Người đăng: luce
Mọi người nhìn nhau, vì sao? Vì sao người khác làm được, chúng ta lại không
làm được? Người khác có thể thăng quan tiến chức, sao chúng ta lại không thể?
Từng là anh em chung một chiến hào, giờ họ đã đứng trên đầu mình rồi. Mà tại
sao mình lại không đứng được trên đầu người khác? Im lặng một lúc rút cục có
một thanh niên cao lớn mở miệng nói: "Tiểu nhân từ lúc mười bốn tuổi đã vào
quân doanh. Bây giờ đã hai mươi tuổi, ở trong quân doanh được năm năm rồi."
Trần Nguyên nhếch miệng giễu cợt: “Thế ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ bao giờ ngươi
sẽ leo lên vị trí Thiên Tướng quân được."
Vẻ mặt thanh niên kia lộ ra tức giận và bất bình: "Tiểu nhân không được xuất
thân từ thế gia quý tộc nên muốn lên tới tướng quân sợ rằng cả đời cũng không
được."
-“Cũng có chút thông minh, vậy nếu ngươi cứ tiếp tục lăn lộn như vậy, thì kết quả của ngươi sẽ ra sao?” Trần Vũ cười mị mị.
-“Tiểu nhân không biết.” Thanh niên kia suy nghĩ một hồi liền nói ra.
-“ Ngươi không biết? Ta biết hầu hết các ngươi cũng sẽ có câu trả lời tương tự hắn, nên bản thiếu gia sẽ nói cho các ngươi thủng tai. Năm nay ngươi hai mươi tuổi, theo tuổi ngươi mà tính thì có thể ở trong quân doanh được ít nhất mười lăm mười sáu năm nữa! Mặc dù không thể lên được tướng quân nhưng khi có chiến sự thì chắc chắn ngươi sẽ phải ra chiến trường giết địch. Các ngươi tự nghĩ thử xem bản thân có thể chém giết được bao nhiêu lần nữa?" Trần Vũ cười cười.
Thanh niên kia sửng sốt cả người. Nhân loại chứ đâu phải thần tiên. Sao biết
được liệu mình sẽ sống hay chết trong khi chiến đấu?
-“Chính các ngươi cũng không dám chắc, nếu không phải phụ thân ta đưa các ngươi đến nơi đây thì các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một thi thể trên chiến trường mà thôi. Đối với một đám sắp trở thành thi thể ta không có chút hứng thú để làm nhục!" Trần Vũ nói với giọng giễu cợt.
-“Các ngươi biết ta hơn các ngươi chỗ nào không?” Trần Vũ vừa nói vừa rảo bước đến trước một tảng đá: "Bằng vào điều này..." Vừa nói vừa dùng một tay nhấc tảng đá nặng hơn trăm cân ném bay lên không trung. Sau đó Trần Vũ vận công nhảy lên, tập trung sức mạnh vào tay phải đánh ra một quyền ở giữa tảng đá ngay trong không trung.
Ầm! Tảng đá bị một quyền của hắn đánh lên khiến cho vỡ nát thành năm sáu khối
rơi trên mặt đất. Trần Vũ nhẹ nhàng hạ người xuống vỗ vỗ tay. Trên bàn tay
không có chút dấu vết nào, thản nhiên nói: "Ta biết trong quân doanh đều tôn
trọng cường giả. Không biết chiêu thức vừa rồi của ta có đủ tư cách sỉ nhục
các ngươi chưa?"
Tám trăm binh sĩ nhìn những mảnh đá rơi tứ tán xung quanh đều há to miệng thật
lâu không ngậm lại được. Một vài tên không nhịn được đưa tay lên dụi mắt, cho
rằng mình đang nằm mơ. Ánh mắt bọn họ nhìn Trần Vũ cũng bắt đầu có sự tôn
trọng. Thực lực cỡ này thì đừng nói là làm nhục mình. Sợ rằng chính mình không
đủ tư cách để người ta sỉ nhục.
