Người đăng: luce
………..
-“Hệ thống, ta triệu hoán Nguyễn Hiền cũng khá lâu rồi, nhưng sao tới tận bây giờ vẫn chưa thấy hắn ta xuất hiện?” Trần Vũ thắc mắc khiếu nại hệ thống.
-“Hệ thống cũng không biết, thường thì nhân vật triệu hoán nếu ở xa sẽ xuất hiện ngay sau 3-4 ngày, trường hợp này có chút nằm ngoài dự đoán của hệ thống. Xin túc chủ thứ lỗi.” Âm thanh máy móc không chút cảm xúc của hệ thống vang lên bên tai Trần Vũ.
-“Đạ mấu.” Trần Nguyên thầm chửi thề trong lòng, sắc mặt có chút khó chịu.
-“Chúng ta xuống ngựa nào, trong thành không cho phép cưỡi ngựa, ngoại trừ ngồi xe ngựa hoặc có công vụ.” Trần Vũ thở dài một hơi, chấn chỉnh lại cảm xúc rồi leo xuống ngựa hướng về phía phủ châu mục mà đi, cả ba người Nguyễn Chế Nghĩa, Trần Bình Trọng lẫn Vũ Văn Dũng đều làm theo. Người dân đi đường thấy tổ hợp bốn người thần thái hơn người liền bàn tán.
-“Người thanh niên này là ai, tại sao lại đi về phía phủ thái thú.”
-“Nhìn thật là đẹp trai, thần thái rất nho nhã.”
-“Oa, thật là bự con, nhìn hung dữ quá.”
-“Không biết hắn có quan hệ gì với Châu mục đại nhân đây.”
-“Nhìn kìa, không biết hắn mang cái gì trên lưng mà phải quấn kín lại thế
Thấy bách tính Thất Nguyên thành liên tục bàn tán về mình khiến Trần Vũ có
chút chịu không nổi, vì vậy hai chân liền tăng tốc, nhanh nhanh một chút rời
khỏi chỗ này.
……………………..
Nói về vật Trần Vũ mang trên lưng khiến nhiều người tò mò thì đó là một câu
chuyện dài phải quay ngược lại 8 năm trước.
Lúc này Trần Vũ mới chỉ 9 tuổi.
-“Oáp, một cảm giác thật dễ chịu.” Trần Vũ đang ngâm mình trong nước ấm, cảm thấy toàn thân nóng bỏng nhưng lại có cảm giác thoải mái nói không nên lời, cơ thể cảm giác thoải mái dị thường, dường như tràn đầy lực lượng. Trong thùng có rất nhiều dược thảo, tản ra mùi dược thảo nồng đậm. Nước ấm không ngừng mang theo nhiệt khí khiến hắn nhìn cảnh vật xung quanh hơi mờ nhạt. Theo lời của lão Quỷ thì đây chính là số dược liệu quý báu mà lão đã tích lũy rất lâu, cộng với đồ tàng trữ trong kho thuốc của Hoa Đà mới nấu ra được, đám con của Dương Kế Nghiệp lẫn Dã Tượng và Yết Kiêu cũng được hưởng ké phúc phần của Trần Vũ. Nghe lão nói thì nước thuốc này sẽ giúp khai phá tiềm năng, tăng cường thể chất của cơ thể.
Nhưng vào lúc này, qua làn hơi nước mông lung, Trần Vũ thấy thấy một lão già
với mái đầu bạc phiêu phiêu, mặt mày thanh tú mặc áo xanh đi tới.
-“Ngâm mình thêm 10 phút nữa rồi bước ra ngoài, hôm nay sư phụ sẽ dạy ngươi sát thuật để tung hoành trên chiến trường.” Quỷ Cốc Tử phất hàm râu bạc trắng có chút thâm ý cười nói.
-“Vâng thưa lão Quỷ.” Trần Vũ gật gật đầu.
-“Bốp!” Quỷ Cốc Tử tát vào gáy Trần Vũ một phát. “Đã bảo phải gọi là sư phụ, tên nghiệt đồ này.” Quỷ Cốc Tử có chút bất lực với Trần Vũ.
