Chiến Tranh Bắt Đầu.


Người đăng: luce

Trần Vũ bĩu môi nhìn sứ giả Hạ quốc, hắn thừa biết nếu thích thì lão hoàng đế
Hạ quốc có thể tụ tập 200 vạn tinh binh, nhưng bây giờ thì điều đó là không
thể, ai cũng có thể thấy được rõ ràng, Hạ quốc đang phải phân binh đề phòng
các dân tộc biên giới phản loạn có thể tấn công bất cứ lúc nào, cho nên 80 vạn
tinh binh có thể đã là cực hạn hiện tại của bọn chúng rồi.

-“Đem lên.” Trần Vũ đưa tay ra lệnh, một nghìn đầu lâu của toán kỵ binh Hạ quốc được đem lên bêu trước tường thành.

-“Ngươi!” Gã sứ giả Hạ quốc thấy cảnh này mắt trợn tròn, gân xanh nổi đầy trán. Con mẹ nó, nếu bọn ta không phải vướng bận đám man di mọi rợ kia thì đâu chỉ có 80 vạn quân tới đây ngày hôm nay.

Lý Huyền thấy sứ giả phe mình không làm được gì liền thúc ngựa đi lên, ước
chừng vị trí đứng đã nằm ngoài khoảng cách bắn tên 200 bước liền bắt đầu khoa
trương hét lớn, đi cùng hắn là Nhạc Dương và một toán binh hơn mười người mang
trọng giáp, trang bị khiên lớn bao vây bọn hắn vào giữa. “Hạng vô danh tiểu
tốt dám xuất khẩu cuồng ngôn, Nam Việt hết người dùng rồi hay sao mà lại đem
một con đàn bà và một thằng nhóc ranh ra trấn giữ biên cương thế này?”

Lý Huyền cao không quá 5 thước, ngũ quan lại ngắn, mắt hí, mũi tẹt, tai vểnh
như tai lừa, dái tai lại dài xuống, nhìn không có chút nào giống một vị hoàng
tử của một quốc gia, Nhạc Dương thì khá khẩm hơn, thân cao bảy thước, gương
mặt chữ điền, gương mặt cũng được xem là dễ nhìn, nhưng chỉ còn lại một bên
mắt, một bên mắt còn lại đã mất trong đợt tấn công Trấn Biên quan nhiều năm về
trước, tay trái của hắn cũng bị chặt mất 3 ngón.

Năm xưa nếu binh sĩ không liều chết cản Trần Long lại thì có lẽ Nhạc Dương đã
phải bỏ mạng lại rồi, nhưng lần đó hắn bị dồn ép tới mức phải trốn vào hậu môn
của voi chiến để tránh sự truy sát của Trần Long, sau đó sự tích này bị truyền
ra, cho nên gã này căm thù Trần Long cực kỳ, trong lòng lúc nào cũng nung nấu
ý định công phá Trấn Biên quan, đem ông cùng cả nhà ông ra giày xéo, đào bới
mộ phần tổ tiên để trả mối thù này.

-“Chế Nghĩa, Vũ Dũng, Ngũ Lão, Đình Tú, bắn tên.” Trần Vũ lạnh nhạt ra lệnh. Bốn người liền cầm cung lắp tên nhắm vào vị trí của Lưu Huyền cùng Nhạc Dương đang được bao bọc bởi đám lính cầm khiên.

-“Làm trò hề, để xem các ngươi làm được gì.” Lưu Huyền nhìn xa xa thấy lờ mờ nhưng cũng đủ biết bốn người Chế Nghĩa, Vũ Dũng, Ngũ Lão, Đình Tú đang lắp tên bắn mình, không khỏi khinh thường cười khẩy, cách 200 bước còn lâu mới bắn trúng được hắn, đến Thần Tiễn Thủ còn phải năm ăn năm thua, bọn binh lính Nam Việt đúng là ảo tưởng sức mạnh, bắn tên ngoài 100 bước đã khó trúng rồi, nói chi cách tới 200 bước, chờ tới lúc bọn hắn thất bại lại tiếp tục nhạo báng sỉ nhục bọn chúng một phen.

