm chiến lực không hề nhẹ đối
với phái Hành Sơn.Không chừng còn ảnh hưởng đến địa vị của Hành Sơn trong Ngũ
Nhạc phái.
Trong nguyên tác,Lưu Chính Phong rửa tay đại hội bị huyết tẩy chính là minh
chứng rõ ràng nhất biểu thị cho sự phản đối của xã hội đối với người đồng
giới.Qua bao nhiêu năm hành tẩu giang hồ Lưu Chính Phong mới phát hiện ra sự
thực:chỉ có những người đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau.Và thế là hắn
bỏ qua quyền lực,gia đình,tiền tài để đi theo chân ái của cuộc đời mình-Khúc
Dương.Hắn muốn cùng Khúc Dương sống hết phần đời còn lại như môt đôi thần tiên
quyến lữ không màng thế sự.
Đại hội rửa tay này chính là bước đi đầu tiên của hắn trên con đường hạnh
phúc.Vốn tưởng sự việc này là thiên y vô phùng nhưng trên đời này không có bức
tường nào không lọt gió.Tả Lãnh Thiền biết,phái Tung Sơn biết.
Tả Lãnh Thiền là ai?Hắn là Tả minh chủ của ngũ nhạc kiếm phái,là minh chủ của
ngũ đại danh môn chính phái,nên nhớ là “danh môn chính phái”.Hắn trên giang hồ
thanh danh cao thượng,sự việc bại hoại thuần phong mỹ tục này không thể tại
nhiệm kỳ của hắn xảy ra được.Chính vì vậy Tả lãnh Thiền không tiếc hóa thân
thành kẻ ác “bổng đả uyên ương”,vừa nâng cao thanh danh vừa đả kích phái Hành
Sơn thuận lợi cho đại kế sau này,trăm lợi không hại.
Đây chính là bi kịch của Lưu Chính Phong.Cho dù,hắn sống rất nhiều năm kinh
nghiệm giang hồ phong phú nhưng kinh nghiệm tình trường quá ít.Cuộc tình của
hắn vượt trước thời đại quá nhiều,quá khó để mọi người tiếp nhận.
Hazii!Cuộc tình không có lỗi,lỗi tại kẻ thứ ba.
Các phái đều đồng loạt xuất phát,mục tiêu Lạc Dương
Lúc này,trên một con đường nhỏ một tiểu ni cô vừa vấp ngã,nàng chính là Nghi
Lâm.
-Sư muội,đi nhanh lên,trời sắp tối,phải nhanh chóng tìm nơi nghỉ chân.
-Sư tỷ đi trước đi,muội rửa tay xong là đuổi theo liền
Nàng vừa nói vừa nhanh chân chạy lại con suối gần đó.
Con suối không sâu lắm,nước trong veo,nàng có thể nhìn rõ từng hòn đá cuội
dưới đáy cùng những con cá đang bơi lội tung tăng.
-Haha,nước sạch quá,mát quá.
Nàng như một tiểu thiên sứ ngây ngô,giọng nói lanh lảnh dễ nghe,chiếc áo bào
rộng thùng thình nhưng cũng không thể che hết được dáng người thướt tha của
nàng.Một tiểu thiên sứ thế này thật sự chỉ khiến người ta nổi lên ý nghĩ hảo
hảo yêu thương,bảo vệ nàng.Nhưng luôn có sự ngoại lệ,các đó không xa,một thanh
niên khuân mặt hèn mọn,môi nhỏ,mắt híp,làn da sần sùi đen kịt,hai sợi râu dê
bên khóe miệng chỉ nhìn một lần thôi đã khiến người ta có xúc động đạp vào mặt
cho bõ ghét.Nói đơn giản đó chính là vừa xấu vừa tiện,10 phần tiện nhân.Với
khuân mặt này đàn ông còn không thể tiếp nhận được huống chi các cô nương.
Hắn chính là đệ nhất dâm tặc Vạn lý độc hành Điền Bá Quang
Điền Bá Quang từ khi sinh ra đã là một bi kịch,cha mẹ ruột vứt bỏ,cô nhi viên
nuôi dưỡng hắn đến năm tuổi cũng đuổi hắn đi,tất cả mọi người đều xanh lánh,kỳ
thị hắn.
Hắn không làm gì có lỗi tất cả chỉ bởi vì hắn quá xấu.
Nhưng ông trời vẫn rất công bằng,hắn thiên phú võ đạo lại rất tốt,tuổi còn trẻ
chắc chỉ hơn Lệnh Hô Xung ba,bốn tuổi lại là tán tu vậy mà một thân võ công
lại hơn đệ tử danh môn đại phái,đánh ngang tay với Dư Thương Hải.Đặc biệt
khinh công càng là hiếm có trong nhất lưu cao thủ.Tuy thế vẫn không thay đổi
được một sự thực,hắn ế!!