-“Nói cho ta biết, tại sao ngươi muốn học võ thuật và sát thuật?” Quỷ Cốc Tử vuốt vuốt bộ râu.
-“Để tung hoành sa trường, kiến công lập nghiệp, lập hậu cung 72 phi tần 3000 mỹ nữ.” Trần Vũ vuốt vuốt mũi, nở nụ cười gian.
-“Bốp.” Lại một cú tát vào gáy. “Nói tiếng người!” Quỷ Cốc Tử có chút bực bội, tên nghiệt đồ này thật quá thông minh, tư chất thượng đẳng nhưng tính cách lại quá khó nắm bắt.
-“Lão Quỷ, người nghĩ xem, nếu sau này ta ra chiến trường, mà người chắc cũng thừa biết là mãnh tướng thì nước nào cũng có, mà trong số đó sẽ có vài tên lấy đầu thượng tướng giữa vạn quân như đi dạo. Nếu ta không có vũ lực mạnh mẽ phòng thân thì lúc đó bị bọn chúng truy sát sẽ rất mất mặt. Hoặc nếu không mạnh mẽ tới mức thiên hạ vô địch thì cũng phải đủ sức chống cự chờ võ tướng phe mình tới cứu trợ, chứ mới thò mặt ra liền bị chém chết thì ta nằm ở nhà ăn nằm chờ chết cho rồi.” Trần Vũ gãi gãi mông, ánh mắt đăm chiêu. Trong lòng thầm nghĩ: “Làm một vị quân chủ võ lực không thể nào thấp được, lão Tào bị Mã Siêu giết cho cắt râu vứt áo bào bỏ chạy, Hạng Vũ đánh cho Lưu Bang hồn vía lên mây, Lý Nguyên Bá một đường treo lên đánh sấp mặt hảo hán lẫn chư hầu trong Tùy Đường diễn nghĩa, Thánh Gióng bứt tre quất bay quân xâm lược nhà Ân, quật chết cả Ân Vương, cho nên rút kinh nghiệm từ cổ nhân thì ít ra mình cũng phải luyện võ cho đàng hoàng thôi.”
Tuy nhiên, luyện võ cũng không phải chuyện đơn giản.
Thầy giỏi thuốc tốt thiếu một thứ cũng không được. Cho nên Trần Vũ với phải
đem Quỷ Cốc Tử lẫn Hoa Đà điều sang dị giới để hỗ trợ hắn xây dựng căn cơ thật
tốt.
-“Nói như vậy tạm chấp nhận được. Thôi được rồi, ngươi mau thay đồ rồi ra bên ngoài đi nào.” Quỷ Cốc Tử gật gù, chắp tay sau đít ra vẻ đạo mạo đi ra ngoài.
Sau khi mặc đồ chỉn chu, Trần Vũ lật đật chạy ra ngoài sân thì thấy Quỷ Cốc Tử
đang cầm trên tay một thanh Phương Thiên Họa Kích.
Thanh trường kích này dài chừng một trượng hai xích chín thốn. Đầu kích uy vũ
như hình đầu hổ, hình dáng của kích được phát triển từ cây Thương hoặc giáo,
nhưng có thêm hai lưỡi thép tựa như trăng lưỡi liềm ở hai bên (hoặc chỉ một
bên), kích thước phần mũi nhọn của giáo là khoảng 25 cm, phần lưỡi ở bên dài
khoảng 20 cm. Càng khiến hắn ngạc nhiên chính là cây kích có cán cầm thô to,
thân Kích và đầu thương đều do thép luyện thành. Chỉ cần nhìn là thấy toàn bộ
thanh trường thương này đều do huyền thiết luyện thành, có thể nghĩ được sức
nặng của nó đủ khiến người ta run sợ. Đầu kích màu sáng bạc có một luồng sát
khí tanh máu như thể đã ngâm qua máu tươi mới có khí phách như vậy, chưa chạm
đến đã cảm thấy khí phách mười phần.
-“Đồ nhi ngoan, sau một khoảng thời gian quan sát ngươi, hôm nay sư phụ sẽ truyền cho ngươi một bộ kích pháp.” Quỷ Cốc Tử vuốt vuốt râu.