-“Phập, phập, phập, phập.” Nhưng đời lại không như mơ, bốn mũi tên của Chế Nghĩa, Vũ Dũng, Ngũ Lão, Đình Tú bắn đi không hề hụt như trong suy nghĩ của Lưu Huyền, trái lại tốc độ bay còn nhanh như lưu tinh, ngay lập tức đã bắn chết bốn gã cầm khiên đang đứng chắn trước mặt Lưu Huyền, tốc độ nhanh tới mức Lưu Huyền chỉ vừa dứt câu thì bốn tên đó đã ngã xuống, máu tươi bắn hết lên mặt, dính ướt cả áo giáp liền khiến cho Lưu Huyền cùng Nhạc Dương vô cùng sợ hãi, phải mất 1-2 giây sau mới lấy lại tỉnh táo nhanh chóng ra lệnh lui lại.

-“Công tử thứ tội, khoảng cách quá xa nên bọn thuộc hạ không thể nào bắn trúng được hai tên đó, xin công tử trách tội.” Bốn người Nguyễn Chế Nghĩa, Vũ Văn Dũng, Phạm Ngũ Lão,Võ Đình Tú thở dài, cúi đầu xin lỗi.

-“Không trách các ngươi được, vị trí bọn hắn đứng quá xa, trời lại đang có gió to, giết được mấy tên cầm khiên hù dọa bọn chúng một phen như vậy cũng xuất sắc rồi.” Trần Vũ phất phất tay, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng.

-“Tên này hắn ngu bẩm sinh hay do thầy dạy hắn nửa đường bị chết mà sao thở ra câu nào là thối câu đó nhỉ? Ra chiến trường chưa biết phe địch có gì mà đã hùng hổ chạy lên, nếu trời mà lặng gió thì chắc hôm nay gã Lưu Huyền này sẽ thành đệ nhất sỉ nhục của Hạ quốc rồi. Hệ thống, kiểm tra chỉ số của bọn hắn cho ta.” Trần Vũ lạnh lùng nhìn hai con hàng này đang nhanh chóng bỏ chạy về đại quân, âm thầm ra lệnh cho hệ thống.

-“Hạ đế quốc Tam Hoàng Tử Lưu Huyền, chỉ số năng lực: Vũ lực: 80, thống soái: 85, trí lực: 79, chính trị: 81, mị lực: 77. Không có kỹ năng.

Hạ đế quốc nguyên soái Nhạc Dương, chỉ số năng lực: Vũ lực: 94(-3), thống
soái: 95, trí lực: 85, chính trị: 80, mị lực: 84. Kỹ năng: Đao Vương.”

-“Bộ chỉ số thế thì không có gì quá đáng ngại, cứ tưởng gã Lưu Huyền kia chỉ số chẳng ra gì, nhưng thực ra lại khá cân bằng, nếu tính cách ổn một chút thì làm một thân vương an ổn sống cả đời cũng ổn. Còn lão già kia thì không phải loại người hữu danh vô thực, có thể đấu với phụ thân mười mấy năm thì không thể nào là loại bỏ đi được.” Trần Vũ gật gật đầu, âm thầm suy nghĩ.

-“Thứ bại tướng kia, cút về nhà ôm cháu đi, không thì lúc gặp nhau trên chiến trường ta lại xin thêm mấy ngón tay của ngươi nữa bây giờ. Năm xưa trốn vào đít voi chưa sợ à, nay lại kéo binh quay lại, lần này coi chừng để mạng lại nhé.” Trần Vũ cười to, kéo theo hàng vạn tiến cười của binh lính đứng trên tường thành.

