Người đăng: GaTapBuoc
“Cộc cộc…”
Bỗng nhiên, Những âm thanh vang lên như ai đó đang đâm lạc. Tuấn Anh khẽ mở
mắt thì thấy mình đã ở nơi khác.
Tuấn Anh nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy lão lang băm đang ngồi đâm
thuốc. Bên cạnh lão là một mớ cây cỏ mà hắn không biết tên.
“Mình vẫn chưa chết”
“Cây non?”
“Chẳng lẽ mình nằm mơ”
“Tách”
“Tách”
Tuấn Anh đang mải suy nghĩ thì một giọt nước rơi trên má. Hắn nhìn lên trần
thì mới phát hiện hắn đang nằm trong hang động.
Các vết thương trên người hắn đã được băng bó. Hắn vừa mở miệng thì cảm thấy
hơi nhói, rồi dần, đau khiến hắn không muốn sống. Người hắn run lẩy bẩy.
Lão lăng băm nghe thấy tiếng động. Lão nhìn lại thì thấy người Tuấn Anh đang
run lên, mặt mày tái mét. Lão vội vàng đi lại, tay cầm lấy một chiếc lọ màu
đen, nghiêng bình nhỏ một giọt nước màu tím vào miệng cậu.
Giọt nước vừa rơi vào miệng. Tuấn Anh cảm thấy cơn đau đã giảm đi.
“ Mím miệng”
“Đừng động lưỡi”
Lão lăng băm thấy Tuấn Anh không run nữa, bèn nói.
“Sao con lại cắn lưỡi tự sát thế?”
Hôm qua, Lão chỉ nhìn lướt qua, nên tưởng bọn Cuồng Thú cắt lưỡi Tuấn Anh.
Nhưng lúc lão chữa thương cho hắn lại thấy vết thương không phải vết cắt.
Lão lăng băm thấy Tuấn Anh nhìn mình chớp mắt, bèn nói:
“À! Thầy quên. Con đâu nói được.”
“Hôm qua! Thầy lo quá nên không để ý.”
“Chỉ có cắn lưỡi nên máu mới trào ra nhiều thế.”
Lão lăng băm hơi lúng túng. Lão thấy Tuấn Anh hơi lo lắng, bèn an ủi:
“Con yên tâm! Với y thuật của ta thì chỉ cần một tháng là lưỡi con lành lặn
như ban đầu”
“không cần lo lắng gì cả.”
Tuấn Anh nghe thế càng lo hơn. Y thuật của lão lang băm như thế nào thì hắn
không biết. Nhưng chuyện giang hồ trả thù vì chữa không khỏi bệnh cho người ta
thì rõ ràng trước mắt.
Tuấn Anh nhìn lão lăng băm. Hắn không biết nên hận hay biết ơn lão. Vì lão mà
hắn bị tra tấn đến nỗi phải cắn lưỡi tự sát. Biết ơn vì lão đã cứu hắn, đã cưu
mang lúc hắn hoạn nạn.
“Ọc….ọc.”
Bụng Tuấn Anh vang lên. Tuấn Anh cảm thấy rất đói.
“Đói bụng?”
Lão lang băm hỏi dò.
Tuấn anh thấy thế gật đầu.
“Lưỡi bị thế thì làm sao ăn được?”
Lão lang băm xoắn xuýt.
Tuấn Anh ngơ ngác. Thời này khác thời hiện đại. Hiện đại, bệnh nhân không ăn
uống được thì có thể truyền dịch. Còn thời cổ đại thì hắn không biết làm sao.
“Chẳng lẽ húp nước cháo?”
“ Như thế càng lâu khỏi.”
Lão lang băm suy nghĩ một lát. Lão nhìn Tuấn Anh, rồi nhìn ra cửa hang. Bỗng
nhiên, Lão đi lại mở chiếc rương gỗ, rồi lấy ra một chiếc túi lụa màu vàng.
Lão mở chiếc túi, móc ra một viên thuốc màu đỏ. Lão mài nhỏ viên thuốc, bỏ bột
vào nước nóng quấy đều.
“Uống đi! Cốc nước thuốc này sẽ giúp con không đói, không khát trong trong
vòng một tháng.”
Tuấn Anh nghe thế ngạc nhiên. Chẳng lẽ lão lại luyện đan, luyện thuốc giống
mấy gã tu đạo thời phong kiến. Thời đó, bao nhiêu hoàng đế, quan lại, phú
thương tin vào thuật trường sinh của phương sỹ mà chết. Lịch sử không ghi lại.
Nhưng Tuấn Anh tin số người chết cũng hơn nghìn người.
