Chương 1: Mở Đầu
Trong một vị diện nào đó trong vũ trụ bao la.
Trong cánh rừng đang bị cháy tan hoang, một người phụ nữ đang bồng trên tay
một đứa bé, nó đang gáo khóc vì bị sốc trong khi người phụ nữ kia đang dốc hết
sức bình sinh của mình mà chạy vào trong khu rừng sâu thẳm đang bị cháy hơn
một nửa.
-Nhanh lên, giết con ả đó cho ta.
Một âm thanh chứa đầy sát khí, giọng điều đầy hung hăng, ra lệnh xuất phát từ
phía sau đằng xa xa người phụ nữ. Tiến bước chân đang ngày càng dày đặc, dần
dần tiếp cận người phụ nữ.
-Bọn khốn các người. Ta chết cũng không tha cho các ngươi.
Người phụ nữ vừa chạy vừa mắng. Đứa bé được bồng thì vẫn khóc, tiếng khóc làm
nguồn dẫn những người đang đuổi theo biết phương hướng mà người phụ nữa đang
chạy trốn.
Ầm.
Một cái đại thụ đổ xuống, may mắn thay người phụ nữ này là kịp thời dừng lại.
Người phụ nữ vẫn chọn rễ theo một con đường khác mà chạy, chạy, chạy. Bà cắm
đầu mà chạy.
Chạy mãi đến một bãi đất trống mà phía trước mắt người phụ nữ là một vách núi
cao vô cùng. Tóm lại là một ngõ cụt. Người phụ nữ bế đứa bé đến trước vách
vúi.
-Xem ra ta chỉ có thể đi cùng con đến đây thôi. Sau này con phải tự chăm sóc bản thân rồi, tiểu Vũ.
Người phụ nữ này vừa nói hàng nước chảy dài trên hai má. Mặc dù đã bị ảnh
hưởng bởi việc chạy trốn nhưng sắc đẹp trên khuôn mặt của người phụ nữ vẫn
không thể nào diễn ta được bằng lời, chỉ có thể nói là vô cùng xinh đẹp, làn
da nàng trắng mịn, môi mỏng, hai má hồng hào như thiếu nữ hai mươi vậy. Dường
như nàng là mẹ của đứa trẻ đang khóc kia.
-Bên kia, bên kia, con ả đó ở bên kia.
Giọng nói cùng tiếng giậm chân kịch liệt ngày càng gần hơn. Người phụ nữ thì
lau hết đi những giọt nước mắt của mẹ cuối cùng của mình. Một tay bé con, một
tay đặt trước ngực, bộ ngực đầy đặn cỡ khoảng D-E Cup, đột ngột trước ngực
nàng phát ra một hào quang dịu nhẹ màu đỏ có trộn kim sắc, nhìn vô cùng cao
quý. Mà từ hào quang đó, nàng lấy ra một viên tinh phách hình thoi màu đỏ
vàng, bên trong đó là một hình dáng của một con chim, con chim này vô cùng
tráng lệ, đúng hơn phải nói là thanh tao, cao quý. Mà vừa mới lấy ra, nàng đã
cho nó vào trước ngực đứa nhỏ, sau đó từ từ viên thoi hình tinh phách cũng
lắng vào sâu trong cơ thể đứa nhỏ không thấy đâu nữa. Mà trên ngực của đứa bé
này cũng gắn một sợi dây truyền mà còn có một ngối ngọc bích nhỏ.
-Có vẻ là vẫn còn một chút năng lực còn sót lại trong người ta. Con à, ta mong sau này con sẽ sống tốt hơn, ra khỏi thế giới này, không ai có thể tìm thấy con nữa.
Người phụ nữ nhìn đứa bé đã ngủ thiếp đi mà cười, nụ cười rất hiền hòa, rất
dịu dàng của một người mẹ thương yêu con của mình.
Đúng lúc này, đám người đuổi bắt người phụ nữ cũng đuổi tới.
-Chu Phương Tuyết, còn không mau chịu trói, Thiên Đế bệ hạ đã ra sắc lệnh giết cả gia tộc ngươi, chỉ con mình ngươi thôi. Ha ha.
Một người đàn ông dáng người khá cao to, trên tay phải còn có có quyền thích
to lớn, làn da hình có chút ngâm đen.
-Bá Tinh, ngươi lẽ nào quên hết mọi chuyện về tổ tiên rồi sao? Cấu kết với Thiên Đế, sát hại mọi người. Bá Dương, Ma Viễn, Cuồng Khương, Tham Thiết, Phá Giả, Thất Luân, Thiên Phượng, Ảnh Nương, Kỹ Nhược Linh, ngay cả phu quân Võ Lang ta ngươi cũng không tha cho một ai. Không ai mười hai người chúng ta luôn là huynh đệ tỷ muội tốt sao? Vậy mà tên khốn nhà ngươi. Nếu đã chỉ còn mình ta và ngươi thì đồng quy vu tận đi. Truyền thuyết của thần thú kết thúc đây đi, hình như ngươi cũng không có con, may mắn thay ta vẫn còn đứa nhỏ này, sau này nó sẽ nhận được truyền thừa Chu Tước của ta. Chịu chết đi.
Nói xong, giữa ngực Chu Phương Tuyết vốn đã có một hình con chim màu cam đỏ
giờ đây lại sáng lên. Mà đứa bé đang ngủ thì lại được bao quanh bởi một vòng
hào quang màu xanh, đồng thời trên trán của đứa nhỏ còn hiển hiện một hình xăm
hình thoi nhỏ màu xanh đang sáng lên.
