Giang Hồ Chào Bạn


Người đăng: GaTapBuoc

Tuấn Anh nhìn chiếc phản mà lòng đau như cắt. Hắn không phải tiếc chiếc phản
mà là buồn cho cuộc đời mình.

“ Buồn bã vì phải rời xa gia đình, rời xa cô bé mới quen, rời xa quê hương yêu
dấu.”

“ Vui vì sống lại. Vui vì hắn có thể sẽ thành danh nhân ở thế giới này.”

“ Nhưng nhìn tấm phản thì than ôi! Thế giới này không chỉ là cổ đại.”

“Nơi này kém nhất là kiếm hiệp”.

Ở thế giới kiếm hiệp ai khổ nhất. Người bảo là dân chúng, kẻ bảo đám tay chân.
Nhưng theo Tuấn Anh thì khổ nhất phải là đám phú thương, quan lại. Các vị đại
hiệp lúc túng thiếu sẽ cướp của người giàu chia cho người nghèo, sẽ trừng gian
diệt ác. Phú thương, quan lại may mắn thì chỉ mất ít tiền, xui xẻo thì mất
mạng.

Ông nào cao tay thì sẽ thuê người bảo vệ. Nhưng những cuộc tranh đấu chốn quan
trường, thương trường sẽ ác liệt và nham hiểm hơn nhiều. Không chỉ là mưu mô,
bẫy rập mà nó còn kèm theo thực lực chốn giang hồ.

Kẻ thất bại không chỉ mất đi cơ nghiệp, tan cửa nát nhà mà sẽ đối mặt với cái
chết. Thiết luật giang hồ: Kẻ thất bại sẽ chết, không chỉ kẻ đó chết, mà vợ
con, cha mẹ, anh em cũng sẽ chết. Diệt cỏ tận gốc là luật thép chốn giang hồ.

Chỉ cái nghề y của lão lang băm cộng thêm mớ kiến thức hắn có, nghĩ công thành
danh toại. Nằm mơ còn thực tế hơn. Không khéo! Hắn sẽ biến thành một con lợn
mà người ta nuôi cho béo rồi thịt.

“ Có trả lời không thì bảo?”

Tuấn Anh đang suy nghĩ miên man, thì người đàn ông nhăn mặt nhìn hắn.

Tuấn Anh không biết thầy thuốc đi đâu. Mà hắn nói không biết thì sẽ nhừ đòn,
không khéo sẽ bị giết, mà nói biết chưa chắc đã sống được. Giang hồ nơi này
như nào thì Tuấn Anh không biết. Nhưng trong phim ảnh thì kết cục của nhân vật
phụ chỉ có chết.

Nói cũng chết, không nói cũng chết.

“ Thưa đại hiệp! Cháu chỉ là người bệnh thôi. “

“Cháu không biết gì cả”.

“ Xin ngài tha cho cháu.”

Trong lúc bế tắc Tuấn Anh nảy ra ý tưởng.

“ Thì ra cháu chỉ là người bệnh.”

“Ta xin lỗi.”

Người đàn ông thu kiếm vỗ vai xin lỗi Tuấn Anh.

Thành công! Tuấn Anh mừng thầm.

“Bụp”.

“ Mẹ kiếp.”

“Mày lừa ai đó.”

Gã vung tay đấm vào mặt Tuấn Anh.

“ Hôm trước tao mang đại ca tao đến khám, tao thấy mày đang giúp lão lang băm
lấy thuốc.”

“ Mày có nghiền thành tro thì tao cũng nhận ra.”

Sau cú đấm, Tuấn Anh nằm lăn ra đất. Máu trong miệng chảy ra. Tuấn Anh mờ mịt.

Ông thầy thuốc đã bảo thằng bé hay trốn đi chơi với tụi nhỏ trong xóm. Nên
Tuấn Anh mới đánh liều. Ai ngờ! Hôm đó, thằng bé lại siêng năng đến vậy.

Tuấn Anh thề với trời không bao giờ ăn thịt vịt đầu tháng nữa.

“ Ực ực!”

“ Báo!”

“ Dừng tay lại. Đừng đánh thằng bé nữa.”

“ Vâng! Hổ ca!”

Lúc này, Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước vào nhà, vừa đi vừa ho,
dường như sắp ngã.

Bỗng nhiên, hai bóng đến lao đến đỡ lấy Hổ ca.

“ Hổ ca! Huynh đang bệnh đừng đi lại nhiều”.

“ Sao không đợi lát nữa đệ bảo thằng Sói và Cáo ra đón.”

Tên Báo nhìn Hổ ca lo lắng nói.