-“Con mẹ nó, công thành cho ta, công con mẹ nó nát bấy cái thành trì này cho ta, chó gà không tha!!” Nhạc Dương vừa chật vật chạy về đại quân nghe thế sắc mặt liền đại biến, lập tức quay lại hoành đào hét lớn. Người ta nói chuyện thì thường sẽ tránh đi việc đụng vào vết thương lòng hay điểm yếu của người khác, nhưng Trần Vũ thì lại đem chuyện nhục nhã nhất đời của Nhạc Dương ra nói, còn hạ lệnh bảo binh lính hét thật to cho bên kia nghe, lí nào Nhạc Dương lại không tức giận nổ phổi cho được.

Trấn Biên quan vốn được xây dựng theo kiểu dựa lưng vào hai bờ vách núi dựng
thẳng núi, tường thành trải dài từ đông sang tây khoảng 5km, cửa ải được xây
dựng bằng những viên gạch khổng lồ, các con đường được lát bằng đá, bố trí rất
nhiều gác canh, thung lũng khá nhỏ, chiều dài tầm 5km, hai bên núi non chập
chùng vô cùng hiểm trở. Vì chiều dài thung lũng khá nhỏ cho nên Nhạc Dương
không thể cho 80 vạn quân cùng lúc cường công được, mà phải chia ra thành 10
nhóm quân, mỗi nhóm 8 vạn người, lại chi nhỏ ra thành 8 đội, mỗi đội 1 vạn
người, thay phiên nhau công thành.

Binh sĩ Trấn Biên quan thường xuyên phải chiến đấu chống lại các cuộc tấn công
quấy phá bất ngờ của binh sĩ Hạ quốc nên kinh nghiệm chiến đấu liên tục được
mài dũa, và cả binh lính Hạ quốc cũng vậy. Bọn chúng công thành ngoài dùng
thang mây để leo lên ra còn dùng cả chùy phá thành, còn có cả sự hỗ trợ của
thuẫn binh che chắn và tiễn binh hỗ trợ từ phía xa, tất cả cùng nhau phối hợp
công thành rất nhịp nhàng, điều này tạo ra một áp lực cực kỳ lớn lên Trần Vũ
cùng binh lính phe Nam Việt.

Trần Vũ nhìn đám lính Hạ quốc lao lên dồn dập như thủy triều, chờ đợi bọn
chúng tiến vào tầm bắn của cung tiễn thủ liền hạ lệnh bắn tên: “Bắn tên!”

Trần Vũ trước đó đã từng gửi thư cho cha hắn nói về việc áp dụng các kỹ thuật
bắn tên tùy theo trận địa hàng mà kiếp trước hắn tìm hiểu được, trong đó kỹ
thuật ba hàng rất thích hợp cho thủ thành. Nói về kỹ thuật này thực ra lại khá
đơn giản, một hàng bắn tên, một hàng đứng sau nhắm bắn, một hàng sau cùng sẽ
cài tên vào cung dự bị, hàng một bắn xong lại quay ra hàng ba trở thành dự bị,
cứ thế luân phiên nhau hành động, hàng một bắn xong lùi lại phía sau hàng ba,
hàng hai bước lên bắn tên, hàng ba nhắm bắn, cứ thay phiên nhau lặp đi lặp lại
liên tục.

Cách này có thể làm giảm mật độ dày đặc của mũi tên bắn ra trong một lần, thế
nhưng điều này lại tăng hiệu quả và độ chính xác trong việc bắn giết địch
nhân, rất phù hợp trong việc phòng thủ với số lượng lớn quân lính tấn công.
Tuy nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc lượng mũi tên sẽ tiêu hao nhanh
hơn, và làm tiêu hao thể lực của cung tiễn thủ nhanh hơn, đặc biệt là sẽ ảnh
hưởng rất lớn đến ngón tay, càng có khả năng sẽ phế đi cánh tay của tiễn thủ,
thông thường rút tên rồi bắn hơn 100 mũi tên đã khiến cho da thịt bị mài mòn,
huống chi nói tới trong chiến đấu lúc này, các tiễn thủ của Nam Việt có khi sẽ
phải bắn hơn 5-600 mũi tên.

