Chu Thiên Vũ


Tại một cánh rừng.

-Haizz, ngày nào cũng đi lên rừng tìm thuốc như thế này. Đúng y sư cũng không được thoải mái a.

Một lão giả lưng đeo một cái giỏ, bên trong giỏ chứa rất nhiều là cây. Lão giả
mang trên mình y phục thư sinh, nhưng trông có vẻ không hợp với ông lắm.

Oa oaaaaaaa

Đột nhiên ông nghe có tiếng khóc phát ra từ một nơi cách ông không xa, nó làm
ông giật mình, định thần lại ông bắt đầu lần theo tiếng khóc đó mà tìm đến một
cái dòng suối. Dòng suối nước trong veo. Lão giả vẫn đang lần theo âm thanh oa
oa kia. Được một lúc, cuối cùng ông cũng tìm đến nơi.

-Ồ. Làm sao lại có đứa nhỏ ở đây? Không lẽ có ai bỏ quên nó sao?

Lão giả thắc mắc tự hỏi. Đột ngột không biết từ nơi nào ông nghe được một
tiếng tru hống khá rõ ràng khiến ông giật mình lần nữa.

-Chết! Trời sắp tối rồi. Không mau về kẻo ma sói chúng đi săn nữa.

Để ý lấy sắc trời đã ngả chiều tà, lão giả vội vàng bế đứa bé đang khóc lên,
đứa bé chỉ có một tấm vải quấn quanh cơ thể để giữ ấm. Ông lão lật lật cái
khăn xem mặt đứa bé, khuôn mặt của nó vô cùng đáng yêu, trên trán có một hình
xăm hình thoi màu xanh. Mà ông đảo mắt một cái thì thấy một cái mề đay bằng
ngọc bích, tay kia ông lão cầm xem mề đay, lật nó qua mặt sau ông lại thấy có
một dòng chữ, nó khắc Chu Thiên Vũ.

-Ồ. Chu Thiên Vũ. Tên rất đẹp a. Thôi thôi để về nhà rồi tính.

Lão giả cuốn quít lên mau chóng bế đứa nhỏ chạy về phía một thôn nhỏ.

---------

Vị diện này. Nói đúng hơn là thế giới này, là một thế giới bao gồm cả ma thuật
cùng võ kỹ. Ma thuật được chia làm mười cấp bậc, từ một đến mười. Võ kỹ cũng
như vậy. Mà mỗi cấp bậc ma thuật cùng võ kỹ cũng phải đáp ứng đủ yêu cầu mới
có thể thao túng. Tương tự cho cấp bậc kỹ năng, nhân loại cũng có phân chia
cấp bậc. Tổng cộng có tám mươi cấp. Đa phần các ma pháp cấp một cùng cấp hai
đều là ma pháp sinh hoạt, cũng có trong số đó có thể coi là ma pháp chiến đấu.
Cho nên nhân loại bình thường ở cấp một đến mười vẫn luôn sử dụng ma thuật cấp
một để cung ứng cho sinh hoạt hàng ngày, càng lên cao người ta gọi những người
đó là pháp sư, cấp bậc pháp sư cũng chia theo cấp độ của ma pháp mà họ thi
triển được. Nhưng ngoại lệ là ma pháp cấp sáu đến ma pháp cấp mười hay tối
thượng ma pháp cũng chưa có ai có thể thi triển qua trừ các anh hùng. Anh Hùng
trong thế giới này, người thì được triệu hồi từ thế giới khác, người thì là
thiên mệnh chi tử, tài năng vô song. Cấp mười ma pháp nói rất bá đạo nhưng một
lần thi triển, là một lần mất đi một anh hùng. Bởi giới hạn con người chưa đạt
đủ điều kiện thích hợp, miễn cưỡng dùng tối thượng ma pháp cũng coi như tước
đi sinh mệnh, cho nên rất hiếm khi có ma pháp cấp mười xuất hiện. Mà khi đã
xuất hiện thì chỉ có một trường hợp duy nhất, đó chính là trận chiến giữa Anh
Hùng cùng Ma Vương.

