Người đăng: GaTapBuoc
Đêm đã khuya, đường phố không một bóng người. Những gia đình hai bên đường đã
tắt đèn. Tưởng chừng như thành phố chìm vào giấc ngủ. Nhưng với Nguyễn Tuấn
Anh thì thời gian này là lúc hắn tỉnh táo nhất trong ngày.
Tuấn Anh là sinh viên của một trường kỹ thuật. Năm nhất, Hắn đã được gia đình
sắm cho một chiếc máy tính. Sinh viên kỹ thuật có thể không biết tán gái,
không biết đàn hát nhưng không thể không biết chơi game.
Hồi học cấp 3, Tuấn Anh là một học sinh ngoan hiền, chỉ biết ăn rồi học. Hắn
là con nhà người ta trong mắt hàng xóm láng giềng. Hồi đó, Hắn dùng máy tính
đánh văn bản, có chơi thì cũng chơi pikachu.
Vào đại học, trong trường rất hiếm sinh viên nữ. Ngành kỹ thuật nó rất đặc
biệt, bạn có thể tìm đủ thể loại đàn ông trong ngành, nhưng nó chỉ tồn tại một
kiểu sinh viên nữ, họ rất hiếm nhưng không quý.
Từ năm hai trở đi, Nữ cũng như Nam. Họ đều coi nhau như huynh đệ. Nên hoạt
động giải trí của đa số sinh viên là các môn thể thao như bóng đá, võ, bóng
chuyền… Nhưng chiếm vị trí độc tôn là game.
Tựa game Tuấn Anh yêu thích là Liên Minh Huyền Thoại. Mùa này nhờ thằng bạn
đánh chuỗi mười trận đầu nên được Vàng V. Nên từ đầu mùa đến giờ hắn không bao
giờ dám đánh xếp hạng vào ban ngày, nhất là ngày thứ bảy, chủ nhật.
Tuần Anh cày cố mấy tháng thì lên được Vàng I. Mấy hôm nay cố cày lên Bạch
Kim. Nhưng do đầu tháng hắn ăn thịt vịt nên có vẻ xui. Hắn đã rớt chuỗi năm
lần.
Tuần Anh ngồi chờ gần hai phút mới vào trận. Trận này trận nếu thua thì hắn sẽ
rớt chuỗi tiếp. Trận này Tuấn Anh quyết định cầm LuLu hỗ trợ, thua bao lần vì
hỗ trợ nên cũng sợ. Nên Tuấn Anh đã từ bỏ vị trí xạ thủ yêu thích.
Phe Tuấn Anh cầm LuLu, Varus, Xinzhao, Pantheon, Syndra.
Phe địch cầm Morgana, Caitlyn, Lesin, Malphite,Ahri.
Lần này xạ thủ là Varus thông thạo bảy nên cũng khá yên tâm. Tuấn Anh vừa mua
đồ xong thì trên màn hình hiện dòng chat.
“ Móa! Quên cầm trừng phạt “
Lúc này, Tuấn Anh chỉ muốn cầm dao thiến thằng rừng. Nhưng vẫn cố giữ bình
tĩnh:
“ Không sao! Xinzhao không trừng phạt vẫn đánh được, mình giúp nhiệt tình.“
Tuấn Anh nén giận được nhưng người khác thì không.
“ @@! Đánh gì nữa. “
“ Trẻ trâu “
“ Xinzhao thoát game đi “
“ Óc chó “
“….”
Lúc này, Tuấn Anh cầu trời khấn phật cho thằng rừng nó thoát game, nhưng đã ăn
thịt vịt thì phải chấp nhận đen.
“ Tao đã bảo là tao quên chứ có phải cố ý đâu “
Thằng rừng cố giải thích nhưng đen là gặp anh hùng bàn phím.
“ Quên con mắt “
“ Thế mày giết người xong mày bảo mày quên à”
“ Thoát game đi “
“…|”
Thằng rừng cũng không phải dạng vừa.
