Người đăng: ngocsan97@
Thê thê thảm thảm, lạnh lùng thanh thanh.
Tám chữ đơn giản cũng bóc trần bộ mặt thật của Lãnh cung.
Gió hơi lay động, cánh cửa sổ rung động. Tấm rèm màu trắng tung bay, càng tăng
thêm phần quỷ dị cùng tịch mịch.
Bạch Mị Nương bị tước bỏ một thân y phục hoa lệ, khuôn mặt nhờn nhợt. Đầu tóc
rối tung, hỗn độn. Cặp mắt phượng lúc trước quyến rũ nay cũng trở nên ảm đạm
không ánh sáng, hoàn hoàn là hình dáng của một người vợ bị chồng ruồng bỏ.
Thói quen cẩm y ngọc thực, bước chân ra khỏi cửa là nô tỳ vây quanh nay ở đâu?
Cuộc sống thê lương ở Lãnh cung quả thực bức nàng phát điên rồi, giường ngọc
rèm lụa biến thành gỗ giường nhỏ như tấm ván vừa lạnh vừa cứng, khiến da thịt
mềm mại của nàng nổi lên những nốt sởi hồng hồng. Thái giám, cung nữ thấy nàng
mất thế, các vật dụng đưa đến đều là thứ thấp kém nhất, làm người ta thực
không nuốt trôi; Mỗi khi đêm xuống, gió lạnh gào rít giống như tiếng sói tru,
còn có tiếng các phi tần trong Lãnh cung ngày đêm khóc lóc kêu thương quỷ quỷ
mị mị khiến nàng sợ hãi không thể ngủ, hàng đêm đều mở mắt thật to đợi đến
bình minh. Mới chỉ ngắn ngủn hai ngày, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị đả kích
nghiêm trọng.
“Phanh…”
Tóc dài che khuất đôi mắt, trên khuôn mặt tinh xảo còn sót lại phấn son trang
điểm ngày đó. Vẻ mặt nàng có chút điên cuồng, gần như nghiêng ngả lảo đảo chạy
đến phía trước cửa sổ gỗ, dùng sức với tay ra ngoài, lớn tiếng kêu:
“Ta muốn ra ngoài, cho ta ra ngoài.”
Cung nữ bên ngoài đi ngang qua nhìn nàng một cái, lại không chút thay đổi rời
đi. Một phi tần đã vào nơi này đừng mong ra đi, về phần có thể thoát ra hay
không lại phải dựa vào tạo hóa.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, nô tì bị oan. Người thả ta ra ngoài!!!.”
Thanh âm đã khàn khàn, mang theo tiếng nghẹn ngào tinh tế. Nước mắt chảy xuống
từ hốc mắt, khuôn mặt càng chật vật. Vì cái gì? Vì cái gì chuyện lại thành thế
này? Là nàng sai sao? Là nàng sai khi quên thân phận của mình mà đặt tình cảm
vào hắn sao? Là nàng sai khi đánh giá quá cao tâm tình của hắn sao?. Đều nói
đế vương vô tình, hôm nay lên mây cao, ngày khác rơi xuống đất. Một đế vương
có ba ngàn Hậu cung nữ hoa mỹ quyến, làm sao có thể thật tâm yêu các nàng đây?
Ánh mặt trời sáng như ngọc, lại không chiếu được vào Lãnh cung. Gió xuân nhẹ
thổi, nhưng không thổi được vào chống lạnh lẽo này. Cây cỏ lau động, tựa như
trái tim đang mất cân bằng của nàng.
Chỉ có tiếng la thê lương trong trẻo mà lạnh lùng quanh quẩn trong cung, ngoại
trừ ngẫu nhiên chung quanh truyền đến vài tiếng si ngốc của các cô gái khác.
Lần này, tát cả nghi hoặc trong lòng Bạch Mị Nương đều hóa thành cát bụi theo
gió bay đi.
Nàng đột nhiên khụy xuống, làn hơi lạnh như băng từ nền đấy truyền khắp thân
thể. Trong lòng càng lạnh như băng, chẳng lẽ nàng thật sự bị nhốt cả đời tại
nơi lạnh như băng này sao?
Ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chung quanh gian phòng nho nhỏ. Đáy mắt tràn đầy không
cam lòng. Không! Nàng không muốn bị nhốt ở đây. Nàng muốn cẩm y ngọc thực,
nàng muốn không khí tự do, nàng muốn ánh nắng ấm áp, muốn ngắm xuân hoa…
“Kéttttt….”
Cửa phòng bị đẩy ra, khiến Bạch Mị Nương kinh động.
Ngẩng đầu, tóc đen rối tung. Ánh vào mắt nàng là một bộ cẩm bào nữ y màu xanh
thêu hoa, giày có nạm vàng. Vạt áo bay lên, ngọc bội phát ra âm thanh đinh
đang. Trên mặt mang theo vẻ khinh khỉnh, trang trọng mà cao quý. Giày nạm
vàng, bước chân uyển chuyển, không phải Nhã phi thì là ai?
Bạch Mị Nương sa sầm mặt lại, toàn thân cứng đờ, mang theo nẻ đề phòng trừng
mắt nhìn Lâm Nhã Như :
“Ngươi tới làm gì?” Muốn chê cười nàng sao?
Lâm Nhã Như không nói, cười nhạt một cái một phen đánh giá phòng. Sau đó lắc
đầu ngán ngẩm với Bạch Mị Nương đang nửa ngồi nửa ngã, thành tiếng ‘chậc
chậc’:
“Yêu, muội muội, ngươi chịu ủy khuất rồi. Nhìn đi, nơi này đâu phải nơi cho
người sống?” Tuy rằng Bạch Mị Nương cũng không phải do nàng hãm hại, nhưng kết
quả này cũng như nàng muốn. Nhìn khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp hấp dẫn lòng
người nay biến thành mặt hoa héo úa, trong lòng nàng liền cảm thấy vui vẻ.
Xứng đáng, cuối cùng nàng cũng có hôm nay.
“Không cần ngươi giả mù sa mưa.”
Bạch Mị Nương đứng lên, vỗ vỗ một thân tro bụi. Hai tay sửa sang lại mái tóc
hỗn độn, mang theo lãnh ý nhìn chằm chằm vào Lâm Nhã Như. Đừng tưởng rằng nàng
không nghe ra cười nhạo của nàng ta, muốn chê cười nàng, nàng nhất định không
làm như ý của nàng.
“Ngươi rất nhàn rỗi sao? Lại đến đây xem ta?” Ngồi vào ghế trên, nàng ngẩng
mặt lạnh lùng hỏi. Tiếp theo mày buông lả, cười đến tà khí. “Hay là ngươi muốn
đến làm bạn với ta?”
“Phi, có trời muốn đến làm bạn với ngươi.” Lâm Nhã Như rốt cục thu hồi ý cười
dối trá, oán hận trừng mắt với Bạch Mị Nương. “Ngươi không phải có một thân
băng cơ ngọc cốt sao? Không phải ánh mắt có thể quyến rũ lòng người sao? Nhìn
ngươi đến nơi này, còn muốn câu dẫn người như thế nào?”
Hừ, vào nơi này xong không ngốc cũng phải điên.
Bạch Mị Nương nghe vậy, vẻ mặt càng khó coi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt
nhìn Lâm Nhã Như, trong lòng hiện lên một suy nghĩ:
“Là ngươi, nhất định là tiện nhân ngươi vu oan cho ta!!!”
Trừng mắt đứng lên, ngón tay thẳng tắp chỉ vào Lâm Nhã Như. Lửa giận trong đôi
mắt giống như gió xuân trên thảo nguyên, hừng hực thiêu đốt. Cả người cũng
cứng đờ, hận không thể xông lên một ngụm nuốt lấy nàng.