Nói đến Ma Vương, thì nhắc đến cái ác, một nhân vật vô cùng tàn nhẫn. Nhiều
người thắc mắc có nhiều truyện có đề cập Ma Vương cũng có hiền lành, cũng có
thiện mà? Đó là ở các truyện khác, nhưng tại đây có đến bảy Đại Ma Vương phân
chia lãnh thổ riêng biệt trên bảy quốc gia. Hàng năm các quốc vương của các
quốc gia cũng vô cùng đau đầu khi bọn ác ma bạo động. Vì lẽ đó triệu hồi pháp
sư là thật sự cần thiết. Mỗi một quốc gia đều sở hữu triệu pháp sư để triệu
hồi anh hùng từ thế giới khác. Mà chức nghiệp pháp sư cùng những người học
được võ kỹ là ngang nhau, mà những người sở hữu võ kỹ được gọi là chiến sĩ, có
những người sẽ tham gia quân đội hoàng gia, mà có những người kiếm sống qua
cách tham gia công hội mạo hiểm giả. Mà theo phân cấp Ma Vương thì ở thế giới
này chỉ những cấp thấp mà thôi. Mặt khác vẫn còn những dạng Ma Vương khác bên
ngoài vũ trụ mà sau này chúng ta sẽ nói về nó nhiều hơn.

Công hội mạo hiểm giả là một tổ chức tách biệt với hệ thống hoàng gia. Cho nên
nó không chịu sự sai khiến của quốc vương. Các mại hiểm giả đều có chiến binh
cùng pháp sư, thường thì họ sẽ cùng tổ hợp thành một nhóm để cùng nhau làm
nhiệm vụ đã chọn.

---------

Tại một thôn nhỏ cư ngụ tại vùng đồng bằng Sera của vương quốc Hirma.

-Gia gia, ta có tìm được một ít dược thảo lạ lắm.

Một cô bé khoảng chừng tám tuổi, đang chạy vào một cái sân nhà nhỏ, ngôi nhà
cũng không lớn, cũng chỉ là nhà gỗ mà thôi.

Cô bé tám tuổi thì trên trán có hình xăm hình thoi màu xanh, cô bé nhìn vô
cùng đáng yêu mà vẻ mê hoặc không gì sánh nổi. Nếu nói cô bé còn nhỏ sẽ mê
hoặc bọn lolicon thì khi lớn lên thì mỹ nhân đứng đầu là điều chắc chắn.

Cô bé chạy vào trong nhà với cái giỏ hái thuốc.

-Tiểu Vũ, từ từ thôi nào. Con chạy không cẩn thận té là có sẹo đấy.

Một lão giả từ trong một gốc nhà bước đến chỗ cô bé. Lão giả này nhìn đã rất
già, khoảng chừng tám mươi.

-Gia gia, ta vừa tìm được cái này.

Nói xong, cô bé được xưng tiểu Vũ lấy từ trong giỏ ra một nắm lá, nắm lá dường
như là cùng một loại mà thôi.

-Ồ. Cốt Lãnh Diệp. Tiểu Vũ, cái này có thể làm được nhiều loại thuốc lắm a. Con tìm ở đâu vậy?

Lão giả bất ngờ thấy Cốt Lãnh Diệp không khỏi hứng thú hỏi.

-Ta tìm nó khe núi cách đây khá xa.

-!!! Khe núi! Tiểu Vũ, ta đã dặn con không nên đến đó. Nơi đó có rất nhiều ma thú a.

Lão giả có vẻ khó thở mà nói.

-Gia gia, ta sai rồi. Người bớt giận.

Tiểu Vũ cuốn quít lên lo lắng cho lão giả.

Lão giả kia tên Sở Đường, còn cô bé này tên Chu Thiên Vũ. Đã qua tám năm kể từ
cái ngày Chu Thiên Vũ được Sở Đường mang về từ con suối đó. Hắn đã chăm sóc
Chu Thiên Vũ kể từ đó, bản thân Sở Đường chỉ là một thầy y, thiên sinh vô luận
tu luyện thế nào cũng không thể tăng cấp, chỉ mãi mãi ở cấp ba, mà tầng thứ
như vậy chỉ có thể sống ở vùng nông thôn hẻo lánh này để có một cuộc sống yên
bình.

