Tể Tướng Lâm Kế Tục


Người đăng: ngocsan97@

Q.1 - Chương 77: Tể Tướng Lam Kế Tục

Tể tướng phủ

Đại sảnh lớn, lịch sự tao nha, tran ngập hương tra.

Tể tướng Lam Kế Tục mặc trường bao mau đen, vạt ao mau trắng. Thắt lưng khảm
ngọc, giay mau đen. Ngồi ở chinh vị, khuon mặt trầm tĩnh.

Phia dưới hai sườn trai phải la hai canh tay đắc lực, cũng la mon sinh của
hắn, To Diệu Thanh, Lam Viễn Giac, sau đo la cac quan vien theo thứ tự ma
ngồi.

Đề đốc song Nhị Ha Suất Tiền chắp tay hướng To Diệu Thanh, cười noi:

"Chuc mừng To đại nhan, lệnh lang được Hoang Thượng ban hon, đại nhan kết
thong gia cung Lanh tướng phủ."

"Đung vậy, chuc mừng."

"Chuc mừng."

"……"

Những người khac nghe vậy cũng đều đứng len, chuc mừng To Diệu Thanh.

"Cam ơn chư vị đại nhan."

To Diệu Thanh đứng len đap lễ, khoe miệng lại lộ vẻ cười khổ. Những người nay
la cố ý, biết ro an sư của hắn ngồi ngay ben cạnh con noi đến chuyện ban hon.
Người khac co lẽ cho rằng nay việc hon nhan nay la việc vui, nhưng đối hắn la
việc vui sao? Bọn họ cung Lanh Bui Viễn vốn khong quen biết, huống chi hắn
cung an sư luon tranh đấu chuyện triều đinh. Hiện tại hắn cung họ Lanh kết
thanh thong gia, ở trong mắt người khac đa la người một nha. Đối mặt với an sư
cung thong gia, hắn phải xử lý như thế nao? Chuyện vui nay, bảo hắn chịu như
thế nao?

Ánh mắt cơ tri của Lam Kế Tục đảo qua net mặt của mọi người, đương nhien hiểu
được những người nay đang cố tinh chế giễu hắn. Nghĩ rằng hắn sẽ vi chuyện nay
ma trở mặt với Diệu Thanh, phi. Co lẽ luc trước hắn thực sự vi chuyện To Triển
cung nữ nhi đối thủ yeu nhau cảm thấy phẫn nộ, thậm chi co cảm giac bị phản
bội. Hắn thấy To Triển lớn len, chẳng những binh tĩnh, văn chương bất pham,
hơn nữa hoan toan khong lay bệnh cong tử. hắn vốn đặt rất nhieu kỳ vọng vao
người thanh nien nay. Lần trước Hoang Thượng đich than chọn hắn lam Pho ma
cưới cong chua Dạ Lieu, hắn cung hắn cha đều thật cao hứng. Nao biết khong
biết từ bao giờ đứa nhỏ nay hoa ra lọt vao mắt của đại nữ nhi của Lanh Bui
Viễn, thậm chi khong tiếc vi nang ma cai thanh lệnh.

Thoi, thoi, đay la số mệnh. Cũng may Hoang Thượng cuối cung mở miệng ban hon
cho bọn họ, bằng khong đứa nhỏ chỉ sợ đa đanh mất tinh mạng.

Luc nay tren mặt cười, hắn nhẹ noi:

"To Triển la đứa nhỏ ma từ nhỏ lao phu đa yeu thich. Lần nay co thể lấy được
đại nữ nhi Lanh gia mỹ nhan như vậy lam vợ, cũng la may mắn của hắn. Lam
trưởng bối, lao phu vui cho hắn."

Lời của Lam Kế Tục rơi xuống, mọi người sửng sốt. Về sau ngượng ngung ngậm
miệng, xem ra chuyện Tể tướng đối đai To Diệu Thanh như con hệt như đồn đai,
ngay cả con hắn cung nữ nhi đối thủ kết than, hắn cũng khong so đo. Trong long
lại co chut oan hận, cho du bọn họ vi hắn lam việc như thế nao cũng khong được
để ý như To Diệu Thanh kia, rất khong cong bằng.

To Diệu Thanh nghe an sư noi lại cảm động khong hiểu, trong long am thầm quyết
định ngay sau mặc kệ phat sinh chuyện gi, hắn vẫn đứng ở phia an sư.

Đại sảnh lại khoi phục khong khi binh tĩnh, mọi người ngươi một lời ta một cau
noi về chuyện quan trường gần đay nhất.

"Khởi bẩm đại nhan, co một vị co nương đưa tới một phong thư."

Quản gia Lam phủ đi đến, hắn mặc thanh bao, hơi hơi mập.

"Đưa len đay."

Lam Kế Tục hơi nhiu may kiếm, hướng quản gia phất tay.

Mọi người im lặng, đều nhin phong thư kia, đoan xem phong thư nay viết cai gi?
Đối với bọn họ co ảnh hưởng linh tinh hay khong?.

Lam Kế Tục nhận lấy phong thư, nhin thấy tren phong thư vẽ một đoa hoa le
trắng noan, luc nay vẻ mặt bỗng sa sầm lại, hoa ra la thư con gửi. Luc mở ra,
thần sắc đa lộ vẻ kinh hai. Song vẻ mặt cũng khong thay đổi, lại tươi cười noi
với mọi người:

"Cac vị, lao phu đột co việc gấp. Hom nay, mọi người hay về đi."

"Ty chức cao từ."