“ Tao không thoát đấy.”
Tiếp theo là là những dòng chat chửi bới, xúc phạm lẫn nhau. Đầu trận Tuấn Anh
giúp rừng ăn bùa xanh, cóc, rồi lon ton ra giúp xạ thủ. Những phút đầu trận
thì xạ thủ lo ăn lính, hỗ trợ cấu máu.
Tuấn Anh đang ép xạ thủ đối phương thì màn hình báo Xinzhao chết.
“ Gặp trẻ trâu rồi”
“Trận này thua”
“Hazz!”
“…”
Nhưng gặp may là xạ thủ và đường trên xịn nên ép đối phương vào thế thủ. Phút
35, team Tuấn Anh đã lấy được hai đường, phe hắn cũng bị bào hết hai hàng trụ
ngoài. Lúc này chỉ cần ép đường giữa rồi ăn 3ron là chắc chắn thắng.
Pantheon kêu đi chung. Bốn người ra đường giữa thì Xinzhao vẫn đang ăn cua.
Syndra đang loay hoay thì Ahri lao ra hôn gió trúng, ăn nguyên một combo, Tuấn
Anh nhanh tay dùng RE thì Syndra còn xíu máu. Pantheon lao lên choáng Ahri thì
Malphite dùng chiêu cuối hất tung được ba người. Morgana tốc biến dùng ER,
dùng QW trói Syndra. Sau đó Caitlyn đặt bẫy làm gỏi Syndra. Lulu dùng chiêu W
cho Varus nên bắn như máy, chẳng mấy chốc thịt được Mogara. Caitlyn vẫn đang
bắn thoải mái nên Pantheon nằm xuống nhanh chóng. Manphite dùng Q vào Varus,
Arhi cũng lướt lên tấp tất cả các thứ vào mặt Varus nên Varus gục xuống nhanh
chóng. LuLu cũng không thoát kiếp này nên nhanh chóng lên bảng.
Lúc này Xinzhao vừa ăn cua xong, vội vàng biến về thủ nhà thì đã mất luôn
đường giữa. Loay hoay thủ trụ nhà chính thì ăn ngay hôn gió của Ahri nên bốc
hơi.
Nhìn nhà chính nát mà Tuấn Anh cảm thấy tim cáng lúc đập càng nhanh, tức ngực,
khó thở.
Buổi sáng mấy đứa cùng trọ kêu Tuấn Anh đi học nhưng kêu hai ba tiếng không
thấy mở cửa. Nghĩ cu cậu cày game xuyên đêm nên ngủ quên nên tụi nó không kêu
nữa.
11 giờ trưa, Sinh viên trong trọ đã về phòng hết. Mấy đứa trong trọ nấu ăn
chung. Đứa nhặt rau, đứa vo gạo. Cơm sinh viên đơn giản nên nấu cũng nhanh.
Dọn cơm xong thì thằng Hải cùng trọ đập cửa gọi Tuấn Anh.Thằng Hải đập cửa gọi
mãi không thấy trả lời nên sinh nghi. Nó kêu mấy thằng trong trọ phá cửa thì
thấy Tuấn Anh đã chết gục trên bàn phím.
Khoảng thời gian sau đó, sinh viên trong trường hiếm có thằng nào cày game
xuyên đêm. Các nhà trọ cũng cắt mạng sau mười giờ đêm. Và câu chuyện của Tuấn
Anh là bài giảng đầu tiên cho sinh viên năm nhất.
………………………………………………………………………….
Tuấn Anh cảm thấy mình ngủ rất lâu. Thời gian như trôi qua hàng thế kỷ. Hắn cố
mở mắt, cố nhúc nhích chân tay nhưng chẳng ăn thua gì. Dường như có một thứ gì
đó ép chặt lấy cơ thể hắn.
“ Đừng động đậy.”
“ Sẽ xong nhanh thôi.”