-“Ta biết các ngươi sẽ có suy nghĩ những người khác lập được công lớn trở thành giáo úy, đều là do may mắn! Leo lên Thiên Tướng là do bọn chúng là con ông cháu cha, thế gia hào tộc? Người ta không chọn các ngươi, là do người chọn không biết nhìn người! Bản thiếu gia cho các ngươi biết, tất cả những điều trên đều là vớ vẩn! May mắn, gia thế? Vì sao các ngươi không có? Biết được xuất thân mình không tốt, lại tự thừa nhận mình là phế vật. Oán giận người khác không có mắt nhìn người là lý do cực kì ngu xuẩn. Nếu các ngươi là tướng quân thì liệu các ngươi có chọn một đám rác rưởi hay sẽ chọn một đám nhân tài để hỗ trợ các ngươi? Các người vốn đã thua bọn hắn từ lúc đầu thai rồi!”
Tất cả không ai nói gì, chỉ thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng.
-“Ta nói điều này, không phải muốn động vào nỗi đau của các ngươi. Mà là do cuộc sống của các ngươi bây giờ quá sung sướng rồi đánh mất ý chí cầu tiến. Ông bà ta có dạy nếu ngươi mắc sai lầm thì không sao! Nhưng nếu chính các ngươi còn không biết mình đang sai mà còn đắc ý tự cho mình là đúng. Điều này mới là không thể nào tha thứ. Mà lũ các ngươi bây giờ chắc chưa có ai từng nghĩ đến những lời ta đang nói, nếu mà có thì hắn bây giờ cũng không có ở đây, mà là đang sóng vai cùng cha ta trấn thủ Trấn Biên quan rồi.
Động lực thúc đẩy con người có rất nhiều loại, nhưng sỉ nhục là một loại quan
trọng nhất! Các ngươi có muốn tiếp tục làm kẻ thua cuộc? Có muốn tiếp tục ăn
không ngồi rồi giữ nhà hộ viện như một con chó, còn bạn bè mình tiếp tục lên
cao hưởng thụ vinh hoa phú quý?”
-“Không!” Tám trăm binh sĩ đồng thời gào lên, cổ họng như rách ra, ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng.
-“Tốt! Điều này chứng tỏ các ngươi còn có hi vọng!” Trần Vũ ung dung nói ra. "Ta vốn muốn bồi dưỡng các ngươi để khiến cho các ngươi khi ra chiến trường đều có thể lấy một địch trăm..." Nói đến đây thì ánh mắt tám trăm binh sĩ tràn đầy sự cuồng nhiệt. Quân doanh là nơi sùng bái lực lượng, sùng bái cường giả. Thực lực của Trần Vũ đủ để dẫm nát ngạo khí trong lòng bọn họ, thay vào đó là sự kính sợ và sùng bái.
-“ Nhớ kỹ, ta chỉ cần binh sĩ tinh nhuệ chứ không cần phế vật!" Trần Vũ lạnh lùng nói.
-“ Bây giờ, nghe hiệu lệnh của ta! Cho các ngươi mười giây, tám trăm người chia làm bốn đại đội. Mười giây nếu không làm được, mỗi người chạy bộ một trăm vòng quanh sân. Bắt đầu!”
Trần Vũ vừa dứt lời, tám trăm người nhất thời rối loạn một chút, ngay lập tức
liền ổn định lại, trong một thời gian ngắn ngủi đã chia làm bốn, mỗi nhóm hai
trăm người.
-“Tốt, hai trăm người là một đại đội, tiếp theo chia làm hai mươi trung đội, mỗi trung đội bốn mươi người cho ta, lại phân tiếp thành tám mươi tiểu đội, mỗi tiểu đội mười người. Bây giờ cho các ngươi thời gian nửa nén hương, bất kể dùng biện pháp gì, tuyển ra đại đội trưởng, trung đội trưởng và tiểu đội trưởng của các ngươi!
Nhớ kỹ đây là do các ngươi tự bầu chọn ra, sau khi bầu chọn xong thì sau này
tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của đội trưởng! Nếu có ai dám không tuân
theo mệnh lệnh, cứ theo quân quy mà xử lí, trảm!
Kế Nghiệp, ta đưa ngươi cuốn sách này, trong đây có tất cả những gì cần phải
làm để rèn luyện đám hỗn tạp này, ta không cần biết quá trình, ta cần kết quả.