Sau đó, hắn nhín hai tên còn lại hỏi:

“Chúng mày tìm thấy lão không?”

“Đệ và thằng Cáo đã tìm quanh nhà và ngoài vườn nhưng không thấy.

Một người trong đó trả lời.

“ Chẳng lẽ lão biết tin chúng ta đang tìm lão nên trốn.”

“Không đúng! Nếu lão trốn thì phải mang theo thằng này.”

Báo ca nhìn Tuấn Anh rồi quát:

“Nói!”

“Lão lang băm đó đi đâu?”

Nằm dưới đất, Tuấn Anh vừa đau vừa bực mình. Lão lang băm nhìn có vẻ chuyên
nghiệp, sao lại làm ăn kém thế này. Y thuật đã kém, còn dây vào giang hồ. Đã
thế! Lão lừa được bọn này xong thì phải chuyển chỗ, thay tên đổi họ, trốn vài
năm rồi tính. Ai ngờ! Lão vẫn điềm nhiên như không.

Chạy trốn cũng không mang theo mình. Lúc này, Tuấn Anh không biết nói gì với
bọn này. Nói sai chắc lại bị đánh. Thôi yên lặng! Sống được phút nào hay phút
ấy.

Hổ ca nhìn Báo ca, rồi nhìn Tuấn Anh.

“Báo! Chắc thằng bé không biết gì đâu.”

“Mày đừng làm khó nó nữa”

“ Có lẽ tên lang băm đó chuồn đi rồi.”

Hổ ca vừa nói, vừa đi lại đỡ Tuấn Anh dậy.

“Nhóc! Trước khi đi lão nói gì với nhóc?”

Hổ ca dùng tay phủi bụi trên áo Tuấn Anh.

“ Sư phụ không nói gì cả, chỉ im lặng đi ra ngoài, đi đâu cháu cũng không
biết.”

Lần trước, Tuấn Anh nói bừa nên bị ăn đòn. Rút kinh nghiệm sương máu nên Hắn
khai thật.

“ Cũng đúng, nếu lão đã bỏ nhóc thì sao lại nói cho nhóc biết lão đi đâu.”

Hổ ca nghiền ngẫm một lát rồi nói.

“ Nhóc có biết vị bằng hữu nào của lão không?”

Hổ ca cau mày nhìn Tuấn Anh hỏi.

“Cháu không rõ lắm.”

Tuấn Anh đâu biết gì, đến cả tên ông thầy hắn còn chẳng biết.

“Nhóc cố nhớ lại xem, Lão thường gặp ai”.

“ Cháu không biết”.

“Xem ra! Trí nhớ của nhóc rất kém.”

“Để ta giúp nhóc nhớ lại”

Hổ ca ra tay nhanh như chớp, đánh ba chỉ vào tim, phổi, thận của Tuấn Anh.

“Đừng!”

Tuấn Anh nghĩ sẽ phải dính thêm vài đòn như lúc nãy. Nhưng hắn lại không có
cảm giác gì.

“Không thấy đau đúng không?”

Hổ ca mỉm cười nhìn Tuấn Anh.

“Nhóc sẽ nhớ nhanh thôi.”

Tuấn Anh hoang mang nhìn gã. Gã đang giỡ trò quái gì vậy.

Sau đó, tim Tuấn Anh đập nhanh hơn, Tuấn Anh cảm thấy hơi tức ngực. Nhịp thở
càng lúc càng nhanh. Hạ bộ hơi nhói.

Tuấn Anh thở hổn hển. Hắn cảm giác mình đang bị ai đó bóp cổ. Tức ngực, đau
đớn như bị ai đá vào háng.

Chưa đến một phút, Tuấn Anh đã đau nhăn mặt. Cậu cũng cúi người rồi nằm lăn ra
đất. Mặt Tuấn Anh tái xanh, miệng sùi bọt mép.

Hổ ca ngồi xuống đặt tay lên ngực Tuấn Anh. Sau đó, Cơn đau giảm dần. Tuấn Anh
sợ hãi nhìn gã.

“Nhóc! Hương vị Ẩn Nguyệt Chỉ tuyệt chứ.”

“Giờ nhóc đã nhớ ra chưa”.

Hổ ca mỉm cười làm Tuấn Anh nổi da gà.

“Làm ơn”.

Tuấn Anh cầu xin.

“Xem ra nhóc vẫn chưa nhớ ra.”

Hổ ca dơ tay phải lên.

“Đừng!”

“Nhớ!”

“Cháu nhớ ra rồi.”

“Sư phụ thường hay nhắc đến một người tên Trần Duyệt Sinh.