Binh sĩ đứng trên thành lâu bắn xuống, tầm bắn tất nhiên sẽ xa hơn binh lính
Hạ quốc, binh sĩ Hạ quốc chưa kịp tới tường thành thì đã có một số lượng lớn
trúng tên phải ngã xuống.

-“Ném đá, đổ nước sôi, đổ dầu hỏa, châm lửa cho ta. Cung tiễn thủ tập trung nhắm vào phía xạ thủ đối phương cho ta.”

Trấn Biên quan thành cao tường dày, chiều cao tường thành phải tới 15-16m, cho
nên việc leo lên vô cùng khó khăn và tốn thời gian, điều đó giúp Trần Vũ không
quá lo lắng việc binh lính Hạ quốc leo lên, trước tiên giải quyết đám cung
tiễn thủ bên kia đã, còn đám lính sử dụng chùy công thành thì sớm đã bị nước
sôi và dầu hỏa đốt chết rồi.

-“Kỹ năng Thánh Chiến của túc chủ kích hoạt, các chỉ số năng lực của Nhạc Dương và Lưu Huyền thấp hơn túc chủ, bị Thánh Chiến ảnh hưởng, chỉ số năng lực của Nhạc Dương, thống soái, chính trị, mưu trí -5, chỉ số năng lực: Vũ lực: 86 (94-3-5), thống soái: 90 (95-5), trí lực: 80 (85-5), chính trị: 75 (80-5).

Lưu Huyền: Vũ lực: 75 (80-5), thống soái: 80 (85-5), trí lực: 74 (79-5), chính
trị: 76 (81-5). Chỉ số của túc chủ +3, vũ lực: 107 (104+3), thống soái: 99
(96+3), trí lực: 100 (97+3).”

Thế tấn công của quân lính Hạ quốc mặc dù rất rất mãnh liệt, còn sử dụng vô số
dụng cụ công thành, nhưng Trần Vũ dùng hết kiến thức, kinh nghiệm tích lũy từ
kiếp trước cùng với sở học kiếp này áp dụng, nước tới binh đỡ, ra chiêu phá
chiêu, liên tục ứng dụng kiến thức vào thực tế, các mệnh lệnh ban đầu còn hơi
gượng gạo, nhưng về sau càng lúc càng lưu loát, mỗi mệnh lệnh hắn đưa ra đều
gây ra thương vong nhất định với quân sĩ Hạ quốc.

Tuy nhiên do Nhạc Dương đang trong trạng thái giận quá mất khôn, và Lưu Huyền
thì rất cay cú, cùng với việc trước khi xuất quân thì Hoàng đế Hạ quốc đã hạ
tử lệnh xuống, không cần quan tâm thương vong, chỉ cần công phá được Trấn Biên
quan, cho nên binh sĩ Hạ quốc bất chấp tên bắn, đá rơi, dầu hỏa rực cháy vẫn
điên cuồng công thành, tạo thành thương vong khá đáng kể với binh lính Trấn
Biên quan.

Trải qua tròn một ngày điên cuồng công thành không biết mệt mỏi với cường độ
cao, quân lính song phương đã hao hết thể lực, tiến vào trạng thái uể oải,
nhưng binh lính Trấn Biên quan vẫn chiếm ưu thế hơn một chút, trời bắt đầu tối
và Nhạc Dương thấy việc công thành đã trở nên vô cùng khó khăn cho nên liền ra
lệnh dần dần rút quân. Nhìn các thi thể chất đống dưới tường thành mà Trần Vũ
cũng phải bất nhẫn thở dài một tiếng.


Chiến Thiên Hạ Tại Dị Thế - Chương #19