Cây Non


Người đăng: GaTapBuoc

Nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết, đầu óc Tuấn Anh hoạt động hết công
suất. Ngữ Văn là nỗi ác mộng của hắn, Nhưng lúc này, hắn lại sáng tác ra một
bài thơ chấn động giang hồ.

Nếu bốn gã tin là thật. Chúng sẽ điên cuồng tìm Quỳ Hoa Bảo Điển. Chắc chắn,
chúng sẽ không bao giờ tìm thấy. Chúng sẽ cắn rứt, sẽ ân hận, sẽ điên cuồng
tìm kiếm. Chúng sẽ uổng phí đời mình vì một thứ chỉ tồn tại trong tưởng tượng.

Nếu chúng xui xẻo. Một trong số chúng làm lộ bài thơ thì chúng sẽ bị giang hồ
đuổi bắt, tra tấn, diệt khẩu. Trong chốn giang hồ, Nơi nào có thần công, tuyệt
học thì nơi đó sẽ thành biển máu.

Đại hiệp sẽ nâng kiếm, ác nhân sẽ rút đao. Chính đạo sẽ che mặt, âm tà sẽ nâng
cốc. Vì thần công! Họ bỏ mặc tất cả. Nhân nghĩa, đạo đức, anh em, huynh đệ
chẳng là gì so với thần công.

“Âm…Dương...Âm…”

Âm thanh Tuấn Anh càng ngày càng nhỏ rồi im bặt.

Lúc mới nghe, bốn gã giang hồ không hiểu gì. Nhưng khi nghe được:

“Quỳ Hoa Bảo Điển”

“Võ Lâm Chí Tôn”

Thì bốn gã mừng như điên. Hổ ca trông thấy Tuấn Anh không đọc nữa, hơi thở
ngày càng yếu, liền hét lên:

“Cáo! Nhanh cho nó uống thuốc giải.”

Tên Cáo cũng vội vàng nhét một viên thuốc vào miệng cậu, tiếp theo gã bôi
thuốc mỡ màu đỏ lên những vết thương trên người Tuấn Anh.

“Không kịp!”

“Mặt nó chuyển màu tím rồi.”

Cáo trông thấy da mặt Tuấn Anh đổi màu liền dừng lại.

“Không thể?”

“Bằng mọi giá phải cứu nó”

“Làm sao? Làm sao bây giờ?”

Hổ ca thấy thế cuống lên.

Trong chốn giang hồ, muốn sống lâu phải mạnh hơn người khác. Trừ vũ khí, kinh
nghiệm chiến đấu ra thì công pháp, bí kíp là quan trọng nhất.

Quỳ Hoa Bảo Điển! Chỉ cần nghe cái tên đã cảm thấy cao thâm khó dò. Chỉ cần
một cái tên thì công pháp này kém nhất là công pháp bí truyền.

Võ lâm chí tôn!

Võ lâm chí tôn!

Khắp chốn giang hồ: Có môn phái truyền thừa trăm năm, có đại hiệp hành hiệp
thiên hạ, có ác nhân làm hại một phương . Nhưng bao đời nay! Mấy ai dám nhận
mình là võ lâm chí tôn.

Quỳ Hoa Bảo Điển

Võ Lâm Chí Tôn

Chẳng lẽ luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển sẽ thành võ lâm chí tôn.

Võ lâm chí tôn, vô địch thiên hạ. Lúc đấy, tiền tài, địa vị, danh vọng muốn gì
được nấy. Nữ hiệp, ma nữ, thánh nữ, ngự tỷ, la lỵ nếm hoài không hết.

Quyền che thiên hạ, Ngực tựa mỹ nhân.

Cuộc sống đó…

Nếu Tuấn Anh nghe được tiếng lòng của gã. Hắn sẽ cười ba ngày ba đêm. Huynh đệ
mê kiếm hiệp sẽ chen lấn làm hàng xóm của gã. Giá bất động sản quanh lâu đài y
sẽ tăng theo cấp số nhân.