Nghe thế Trần Vũ liền nổi lên hứng thú, kiếp trước đọc các loại truyện Tam
Quốc Diễn Nghĩa, Tùy Đường Diễn Nghĩa, Hán Sở Tranh Hùng thấy các nhân vật
dùng kích như Hạng Vũ, Lữ Bố, Tiết Nhân Quý hoặc kém nổi tiếng hơn là Tiểu Ôn
hầu Lã Phương và Trại Nhân Quý Quách Thịnh trong Thủy Hử của Thi Nại Am. Ai
cũng hung mãnh bá đạo, cho nên trong lòng hắn có một chấp niệm rất lớn với
kích.
Người ta thường nói côn là bách binh chi tổ, thương là bách binh chi tặc, kiếm
là bách binh chi quân, đao là bách binh chi đảm, nhưng kích lại là bách binh
chi bá.
Kích có lực sát thương mạnh hơn qua và mâu. Kích xuất hiện từ thời chiến quốc,
vì kích có hai chức năng là móc và đâm cho nên biến hóa sẽ trở nên khó đoán
trong lúc chiến đấu. Trong lịch sử, Phương Thiên Họa Kích thường được dùng
trong các nghi thức tế điển. Nhưng không vì vậy mà Phương Thiên Họa Kích không
sử dụng được trong thực chiến, bởi vì yêu cầu để sử dụng được là cực kỳ cao.
Kích vốn thay đổi thất thường, có thể sử dụng như trọng binh khí theo kiểu
Nhất Lực Hàng Thập Hội, nhưng lại có thể nắm giữ biến hóa xảo quyệt giống như
trường thương, do vậy, phàm là người dùng kích võ nghệ chắn chắn sẽ hơn người,
nhưng để sử dụng tinh thông kích lại khó vô cùng.
-“Ngươi bẩm sinh đã có thần lực, thể phách mạnh mẽ, rất thích hợp sử dụng kích. Thanh Phương Thiên Họa Kích này được rèn từ thiên ngoại vẫn thạch kết hợp với vạn năm huyền thiết, trải qua chín ngày chín đêm mới rèn thành, trọng lượng nặng 200kg, người thường cần 4-5 người dùng hết sức mới nhấc nổi.” Quỷ Cốc Tử bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu lai lịch của cây kích. Nhưng điều hấp dẫn Trần Vũ lại là sát khí phát ra từ nó. Đầu kích màu sáng bạc có một luồng sát khí tanh máu như thể đã ngâm qua máu tươi của hàng vạn người mới tôi luyện ra được khí thế như vậy, chưa chạm vào đã cảm thấy khí phách vô cùng.
-“Cầm thử cho ta xem nào.” Quỷ Cốc Tử thấy đồ đệ mình nhìn chằm chằm cây kích liền cười cười.
Trần Vũ liền tiến tới, thật cẩn thận tiếp lấy. Thanh Phương Thiên Họa Kích này
quả thật nặng kinh người, lão sư Quỷ Cốc Tử vừa mới buông tay Trần Vũ liền cảm
giác như ngàn cân rớt xuống, khiến mặt hắn đỏ lên.
Quỷ Cốc Tử thấy thế liền gật gật đầu ra vẻ hài lòng. Tuy tên đồ đệ này mặt mày
đỏ lên nhưng vẫn có thể cầm được bằng hai tay vung vẩy được một chút. Hơn nữa
hắn chỉ mới 9 tuổi mà làm được vậy quả thực còn hơn cả thần lực trời sinh.
-“Bộ kích pháp này dùng một tay mới phát huy tác dụng triệt để được.” Quỷ Cốc Tử vuốt vuốt bộ râu, ánh mắt lập lòe vẻ kích động.
-“Con mẹ nó, cầm 200kg vung vẩy thế này, lỡ đâu kiệt sức không bị nó đè chết mới lạ.” Trần Vũ chửi tục một tiếng.