Mặc dù đây là một thế giới võ hiệp,võ công cao rất được hoan nghênh nhưng khi
ngươi xấu đến trình độ khiến người ta giận sôi thì tất cả không còn ý nghĩa gì
nữa.
Võ công thấp mọi người xa lánh,cố gắng luyện công vẫn bị xa lánh.Điền Bá Quang
hận!!Hắn hận ông trời bất công,hắn hận đời,hận tất cả cô nương trên đời này có
mắt không tròng,không nhìn ra vẻ đẹp tiềm ẩn của hắn.Đây cũng là lý do hắn làm
dâm tặc.
Lại một thanh niên tốt bị dòng đời xô đẩy.
-Hôm nay đúng là ngày tốt của lão tử,tiểu ni cô thật là xinh đẹp.Hahaahaha.
Không chần chờ,Điền Bá Quang lập tức vận khinh công ôm lấy Nghi Lâm,lao nhanh
qua sông.Hắn không chú ý lúc này sau lưng hắn cũng có một bóng người lao theo.
Vũ đến thế giới này khiến nhiều điều thay đổi,tuy hắn tận lực điệu thấp để
không thay đổi nguyên tác quá nhiều nhưng có một số việc hắn không thể không
thay đổi.Lệnh Hồ Xung là một và sắp đến đây là Điền Bá Quang-dâm tặc đệ nhất
Tiếu ngạo giang hồ,hắn vốn sống đến cuối truyện nhưng sắp kết thúc cuộc đời
của mình ở một tập,kết thúc ở hai tám xuân xanh.
Đáng thương Điền Bá Quang hắn sắp nhận ra quá xấu không phải là lỗi lớn nhất
của cuộc đời hắn mà đó là hắn bị Vũ ghét.Trong hiên thực Vũ cũng rất ghét bọn
yêu rau xanh,hắn có thể dùng mọi thủ đoạn để tán gái nhưng hắn làm người luôn
có nguyên tắc của chính mình.Hắn không muốn dùng bạo lực,cũng không thích
cưỡng ép,chiếm được là của mình,không chiếm được thì không là của mình.Mọi
người dựa vào bản lãnh làm việc,mỗi người phải có trách nhiệm với lựa chọn của
mình.Chính vì vậy từ khi quyết định bước lên con đường dâm tặc số phận của
Điền Bá Quang đã được xác định.
Người đáng thương vốn không đáng trách nhưng Điền Bá Quang là kẻ đáng giết.Hắn
phải chịu trách nhiệm với con đường mà mình lựa chọn.
Đêm đến,giữa một đồng cỏ lau bát ngát nổi bật nên là một mỏm đá trong đó có
một cái động.Ánh trăng chiếu vào cửa động,tuy không đủ mạnh để soi sáng hết
tất cả nhưng cũng đủ nhìn.Một tiểu cô nương đang lép vào vách đá,nàng như một
con nai nhỏ kinh hãi,sợ sệt nhìn người đàn ông trước mặt mình
-Ngươi là ai?mang ta đến đây làm gì?
-Hà hà,tiểu nương tử không cần sợ,hôm nay gia gia sẽ hảo hảo thương ngươi.
Điền Bá Quang tiện tiện cười
Ngốc manh ni cô Nghi Lâm cho dù ngốc đến trình độ nào bây giờ cũng hiểu được
người đàn ông này có ý đồ xấu với mình,cầm kiếm lên nàng sợ hãi nói
-Ngươi không được qua đây,ta sẽ làm ngươi bị thương
Ai,tiểu ni cô quá lương thiện !
-Ui, không lỡ thương tổn ta nàng yêu ta rồi phải không ?.Nào để ta hôn hai cái.
Điền Bá Quang nhào lên
-Ngươi..ngươi…phật thủ liên kiếm
Keng,Điền Bá Quang nhẹ nhõm dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm của nàng,đùa
bỡn con mồi hắn thích nhất.
-Haha,trình độ võ công mèo cào của ngươi cũng đòi làm bị thương đại gia ta
-Ngươi không được qua đây,ta sẽ kêu lên,sụ phụ ta…nhân gia rất lợi hại.
-Định Giật lão ni ?Mụ ta mà đến đây ta cũng bắt đem nên làm cùng ngươi.Haha,trời tối tắt đèn mảnh vải che mặt ai cũng như ai.
Đang đứng bên cạnh nghe Vũ suýt nữa ngã chổng vó.Vãi,thằng này hận đời hết
thuốc chữa,già trẻ thông sát,ai cũng không tha.
-Chu mi la,cứu tôi với.
Nàng tuyệt vọng kêu cứu.
-Haha,kêu đi,kêu rách cổ họng cũng không ai đến cứu ngươi.


Chúa Tể Tinh Không Hệ Thống - Chương #12