Nhưng câu chuyện ông hàng xóm, anh trai nhà bên, thằng hầu và cô chủ sẽ được
truyền khắp giang hồ. Hổ ca sẽ lưu danh sách sử vì có cặp sừng vĩ đại nhất vũ
trụ.

“Có thể dùng nội lực ngăn độc trong khi thuốc giải phát huy hết tác dụng.”

Cáo không hổ là người dùng độc tốt nhất trong bốn huynh đệ. Đang lúc mọi người
sắp tuyệt vọng thì cho ý kiến.

Hổ ca tiếp thu ý kiến của Cáo, y bèn ra hiệu cho Báo.

Báo ca thấy thế, liền vận công truyền nội lực vào cơ thể Tuấn Anh. Không được
bao lâu, Báo ca toát mồ hôi.

“Nhanh truyền nội lực cho đệ.”

“Chất độc lan quá nhanh.”

“Nội lực của đệ không đủ.”

Sói và Cáo thấy vậy bèn vận công truyền nội lực cho Báo.

Màu tím nhạt dần rồi biến mất. Da mặt Tuấn Anh trở lại bình thường. Bốn gã
giang hồ thấy thế thở ra nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.

Tuấn Anh từ từ mở mắt.

“Mình chưa chết!”

Tuấn Anh nhìn thấy bốn gã giang hồ nhìn chằm chằm mình liền tuyệt vọng. Hắn
không muốn bị tra tấn lần nào nữa. Hắn muốn chết! Nếu trời thương! Hắn lại
xuyên việt, hoặc đầu thai giữ được ký ức.

Bỗng nhiên, hắn mỉm cười nhìn bố gã giang hồ rồi cắn lưỡi tự sát.

“Không!”

Hổ ca gào lên. Không nghĩ ngợi truyền nội lực vào người Tuấn Anh, dùng nội lực
chữa vết thương ở lưỡi. Gã muốn Tuấn Anh sống, gã muốn biết Quỳ Hoa Bảo Điển ở
đâu? Mộng giang hồ của gã không thể kết thúc như vậy.

Ba tên còn lại cũng vội vàng truyền nội lực lực cho Hổ ca.

Lúc này, Tuấn Anh không thể chết.

“ Đoàng!”

Trong lúc bốn gã giang hồ đang tập trung tinh thần cứu Tuấn Anh, thì một tiếng
nổ vang lên, khói lan khắp nhà.

“Khục! Khục.”

Bốn gã giang hồ ho sặc sụa. Chúng vội vàng thu công.

“Các huynh đệ! Nhanh nín thở! Khói này có độc.”

Ho vài lần, Cáo ngửi thấy mùi lạ bèn bảo mọi người cẩn thận.

Ngay lúc này, âm thanh xé gió vang lên.

“Chíu! Chíu!”

“Chíu!”

Sói ca nghe tiếng rít bèn dùng đao cản trước người.

“Keng!Keng! Keng!”.

“ Mọi người cẩn thận.”

“Đối phương dùng ám khí”.

Bốn gã nhanh chóng tựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn xung quanh.

Khói tan dần! Bốn gã cẩn thận nhìn xung quanh nhưng không thấy kẻ địch đây. Hổ
ca nhìn lại không thấy Tuấn Anh.

“Nhanh! Tách nhau đi tìm!”

“Đối phươn mang theo thằng bé không thể chạy nhanh được.”

Hổ ca gào lên.

“Đau! Đau quá!”

Tuấn Anh đau đến rơi nước mắt. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có một người đang ôm
mình chay như bay.

Hắn lờ mờ nhìn ra người đó là lão lang băm.

“Há miệng.”

Thầy thuốc thấy miệng Tuấn Anh chảy máu, bèn dùng tay tách miệng cậu ra. Chỉ
thấy một chiếc lưỡi cụt đang trào máu.

“Bọn khốn!”

Thầy thuốc điên lên. Lúc sáng, Lão đưa cháo cho Tuấn Anh liền ra ngoài. Lão
phải đi khám cho phú ông làng Nghĩa Ân. Lão vừa ra phố huyện, thì phát hiện
mình quên mang theo hộp thuốc.