Lâm Nhã Như bị hận ý điên cuồng của Bạch Mị Nương dọa cho nhảy dựng, lui về
phía sau từng bước. Nhưng sau vỗ ngực, lành lạnh nói:
“Ta thật sự tính đem chuyện Hoàng Hậu trúng độc đặt ở trên đầu ngươi, nhưng
chưa kịp hành động, lại bị kẻ khác đi trước một bước. Aizz, chỉ có thể nói là
do ngươi ngày thường chuốc oán với nhiều ngươi, gây nhiều thù hằn, tai họa mới
rơi xuống trên đầu ngươi.”
“Quả nhiên là ngươi.”
Bạch Mị Nương ánh mắt hung ác, thân mình đột nhiên đánh tới Lâm Nhã Như. Dáng
vẻ như muốn liều mạng với nàng.
“Dao Nguyệt, Dao Nguyệt, nữ nhân này điên rồi.” Lâm Nhã Như hét lên về phía
cửa phòng.
Thân ảnh Dao Nguyệt nhanh chóng chạy vào, đẩy mạnh vào người Bạch Mị Nương.
Một Bạch Mị Nương đã mấy ngày không biết vị cơm nên cả người bủn rủn vô lực,
hơn nữa võ công đều bị Hiên Viên Dạ sai người phế bỏ, sao có thể chống trả lực
đẩy này? Thân mình lúc này ngã ngửa ra trên mặt đất, dùng ánh mắt không cam
lòng nhìn chằm chằm các nàng.
“Aizzz, ta nói muội muội à, ngươi sao lại có thể trở nên dã man như vậy.” Lâm
Nhã Như vỗ ngực, dáng vẻ như hơi sợ.“Chẳng lẽ là bị nhốt đến hồ đồ rồi sao?”
“Ta phi.” Bạch Mị Nương dữ tợn nhổ ra một bãi nước miếng trước mặt Lâm Nhã Như
“Muội muội ngươi là ai? Ngươi là tiện nhân! Ngươi hãm hại ta, nhất định không
chết tử tế được.”
“Ta nói Mị phi nương nương à….” Dao Nguyệt sử dụng vẻ mặt của chủ tử mà nàng
học được, nhướn mi thật cao nói.“Cũng không phải là chủ tử chúng ta hãm hại
của ngươi nha, chúng ta là chậm một bước, ngươi có hận cũng không nên hận chủ
tử.”
“Hừ, chẳng lẽ các ngươi không phải tính giá họa cho ta sao?” Bạch Mị Nương hừ
lạnh một tiếng, đột nhiên môi trắng bệch, cười quỷ dị.
“Ha ha, hóa ra là ngươi, là ngươi hạ độc Hoàng Hậu. Ta muốn nói cho Hoàng
Thượng, nói cho Hoàng Thượng!!!.” Ngón tay chỉ vào Lâm Nhã Như, nàng giống như
đã thấy được hy vọng đi ra khỏi nơi này.
“Hừ, ngươi cho là ngươi đi được ra ngoài sao?”
Lâm Nhã Như bị lời khẳng định của Bạch Mị Nương khiến cho run sợ. Nếu Hoàng
Thượng biết, hậu quả thiết không gánh nổi, lạnh lùng nhướn mi về phía Dao
Nguyệt, Dao Nguyệt hiểu ý đi về phía Bạch Mị Nương.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Bạch Mị Nương không ngừng lui về phía sau, sợ hãi
nhìn Dao Nguyệt.
Dao Nguyệt cười lạnh, nhanh chóng lấy ra một viên viên thuốc đè lại Bạch Mị
Nương đang giãy dụa, viên thuốc từ miệng của nàng đi xuống.
“Ngô, ngô…” Bạch Mị Nương cố gì vào cổ họng, nôn mửa.
“Ha ha, nơi này lạnh như thế, muội muội ngươi cũng không cần nói chuyện.”
Lâm Nhã Như không nhìn hận ý của Bạch Mị Nương, kiêu ngạo mà dắt Dao Nguyệt
nghênh ngang rời đi.
Trong phòng, Bạch Mị Nương thống khổ phát ra âm thanh ‘ngô…ngô…’.
Ai cũng không nhìn thấy một thân ảnh màu đen rời đi giống như tia chớp.