-“Bốp!” Lại là một cú tát vào gáy đến từ vị trí Quỷ Cốc Tử. “Cẩn thận ngôn từ của ngươi.” Quỷ Cốc Tử mặt mày xám xịt: “Chỉ có không ngừng nỗ lực mới có thể trở thành cao thủ. Thể chất của ngươi vốn đã rất nghịch thiên, những năm nay tắm thuốc nữa đã giúp cơ thể ngươi không như trước kia, nhưng vẫn cần cố gắng gấp bội, nhất định sẽ luyện thành kích pháp ta dạy. Ta sẽ luyện một lần cho ngươi xem.”
Lão Quỷ tự nhìn thân thể già cả của mình, cảm thán đến từng này tuổi rồi còn
phải động võ. Nhìn dáng người gầy trơ xương của Quỷ Cốc Tử, Trần Vũ tuy biết
võ lực của lão cao, nhưng trong lòng vẫn sợ rằng lão già này múa kích tuột
tay, ném bay cây kích hơn hai trăm kg này trúng hắn nên liền vội vàng trốn ra
xa hơn hai mươi thước mới đứng lại nhìn.
-“Tên nghiệt đồ ngươi chạy xa như vậy làm gì? Ngại nhãn lực quá tốt à?” Quỷ Cốc Tử trí lực cực cao đương nhiên biết suy nghĩ của Trần Vũ, trong lòng phẫn nộ không chịu nổi, căm giận mắng.
-“Cẩn thận vẫn hơn lão Quỷ à.” Trần Vũ đứng phía sau gốc cây Cương Mộc cười khà khà.
-“Ngươi!” Quỷ Cốc Tử tức tới mức muốn bổ cho Trần Vũ một nhát, tuy nhiên hành động của hắn quả thực đã kích thích ý chí chiến đấu của Quỷ Cốc Tử. Lão nắm lấy Phương Thiên Họa Kích đang cắm trên mặt đất, thuận thế lăng không một kích.
Kích pháp mà Quỷ Cốc Tử diễn luyện chí cương mãnh liệt, bá đạo vô cùng, bộ
pháp nhanh nhẹn, bước nhảy tự nhiên, phong cách hào phóng, khí thế hùng hậu
không chỉ linh hoạt biến đổi, đâm, quét, bổ…. đều mạnh mẽ hữu lực, khí phách
mười phần, sát khí bắn ra bốn phía, dường như chỉ cần mũi kích đâm vào trên
người, người đó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù bị cán kích
quét trúng cũng phải gãy xương nôn ra năm đấu máu. Trần Vũ núp sau gốc cây
nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm. Hắn vốn có đọc trong sách biết trên chiến
trường binh khí một tấc dài một tấc cường, thanh Phương Thiên Họa Kích này dài
như vậy, lại thêm kícg pháp hùng mạnh, quả thực dũng mãnh vạn phu không địch
nổi, trong vạn quân lấy đầu thượng tướng dễ như trở bàn tay.
Trần Vũ nhìn thấy Quỷ Cốc Tử đã dừng lại, không kìm nổi kích động chạy lại.
Thấy lão sư phụ của mình một tay múa kích hồi lâu mà mặt không đỏ, tim không
loạn, không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào, liền nịnh hót:
-“Sư phụ thiệt là oai hùng, kích pháp mạnh mẽ, tư thế dũng mãnh…”
-“Bớt nịnh hót đi. Nãy giờ ngươi thấy rõ rồi chứ? Nhớ được bao nhiêu phần?” Quỷ Cốc Tử tức giận thở phì phò.
Trần Vũ tuy có trí nhớ phi phàm nhưng không thể trong thời gian ngắn nhớ toàn
bộ chiêu thức, chỉ gật đầu nói:
-“Nhớ thì có nhớ, tuy nhiên… Ta chỉ nhớ kỹ được bảy phần, 3 phần chiêu thức còn lại không nhớ được.
-“Hừm?” Quỷ Cốc Tử hai mắt sáng lên, có chút thán phục trình độ võ học của tên đệ tử này, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã nhớ bảy phần chiêu thức, thực có thể nói là võ học kỳ tài. Tuy nhiên không thể làm hắn tự mãn được.