Quốc vương của vương quốc Hirma vô cùng nhân từ. Mọi loại thuế gì gì cũng đều
xóa bỏ, điều này cũng vô cùng thuận lợi cho những người dân, nhất là những
người dưới cấp mười, không thể trở thành một phần của thủ đô sẽ sống ở các
vùng nông thôn.

Thiên sinh Chu Thiên Vũ có đầu óc vô cùng lanh lợi, nàng sống cùng Sở Đường,
theo học y thuật của ông, trong khi vẫn có những người hàng xóm yêu mến nàng
giúp đỡ nàng.

-Gia gia, con đi ra ngoài một chút nhé.

Chu Thiên Vũ nói. Mặc dù đầu óc có giỏi đến đâu nhưng nàng dù sao vẫn là một
cô bé tám tuổi, vẫn ham vui.

Chu Thiên Vũ chạy ra ngoài để lại Sở Đường một mình.

-Khụ, khụ…

Sở Đường dường như bị bệnh, hắn ho rất nhiều, có lúc còn thổ huyết nữa.

-Xem ra ta sống cũng không được bao lâu nữa rồi.

Sở Đường mặt buồn tự lẩm bẩm.

---------

Chu Thiên Vũ thì đang vui vẻ chạy ra ngoài đường.

-A. Tiểu Vũ. Muội coi chừng té a.

Một thiếu nữ khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi thấy Chu Thiên Vũ không khỏi
mỉm cười nhắc nhở.

-Linh Nhi tỷ tỷ, tỷ khỏe? Ta đang đến chỗ của Mang Tường ca ca a. Tỷ đi cùng không?

Chu Thiên Vũ thấy Linh Nhi thiếu nữ không khỏi cười vui mừng chào hỏi.

Linh Nhi, tên đầy đủ là Vương Linh Nhi. Nàng là một thành viên trong vùng thôn
quê này. Từ nhỏ nàng vốn muốn có một muội muội nhưng đáng tiếc thay mẫu thân
mất sớm, nàng coi Chu Thiên Vũ như muội muội mình, thương yêu nàng lắm.

-Lại đi tập võ, muội cẩn thận không thì sau này khó có ai thèm a.

Vương Linh Nhi nói. Thực tế người cần bảo trọng là nàng mới đúng, đã sắp đến
tuổi lấy chồng rồi.

-Vâng.

Trả lời xong, Chu Thiên Vũ chạy vọt đi không thấy đâu nữa.

-Mồ~, nhỏ gì chạy nhanh thế. Thật là! Còn nhỏ mà sức lực không kém gì mấy thúc thúc làm ruộng a.

Chu Thiên Vũ tập võ, nhưng chỉ đơn thuần là những bài tập đơn giản giúp nâng
cao thể lực mà thôi chứ chưa nói gì đến những võ kỹ dành cho chiến binh.

Chạy đến một khu nhà, bên trong sân khá rộng, còn có những công cụ cho việc
luyện thể lực cùng chiến đấu.

-Mang Tường ca ca, ta đến rồi.

Chu Thiên Vũ giọng còn chưa phát triển hết nên còn hơi nhỏ, với lại nàng cũng
không nói to được. (Con gái nhiều người giọng to, giọng nhỏ)

Một người thanh niên khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn từ bên trong nhà
bước ra. Hình dáng khá bình thường nhưng có vẻ như rất có nhiều kinh nghiệm.

-Ồ. Tiểu Vũ. Muội đến.

Mang Tường là một thanh niên vốn sống ở thủ đô nhưng do thấy không thích hợp
với mình nên chuyển về vùng quê mà sống.

-Hôm nay huynh phải chỉ muội võ kỹ a. Huynh đã hứa rồi đó.

Chu Thiên Vũ mặt mày dễ thương cười.

-Ân, Mang Tường ca ca không nuốt lời. Mau khởi động làm nóng người trước đi đã.

Mang Tường đến bên Chu Thiên Vũ, cậu lấy thun cột tóc lên cho Chu Thiên Vũ,
thành một kiểu tóc đuôi ngựa cho dễ dàng hơn trong việc tạp tành.

-Mang Tường ca ca, cảm ơn ngươi.

Chu Thiên Vũ quay lại nhìn Mang Tường cười nói. (Nghi vấn lolicon :)) )


Chu Tước Truyền Kì - Chương #2