Tuấn Anh không muốn nếm Ẩn Nguyệt Chỉ một lần nào nữa. Hắn cố bịa ra một cái
tên

“Trần Duyệt Sinh?”

Hổ ca nghi nghờ nhìn Tuấn Anh.

“Vâng!”

Tuấn Anh gật đầu khẳng định.

“Lão còn nhắc đến ai nữa không?”

Hổ ca hỏi tiếp.

Cảm ơn trời đất. Tuấn Anh cảm thấy số nhọ của hắn sắp chấm dứt. Bịa một cái
tên mà gã này đã tin. Tuấn Anh mừng thầm.

“ Còn một nơi tên là Thanh gì đấy?

“Thanh Vân Sơn?”

“Không phải.”

“Thanh Vân Môn?”

“Không phải”.

“Trấn Thanh Nguyệt?”

“ Hình như thế!”

“Còn gì nữa không?”

Hổ ca hỏi tiếp.

Tên này khó giây quá. Lúc này, Tuấn Anh đang ở thế bí. Lúc nói tên Trần Duy
Sinh, Tuấn Anh thấy Hổ ca hơi nghi nghờ nên không dám khẳng định khi gã đoán
Thanh Vân Sơn, Thanh Vân Môn. Hắn không dám khẳng định mình có qua mặt được Hổ
ca hay không?

Thấy Hổ ca hỏi tiếp, Tuấn Anh không dám nói gì thêm.

“Hết rồi!”

“Vậy sao?”

Hổ ca lại nở nụ cười ác ma của gã.

“Cáo! Đệ lại giúp vị anh hùng của chúng ta nhớ lại.”

“ Vâng! Đại ca.”

Tên Cáo mỉm cười đi lại.

“Đừng! Xin Đừng!”

“Cháu không biết gì nữa cả.”

Tuấn Anh rớt nước mắt.

“Vậy sao?”

Hổ ca vừa cười vừa ra hiệu cho tên Cáo hành động.

Tên Cáo thấy đại ca ra hiệu, bèn vung tay lên.

Một mớ bột màu xanh rơi trên người Tuấn Anh.

“Ngứa.”

“Ngứa quá!”

Tuấn Anh dùng tay gãi khắp người mà không hết ngứa.

Càng gãi càng ngứa. Tuấn Anh đã gãi khiến quanh người toàn vết cào ứa máu.

“Làm ơn!”

“Cháu biết điều gì cháu đã khai hết rồi”

Tuấn Anh quỳ xin Hổ ca.

Nhưng bốn gã giang hồ chỉ mỉm cười.

Những cơn ngứa vẫn còn tiếp tục. Tuấn Anh quay cuồng. Chưa đến hai phút Tuấn
Anh lịm dần.

Trông thấy Tuấn Anh sắp ngất. Hổ ca quay sang hỏi Cáo:

“Đệ lại chế ra thứ quái gì thế?”

“Tên nó là phấn Huyết Vân.”

“Đệ phải mất ba tháng mới chế ra”.

“Ai dính phải sẽ ngứa như điên như dại, càng gãi càng ngứa, càng gãi thì da sẽ
càng xước. Chất độc sẽ theo vết thương ngấm vào người. Sau năm phút, nạn nhận
sẽ trúng độc mà chết.”

Cáo khua tay giới thiệu sản phẩm mới của gã.

Gã vừa giới thiệu, vừa đá vào người Tuấn Anh.

“Tỉnh! “

“Tỉnh lại đi nhóc.”

Lúc này, Tuấn Anh không còn cảm giác gì nữa, không ngứa cũng không đau. Tay
chân tê rần.

“Khôn hồn thì khai hết?”

“Ta còn thương tình tha cho.”

“Còn không biết điều thì mày sẽ là vật thì nghiệm thuốc của tao.”

Tên Cáo uy hiếp.

Lúc này, Tuấn Anh chỉ muốn chết, chết cho hết chuyện. Chết để khỏi đau khổ.
Chưa bao giờ Tuấn Anh ghét giang hồ như lúc này. Nếu có cơ hội, hắn sẽ phá nát
cái gọi là giang hồ. Trước sau gì cũng chết, Tuấn Anh quyết định chơi bốn tên
này một vố. Hắn thì thào từng chữ:

“ Âm…Dương…Âm…Dương”

“Tham…Cả…Đôi…Đường”

“Bình…Phàm…Bình…Phàm”

“Vô…Địch…Thiên…Hạ”

“Có…Được…Có…Mất”

“Quỳ…Hoa…Bảo…Điển”

“Võ…Lâm…Chí…Tôn.”


Chúa Tể Giấc Mơ - Chương #2