-“Cũng được, chỉ có điều sức mạnh của ngươi vẫn chưa đủ, trước hết phải luyện tập sức lực cho tốt, khai phá hết tiềm năng thần lực của ngươi rồi mới luyện tiếp được. Ngươi phải nhớ kỹ là Quỷ Cốc môn nhà chúng ta vẫn thiên về lập mưu kế, tính toán cả thiên hạ, chứ không cần quá giỏi về vũ lực. Vũ lực mạnh thế nào cũng không thể địch lại cả thiên hạ, càng không thể tránh thoát mưu kế."
-“Đồ nhi đã rõ rồi ạ. Hay là sư phụ người diễn luyện lại lần nữa cho đồ nhi xem đi ạ?” Trần Vũ cười mị mị nịnh hót Quỷ Cốc Tử, hắn tự biết với sức mạnh hiện tại của mình căn bản không thể vận dụng thương tự nhiên được. Trong lòng thầm phản đối: "Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều hóa hư không."
Khuôn mặt già nua của Quỷ Cốc Tử đỏ lên, ngượng ngùng cười nói:
-“Ngày mai sư phụ luyện lại nhé. Còn giờ thì bắt đầu luyện tập hằng ngày nào.”
Đầu tiên, Trần Vũ mang phụ trọng nặng mấy 80kg, rồi bắt đầu chạy lên núi Hoa
Lư rồi chạy xuống, lặp lại 2 lần, sau khi hoàn thành mặt trời cũng vừa lên
đỉnh, đứng một chân hai tay vác hai xô nước phơi mình dưới nắng hai canh giờ,
cái này không chỉ có là vì tăng cường thêm thể chất của Trần Vũ, cũng là một
loại khảo nghiệm ý chí với hắn. Mỗi ngày đều huấn luyện như ma quỷ, hơn nữa
cuối ngày sẽ ngâm dược thảo để khai phá tiềm năng, tăng trưởng thể chất. Khả
năng phục hồi thể lực của Trần Vũ cũng rất kinh người. Mỗi ngày đều luyện tập
sống dở chết dở, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại đều tinh thần phấn chấn. Điều này
làm cho Quỷ Cốc Tử cũng cảm giác hắn giống như quái vật. Sau 5 tháng, lão Quỷ
liền bắt Trần Vũ đeo thêm Phương Thiên Họa Kích lên lưng rồi leo núi, chạy lên
núi để huấn luyện thể lực, sau đó lại phải cầm thương treo hai thùng nước lớn
tầm 20kg rồi nâng lên dần dần thành 60kg đứng tấn một chân mỗi ngày hơn hai
canh giờ. Ngày nào lưng cũng đỏ máu, tay cũng phồng rộp…
Ban đầu Quỷ Cốc Tử cũng có một chút lo lắng, mục đích của hắn muốn nhìn xem
Trần Vũ có bỏ cuộc hay không. Nếu như hắn bỏ cuộc thì lão sẽ lập tức phủi mông
rời đi, tuyệt đối sẽ không tiếp tục dạy hắn. Bởi vì với Quỷ Cốc Tử, quan trọng
nhất chính là ý chí và phẩm hạnh, nếu thiếu một trong hai thì võ công cho dù
tốt cũng chỉ để lại tiếng xấu muôn đời hoặc làm mất mặt sư môn.
Tuy nhiên, sau một thời gian quan sát thì Quỷ Cốc Tử vô cùng hài lòng, chưa
bao giờ than thở hay dừng lại việc huấn luyện, lúc nào cũng hoàn thành tất cả
những mục tiêu huấn luyện mà mình đề ra, sau đó còn luyện tập thêm những động
tác quái dị làm lão rất tò mò.
"Không nản chí, không gấp gáp, không kiêu ngạo, không tự ti, không gian lận,
không lười biếng, không sờn lòng, biết nhẫn nhịn, hội tụ đủ yếu tố của một
quốc quân. Có lẽ đây sẽ là đệ nhất hoàng đế mà Quỷ Cốc môn với Kim Quy môn đào
tạo ra.” Quỷ Cốc Tử vuốt vuốt râu, trong lòng mừng như được mùa.
……………………………………………..