Bỗng nhiên, Tuấn Anh nghe được tiếng nói của người nào đó. Hình như người đó
đang nói với hắn.
“ Được rồi.”
Sau đó, Tuấn Anh không cảm thấy bị đè nén nữa. Tuấn Anh mở mắt, đập vào mắt
hắn là một ông lão tóc hơi bạc, mặc áo dài nam.
“ Nằm một lát rồi hãy ngồi dậy.”
Tuấn Anh chưa kịp nói gì thì ông ta đã ra khỏi phòng.
Tuấn Anh nhìn căn phòng thì thấy mái nhà tranh, vách nứa, nền đất. Thời này,
kiểu nhà tranh vách nứa này rất hiếm, chỉ có ở vùng xâu vùng xa mới có.
Trên mạng giờ hay loan tin bắt cóc, buôn người. Chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây Tuấn Anh xanh mặt. Hắn vội vàng xem trên người có mất miếng thịt
nào không. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Tuấn Anh sốc.
Trong mắt hắn là một cơ thể của một thằng bé mười mấy tuổi. Tuấn Anh thử véo
mạnh vào đùi.
“ Đau quá”
“ Không phải mơ.”
“Chẳng lẽ mình bị hoán đổi thân xác cho thằng bé này?”
“Hoặc là kiếp trước mình đã chết. Mình đã đầu thai vào kiếp này, do một tác
nhân gì đó nên đã nhớ lại ký ức kiếp trước.”
“Hay là mình đã xuyên việt như tiểu thuyết hay viết.”
Hàng nghìn câu hỏi hiện lên trong đầu Tuấn Anh. Hắn lúc lo lắng, lúc vui vẻ,
lúc bồn chồn như người bị thần kinh. Hắn lo lắng bố mẹ hắn sẽ ra sao khi nghe
tin hắn chết. Hắn vui vẻ vì nghĩ mình đã xuyên việt, hắn sẽ trâu bò như những
nhân vật trong tiểu thuyết.
Tuấn Anh đang yy thì một giọng nói vang lên.
“ Nghĩ gì thế?”
“Ăn cháo đi, để lâu nguội mất”
Người đàn ông lúc nãy bưng tô cháo bước vào. Tuấn Anh nhìn ông ta. Hắn cũng
không biết là ông ta có quan hệ gì với thằng bé. Nên hắn không biết trả lời ra
sao.
“ Đây là đâu? Cháu là ai?.”
Tuấn Anh quyết định dùng bài cũ của truyện xuyên không tàu.
Người đàn ông vội vàng bỏ bát cháo xuống, lại gần Tuấn Anh. Sau đó, Ông ta
dùng tay chạm vào trán Tuấn Anh.
“Không sốt”
“ Trong đầu không có tổn thương gì.”
“ Chẳng lẽ linh hồn bị tổn thương.”
“ Hay là?”
Tuấn Anh nghe thế ngạc nhiên. Ông ta chỉ cần dùng tay mà kiểm tra được trong
đầu, lại còn linh hồn nữa.
“ Chẳng lẽ ông ta là lang băm chuyên nghiệp kiêm bói dạo.”
Ông ta kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần vẫn không tìm được nguyên nhân. Ông ta
nhìn Tuấn Anh rồi bảo:
“ Con tên Chanh”
“ Con là đệ tử của ta.”
“…”
Ông ta ngồi bên giường giải thích cho Tuấn Anh về thân thế của thằng bé. Thì
ra thằng bé là một đứa trẻ không cha không mẹ, được người đàn ông nhận làm đệ
tử truyền nghề y đã gần một năm.
Hôm trước, thằng bé trèo cây hái thị cùng lũ trẻ trong xóm, không cẩn thận nên
bị ngã.
Ông ta ngồi giải thích xong thì nghiêm mặt nói:
“ Buổi trưa không ngủ được thì lấy sách mà đọc, đừng theo tụi nó phá làng phá
xóm nữa.”