Tuấn Anh nghi nghờ nhìn lão lăng băm.
“Uống đi!”
“Không sao đâu.”
“Thuốc này quý lắm.”
Tuấn Anh nghe thế bèn nâng cốc lên uống.
Chết sớm! Sớm đầu thai. Mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.
Nước thuốc vừa vào miệng. Tuấn Anh cảm thấy hơi đắng, lưỡi hơi nhói. Hắn cố
uống hết cốc nước thuốc.
Tuấn Anh uống xong thuốc. Hắn bỏ cốc xuống, ngồi đợi cơn đau quằn quại ập đến.
Tuấn Anh đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy đau bụng. Cơn đói của hắn cũng biến
mất.
“Không thấy đói nữa?”
Lão lang băm hỏi thăm.
“Ha ha”
“Con phải tin tưởng vào y thuật của thầy chứ.”
“Trong thiên hạ, y thuật của thầy xưng thứ hai, thì không kẻ nào dám xưng thứ
nhất.”
Lão lang băm vừa cười, vừa khoe khoang bản thân.
Tuấn Anh gật đầu. Lão lang băm chế được viên thuốc thần kỳ như thế thì trình
độ y thuật sẽ không thấp.
……………………………………………………………………….
Một tháng sau, lưỡi Tuấn Anh đã lành lại. Hắn đã nói chuyện được bình thường.
Trong tháng này, Tuấn Anh chỉ ăn rồi ngồi nhìn lão lang băm chế thuốc. Từ khâu
phân loại, cắt nhỏ, phơi khô. Lão lang băm vừa làm vừa giảng cho Tuấn Anh công
dụng của từng loại, lưu ý khi phơi khô, cắt nhỏ,..
Trong tháng này. Tuấn Anh giở sách ra xem. Chữ trong sách rất lạ. Tuấn Anh
chưa thấy kiểu chữ đó bao giờ. Nên hắn mù tịt.
Lão lang băm thấy thế bèn cười bảo:
“Ngày mai, Thầy sẽ dạy con viết chữ.”
Tuấn Anh nghe thế cũng mừng, đỡ hắn phải đi học chữ nơi khác.
“Con phải học thêm võ công nữa.”
“Nếu gặp cướp thì cũng có sức tự vệ.”
Lão lang băm nói tiếp.
“Võ công?”
Tuấn Anh nghe thế mừng ra mặt. Ngoài mê game thì Tuấn Anh còn mê kiếm hiệp.
Dân mê kiếm hiệp ai chả muốn hành hiệp trượng nghĩa, nếm chén rượu ngon, mỹ nữ
làm bạn.
“Đúng!”
“Là võ công.”
“Là võ công thật sự.”
“Không phải quyền cước bình thường.”
“Con muốn theo nghề này, con phải biết võ công.”
“Nghề này! Không biết chút võ công thì không sống được.”
“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
“…”
Lão lang băm kể lể.
“Những người kiếm thầy tháng trước, chúng là ai?”
Tuấn Anh hỏi.
“Những kẻ tra tấn con hả.”
“Bọn chúng là hội Cuồng Thú”
“Không ai biết tên thật của chúng.”
“Chúng thường dùng biệt danh là hổ,báo,cáo,sói.”
“Tên cầm đầu là Hổ. Tuyệt chiêu Ẩn Nguyệt Chỉ, đã thông bảy mạch. Cao thủ nhất
lưu trong giang hồ.”
“Thời gian trước. Gã bị nội thương nên tìm thầy chữa bệnh. Thầy đã kê đơn cho
gã, dặn gã uống thuốc đúng giờ. Nội thương của gã không nặng, chỉ cần uống
thuốc, nghỉ nghơi một tuần là khỏi.”
“Thầy đã chữa cho gã tận tình, thế mà gã lại làm ra chuyện này.”
Lão lang băm suy nghĩ một lát bèn nói.
“Hôm đó, gã đó bảo thầy là lang băm.”
Tuấn Anh bèn kể lại.
“Lang băm?”
“Buồn cười.”
“Thầy chữa bệnh bao năm nay. Nội thương giống gã, thầy đã gặp nhiều.”
“Nội thương như thế, không cần uống thuốc. Gã chỉ cần dùng nội lực chữa
thương, ăn uống bổ dưỡng, sau một thời gian sẽ khỏi.”
“Thầy chỉ kê thêm ít thuốc bổ cho gã, giúp nội thương gã khỏi nhanh hơn.”
“Chắc chắn gã muốn kiếm chuyện.”
Lão lang băm càng nghĩ càng bực.