Nếu ngươi làm không được thì không cần phải gặp ta nữa. Tên nào không tuân
lệnh, giết không cần hỏi.”Trần Vũ quẳng cuốn sách cho Dương Kế Nghiệp.
Dương Kế Nghiệp vội vã lật cuốn sách ra, vừa lật liền thấy một đống động tác
quái lạ, những thứ này thật sự là hắn chưa từng thấy bao giờ, đại loại như
mang áo giáp binh khí hạng nặng, mang túi cát bốn mươi cân chạy tới chạy lui;
chống đẩy một lần duy nhất ba trăm cái, để tay ra sau đầu nhảy cóc lên bậc
thang năm trăm lần, chạy lên chạy xuống núi Hoa Lư… Thật ra phương pháp huấn
luyện bộ đội đặc chủng ở thế kỷ hai mươi làm gì đơn giản như vậy. Nhưng hiện
tại không có biện pháp nào khác, chỉ có thể lựa chọn những thứ phù hợp với
thời đại vũ khí lạnh này.
Còn khi huấn luyện các bài như hít đất, lên xà nằm ngửa ngồi dậy, nhảy cóc,
thì có thể đạt hiệu quả huấn luyện cơ bắp toàn thân, giúp cơ thể phát triển
cân đối. Gánh tạ ngồi xuống sẽ kích thích lực chân, nhấc tạ sẽ luyện lực kéo
tốt hơn
Trong đó đã có vẽ rõ động tác và chi tiết động tác như thế nào là đúng là sai,
ngươi cứ theo đó mà làm. Có gì không hiểu tối cứ đến thư phòng tìm ta.” Trần
Vũ nói xong lại chắp tay sau đít. “Giờ thì bắt đầu luyện tập đi. Bắt đầu!”
Trần Vũ liền bước ra cười nói: "Bản thiếu gia sẽ làm mẫu một lần, các ngươi
nhìn cho kĩ động tác của ta."
Trần Vũ liền nằm xuống, hai tay chống đất, đây chính là tư thế hít đất, bài
tập này tuy đơn giản, thế nhưng chỗ tốt đối với rèn luyện lực cánh tay rất
nhiều. Đương nhiên, người bình thường mới luyện tập chắc chắn sẽ rất nhanh
đuối sức.
Nếu là kiếp trước thì dùng hết sức Trần Vũ cũng có thể là một hơi hít đất 100
lần, bây giờ xuyên qua rồi thì một hơi làm cả nghìn lần cũng sẽ không đổ một
giọt mồ hôi hay thở dốc.
Nhìn Trần Vũ động tác quái lạ khiến cho toàn quân đều rất là kinh ngạc, cái
này thật sự là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.
Trần Vũ đứng dậy nhìn tám trăm người: "Không cần phải suy nghĩ nhiều, làm
giống bản thiếu gia đi nào, một hơi xem các ngươi làm được bao nhiêu cái."
Tám trăm người tuy nhiên không rõ, nhưng vẫn là dựa theo Trần Vũ dặn dò, nằm
trên mặt đất làm lên hít đất.
"Ngươi, cái mông cao lên, khi xuống ngực phải chạm đất."
"Cánh tay không phải để như vậy."
"Thân thể phải thẳng. . ."
“Ngươi gánh tạ như vậy muốn gãy lưng à?”
-“Kéo tạ phải gồng cái bụng ngươi lại, lên phải siết chặt mông.”
……………………..
-“Lão Quỷ, tên đồ đệ này của chúng ta thật không hề đơn giản chút nào nhỉ?” Nguyễn Bỉnh Khiêm sau khi chứng kiến mọi chuyện từ nãy giờ liền quay sang nói nhỏ với Quỷ Cốc Tử.
-“Ha ha ha, vốn từ lúc sinh ra thì vận mệnh đã quy định hắn không phải người thường rồi. Chúng ta cứ đào tạo hắn thật tốt đã..” Quỷ Cốc Tử vuốt vuốt râu nhìn thân ảnh Trần Vũ đi mất, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng.
………………………..