-Tiểu Vũ, con có được truyền thừa của ta cùng cha con. Sau này sẽ xưng bá thành thần là số mệnh của con. Mong con nhớ lấy mối hận này, Thiên Đế sẽ không tìm được con nhưng con có thể giết hắn khi con trưởng thành. Hãy báo thù cho các thúc thúc, tẩu tẩu của con.
-Con đàn bà điên kia sắp kích phát siêu cấp thần kỹ. Mau dựng phòng ngự.
Người đàn ông Bá Tinh hốt hoảng vừa kịp định thần lại thì đã thấy xung quanh
Chu Phương Tuyết giờ đây đã bao quanh mình trong một cột trụ toàn là lửa.
-Ma Vũ Huyễn Tượng Chu Tước Sát.
Sau đó, cột lửa ngày càng lan rộng ra, tốc độ cũng không phải là nhanh nhưng
mà sức phá hoại của nó thì không gì sánh nổi. Toàn bộ rừng cây trẹn đường nó
đi qua đều bị phá tan hoàn toàn không còn bất cứ gì cả. Mà cột lửa lan ra đến
bán kính hơn vạn dặm có thừa. Chiêu này thi triển ra cũng tức lấy đi mạng sống
của Chu Phương Tuyết. Đứa bé con của nàng thì giờ đây đã biến mất không một
dấu vết. Mọi thứ còn lại chỉ còn là một bãi hoang tàn, bị phá hoại, điều kì lạ
là mặt đất có chỗ bị nung chảy, có chỗ bị đóng băng, cứ như hai mảnh lục địa
trái cực nhau nhưng là chỉ một phiên bản thu nhỏ mà thôi.
---------
Đứa con của Chu Phương Tuyết giờ đây đang ở trong một đường hầm không gian đầy
bạo phong cùng lôi điện chập chờn, bởi có màn chắn màu xanh kia mà đứa nhỏ
không bị gì cả. Đồng thời, kì lạ thay lại xuất hiện mười hào quang nhiều màu
sắc cũng từ nơi mà đứa bé xuất phát mà hướng tới đứa bé. Có ba luồng hào quang
mang màu sắc đặc trưng là màu đỏ bay vào hình xăm con chim trước ngực đứa nhỏ,
ba hào quang đặc trưng màu xanh bay vào hình xăm hinh thoi màu xanh trên trán
đứa bé, còn bốn cái hào quang màu trắng lại tụ ở trên tay phải của đứa nhỏ,
tạo thành một hình móng vuốt nhỏ màu trắng trên bàn tay nhỏ của đứa bé.
Và rồi đứa bé bay vào một lỗ hỏng nào đó trong đường hầm không gian.
---------
Truyền thuyết từ bao đời của vị diện mà Chu Phương Tuyết nhắc đến chính là Tam
Thần Thú. Tam Thần Thú, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước. Có thể mọi người thắc
mắc vì sao lại không có Thần Thú Huyền Vũ. Huyền Vũ vốn là cũng song hành cùng
Tam Thần Thú, nhưng mà hắn đã bị Thiên Đế hãm hại từ ngàn đời, cho nên mới có
truyền thừa của Tam Thần Thú vào trong những kẻ được chọn cùng nhau chống lại
Thiên Đế. Mỗi một truyền thừa của một Thần Thú sẽ có bốn người ưu tú được chon
từ nhân loại, mà cái truyền thừa này đã trải bao đời, có thể tính đến nay đã
được vạn năm rồi. Thiên Đế vì đã thoát ly cõi trần gian không còn ảnh hưởng
bởi thời gian nữa cho nên hắn cũng chỉ có thể cử một số tay sai của mình xuống
diệt trừ đi những người được chọn truyền thừa Thần Thú kia. Hắn biết, một khi
mười hai người có được truyền thừa của Tam Thần Thú cùng tụ hợp lại một chỗ
thì sức mạnh chống lại hắn là vô cùng lớn, mà hắn chỉ có thể ngồi chờ chết nếu
điều đó xuất hiện. Cho nên lúc nào hắn cũng tiêu diệt từng thời đại một, mãi
cho tới đời của mười hai người Chu Phương Tuyết. Đáng lý ra thì có thể nói,
đời Thần Thú truyền thừa giả của Chu Phương Tuyết là có khả năng phát triển
mạnh mẽ cũng là một đời có thể khả năng đánh bại Thiên Đế cao nhất trong vạn
năm qua. Thiên Đế tuy đã đập đến đỉnh phong nhưng cũng chỉ chưởng quản một vị
diện này mà thôi, hắn dù có tu vi thông thiên nhưng cũng không thể thoát ra
khỏi phạm vị thế giới này, mà mười hai người Chu Phương Tuyết đã tiếp cận đẳng
cấp của hắn. Vì thế hắn đã dụ dỗ Bá Tinh, một trong những người có truyền thừa
Bạch Hổ, Bá Vương hệ. Hắn đã mê hoặc Bá Tinh với tẩy não thuật đáng ghê tởm,
và sai hắn ám sát từng người trong mười một người còn lại, và người cuối cùng
chính là Chu Phương Tuyết.
Đúng. Cả mười hai ngươi đều đạt đỉnh phong. Giới hạn tu vi của thế giới này
cũng những vị diện khác có vẻ giống nhau. Đều cấp sáu mươi lăm, mà giới hạn
này dường như không ai có thể lí giải được vì sao và do ai đặt ra. Mà đứa con
của Chu Phương Tuyết dường như thoát ly khỏi các vị diện trong vũ trụ này mà
chuyển sang một vũ trụ khác. Và cái giới hạn đó trồng chất với cái giới hạn
mới của vũ trụ mới, xảy ra hiện tượng cộng hưởng, nó khiến cho giới hạn tu vi
của đứa nhỏ này tuy là chưa có tu luyện nhưng mà đã vượt xa cả hai vũ trụ.
---------