“ Lần này thầy tha cho, lần sau thấy bắt gặp được thì ăn roi”
“ Ăn cháo xong! Ngồi nghỉ cho khỏe, đừng có chạy lung tung đấy.”
“ Dạ!”
“ Lần sau con không dám nữa.”
Tuân Anh vội vàng hứa.
Sau đó, ông ta ra khỏi phòng.
Tuấn Anh ăn xong cháo. Hắn bước xuống giường bưng bát cháo ra khỏi phòng thì
thấy phát hiện ra căn nhà hắn đang ở là một căn nhà tranh hai gian. Trong
phòng khách bày một bộ bàn ghế và một chiếc phản.
Tuấn Anh nhìn quanh nhà nhưng không thấy thầy thuốc.
Nhà này rất giống nhà Tuấn Anh thời chưa có điện. Tuần Anh bước ra cửa thì
thấy thau đựng bát ngoài giếng.
Tuấn Anh bỏ bát vào thau, múc nước rửa bát.
Rửa bát xong! Tuấn Anh mang bát để vào cũi. Chiếc cũi bằng gỗ ba ngăn. Ngăn
trên cùng bỏ gia vị, ngăn giữa để bát, ngăn dưới cùng để nồi, niêu soong,
chảo.
Xong xuôi! Tuấn Anh lên nhà trên uống nước. Hắn ngồi nhìn ra cổng thì thấy
nhiều người mặc quần áo thời xưa qua lại.
Lúc đầu, Hắn cũng thấy hay hay, nhưng được một lát mặt hắn tái xanh.
Chẳng lẽ mình vượt thời gian về thời phong kiến.
Tuấn Anh đọc truyện, xem phim bao năm. Nhân vật chính trong phim, tiểu thuyết
vượt thời gian về thời cổ đại, qua bao trắc trở thì ai cũng công thành danh
toại.
Kẻ kém nhất cũng là phú ông. Kẻ tham vọng quyền lực không là đại thần lộng
triều, thì là hoàng đế. Kẻ ham danh vọng là nhà thơ, nhà bác học, phú thương
bậc nhất đương thời.
Nhưng đó là phìm, là tiểu thuyết, là ảo tưởng. Thực tế, thời phong kiến đâu dễ
sống, kẻ xui xẻo gặp bệnh dịch, gặp cướp chết lúc nào cũng không hay. Người
may mắn vào triều đình làm quan, nhưng cái thói quen của người hiện đại đâu dễ
sửa, chẳng may làm phật ý hoàng đế, thì kẻ đó và gia đình sẽ được một chuyến
du lịch địa phủ miễn phí.
Tuấn Anh càng nghĩ càng sợ. Hắn quyết tâm phải học được nghề thuốc của ông
lão. Ít ra cũng đỡ gặp ông bà, ông vải vì một cơn ốm thường.
“ Số mình cũng may chán!”
“ Mình cố gắng học hết nghề y, học kinh sử, rồi mình sẽ đi thi.”
“Mình sẽ đậu trạng nguyên, mình sẽ cưới công chúa.”
“ Mình sẽ thay đổi thế giới này. Tên mình sẽ được ghi vào sử sách. Mình sẽ lưu
danh muôn đời.”
Tuấn Anh đang yy thì ba bóng bóng đen vọt qua tường.
Tuấn Anh cảm thấy cổ hơi mát mát, thì thấy một người đàn ông đang cầm kiếm kề
vào cổ mình.
“Sư phụ của mi ở đâu?”
“ Ngoan ngoãn trả lời thì ta tha.”
“Nếu không mi sẽ như tấm phản này.”
Người đó nói xong, liền gã vận công chưởng vào phản.
“Oành.”
Chiếc phản gãy làm đôi. Giấc mơ của Tuấn Anh liền tan vỡ.
“ Sao số tôi khổ thế này hả trời.”