Ngày bình thường, Lúc đi chữa bệnh cho người khác, lão thường mang theo thằng
Chanh. Nhiệm vụ của nó là mang hộp thuốc và học tập kinh nghiệm chữa bệnh.

Lão vội về nhà, chưa kịp bước vào cổng thì nghe thấy tiếng gào của Hổ ca. Lão
bèn vận khinh công nhảy lên cây xoài trước nhà thì thấy hội Cuồng Thú. Lão
nhìn sang thì thấy thằng chanh đang nằm dưới đất, trên người nó bột xanh bột
đỏ, mặt mày thâm tím.

Nhân lúc huynh đệ hội Cuồng Thú không chú ý. Lão bèn cho nổ Vân Độc Châu và
dùng Bích Vân Châm đánh lạc hướng hội Cuồng Thú.

Hội Cuồng Thú trúng kế nên lão thuận lợi cứu thằng Chanh.

Lúc đầu, lão chỉ nghĩ thằng Chanh chỉ bị đánh đập. Ai ngờ! Bọn chúng cắt lưỡi
thằng bé.

“Lè lưỡi ra!”.

Thầy thuốc vội vàng mở ra gói giấy, rồi đổ một mớ bột gì đó vào miệng Tuấn
Anh. Lưỡi hắn ngừng chảy máu ngay thức khắc.

“ Rát!”

“Rát như xát muối vào vết thương”

Là cảm nhận duy nhất của Tuấn Anh lúc này.

“Tỉnh!”

“Không được ngủ.”

“Tỉnh lại!”

Thấy Thuấn Anh nhắm mát, Thầy thuốc vội vàng đánh thức y. Nhưng Tuấn Anh nhắm
mắt rồi lịm dần.

“Chanh!”

“Mày không thể chết”

“Mày chết thì tao sẽ ra sao.”

“Mày không thể chết.”

“Mày chết thì con tao sẽ ra sao.”

Tuấn Anh lúc tỉnh lúc mê. Hắn căm hận bốn gã giang hồ. Hắn muốn sống! Hắn muốn
trả thù.

Bỗng nhiên! Tuấn Anh thấy mình đang đứng trên một viên đá. Hắn nhìn xung quanh
thì chỉ thấy một màu đen.

“Chẳng lẽ lại xuyên việt.”

Tuấn Anh nhìn thấy cơ thể của bản thân trước kia. Hắn mừng như điên.

“Cách”

Bỗng nhiên, viên đá nứt dần. Tuấn Anh lung lay sắp ngã. Hắn cố ổn định thân
hình. Sau đó, hắn trông thấy: Giữa khe nứt, một mầm cây trồi ra. Thì ra, viên
đá này là một hạt giống. Phía dưới, những chiếc rễ cũng vươn ra ngoài. Rễ cây
đâm vào khoảng không. Mầm cây dần dần lớn lên. Những chiếc lá đầu tiên xuất
hiện. Một lá, hai là, ba lá, đến là thứ tư thì cây non không cao thêm nữa.

Từ lúc hạt giống nảy mầm, thì nó cũng nhỏ dần đi. Tuấn Anh lo nhìn cây non nên
không để ý. Trông thấy cây non ngừng lớn, hắn mới để ý xung quanh.

Không nhìn để ý thì thôi, vừa nhìn xuống dưới chân không có gì. Tuấn Anh nhắm
mắt hét lên.

“AAAAAAAAAAAA”

Hét khản cổ, Tuấn Anh mở mắt thì thấy mình vẫn ở chỗ cũ, không rơi xuống.

“Đây là đâu?”

“Chẳng lẽ mình đang mơ.”

Tuấn Anh nhìn xung quanh, rồi lại nhìn cây non. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào là
cây thì mấy chiếc lá đung đưa.

“Đói”

“Ăn”

“Lớn”

Một giọng nói hiện lên trong đầu hắn.

Tuấn Anh vội vàng thụt tay lại. Hắn nhìn xung quanh, vẫn là một màu đen.

“Chẳng lẽ là cây này biết nói.”


Chúa Tể Giấc Mơ - Chương #3