Mọi người đứng dậy chắp tay noi, mặc du đối với nội dung phong thư rất to mo,
nhưng bọn họ cũng biết khong nen noi xen vao luc nay, sẽ bị lam kho.

"Diệu Thanh, Giac nhi, cac ngươi ở lại."

To Diệu Thanh, Lam Viễn Giac hai người hai mặt nhin nhau, đều khong noi gi
khac.

Đam quan vien đang rời đi vừa nghe To Diệu Thanh được bất đồng đai ngộ, trong
long lại một trận ghen tỵ.

Sau khi những người khac đi hết, trong phong khach chỉ con lại co Lam Kế Tục,
To Diệu Thanh, va Lam Viễn Giac.

Gio nhẹ theo cửa sổ rộng mở thổi vao, mang theo cảm giac mat lạnh nhe nhẹ.

Lam Kế Tục trầm mặc, thật lau sau mới mở miệng noi:

"Như nhi, lần nay sợ đa gay đại họa."

To Diệu Thanh, Lam Viễn Giac bỗng chốc giật minh.

"Đại muội đa gay họa gi?"

"Cac ngươi tự xem đi." Lam Kế Tục giao phong thư cho hai người, Lam Viễn Giac
nhận lấy no, xem cung To Diệu Thanh, sắc mặt biến đổi.

"Đại muội sao co thể hồ đồ như thế?"

Lam Viễn Giac co chut ghe sợ, hoa ra nang hạ độc Hoang Hậu, con muốn gia họa
cho Mị phi. Tuy rằng chuyện tranh đấu của nữ tử trong Hậu cung khong thể khong
tan khốc sặc mui thuốc sung, chieu nay của muội muội cũng cũng khong co gi đặc
biệt. Nhưng chọc ai chứ chọc vao phu quan nang, lại khong phải ai khac, chinh
la Hien Vien Dạ tho bạo vo thường ma lại dị thường khon kheo. Nếu hắn tra được
chan tướng chỉ sợ ai trong Lam gia cũng kho thoat khỏi vạ lay. Huống chi tiểu
Hoang Hậu mặc du tuổi nhỏ nhưng cha nang cũng la Trấn Bắc Tướng quan quyền
khuynh thien hạ như cha. Nếu hắn biết la đại muội hại nữ nhi của hắn, chỉ sợ
khong chờ Hoang Thượng ra tay, hắn cũng đa khởi binh bao thu.

"Hiện tại khong phải luc quở trach no."

Tuy rằng Lam Kế Tục cũng rối bời va chuyện lỗ mang của con gai, nhưng hiện tại
mấu chốt la lam như thế nao để giup nữ nhi che giấu chan tướng, bảo vệ nang,
bảo vệ Lam gia đay?

"Thưa an sư…" To Diệu Thanh suy tư chốc lat, trầm giọng mở miệng. "Trong thư
đại Tiểu thư noi, nang sai cung nữ hạ độc Hoang Hậu la thật. Nhưng khong gia
họa cho Mị phi, hiện tại Mị phi bị đầy vao Lanh cung, chỉ sợ ben trong co sự
tinh ma quai khac." Khong gia họa, cho du la chưa kịp, nen nghĩ la phuc hay
họa đay?

"Phải." Lam Kế Tục gật đầu, "Như nhi la lo lắng người nay sợ la nhằm về nang."

"Vậy la chuyện gi đay??" Lam Viễn Giac bĩu moi, "Đại muội co thể tinh kế người
khac, hiện tại trai lại lại bị người ta tinh kế." Thật la, nang khong thể an
phận lam quý phi của nang sao?

"Giac nhi, khong được noi mat." Lam Kế Tục trừng mắt nhin con,"Đừng quen nang
la muội muội của con, nếu nang gặp chuyện khong may, con cũng chạy khong
thoat." Độc giết Hoang Hậu, đo la trọng tội diệt mon tru di cửu tộc. Cho du
hắn than la Tể tướng thi sao chứ, vẫn khong thoat được quốc phap.

Lam Viễn Giac bị phụ than trừng mắt, am thầm giận. Đứng ở một ben khong mở
miệng, co phải hắn đi độc hại Hoang Hậu đau?.

"Diệu Thanh, ngươi xem việc nay nen lam như thế nao?"

Lam Kế Tục nhin vẻ mặt thất vọng của con ma lắc lắc đầu, xoay người hỏi mon
sinh đắc ý của minh. Aizzz, vi sao con cai hắn người người cũng chẳng cho hắn
bớt lo sầu đay? Một người tuy la quý phi lại hanh động khong đủ chu toan. Một
người tuy cung lam quan với minh, nhưng tinh tinh lại vội vang, dễ xao động,
khong thể ganh được trọng trach. Con co một nữ nhi cả ngay chỉ biết hưởng lạc,
con rể cũng kho thanh chau bau.

"Trước mắt, chung ta cũng khong biết người đo đến tột cung la người phương
nao? Nhưng la hắn vo cung co khả năng hại đại tiểu thư. Lo một chữ 'nếu như'
đo xảy ra, tốt nhất la dặn đại Tiểu thư để ý động tĩnh chung quanh, mặt khac
chung ta tức khắc bắt tay vao tra xet than phận người nọ." Địch ở trong tối,
ta ở ngoai sang. Phong cũng khong thể phong, động tac pho trương chỉ lam đanh
rắn động cỏ thoi.

"Đung, noi co lý." Lam Kế Tục vuốt vuốt chom rau, gật gật đầu noi."Tốt, vậy
lam như vậy. Ta viết thư gửi Như nhi, Diệu Thanh cung Giac nhi phải nhanh
chong tra xet ra than phận người nọ."

"Dạ."


Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương #76