Chuyện Lớn Phát Sinh


Người đăng: Minjin_Hatsu

Giang hồ đen trắng thị phi,

Chính tà chìm đắm trong ly rượu nồng.

Mười ngày sau.

Với hai mắt thâm quầng, hắn mở cửa bước ra. Cuối cùng hắn cũng trở về với thực
lực Nhất lưu.

Việc đầu tiên hắn làm là tiến về Nhiệm Vụ Đường. Hắn rất muốn hủy bỏ cái nhiệm
vụ vượt quá thực lực kia. Nhưng nghĩ lại thì cái nhiệm vụ ấy không có giới hạn
thời gian. Cho nên hắn vẫn có thể giữ nó. Đợi đến khi hắn có đủ khả năng thì
đi hoàn thành nhiệm vụ này cũng là ổn cả thôi.

Vậy nên lần này, hắn đến nơi đây là để nhận nhiệm vụ khác nhằm kiếm đủ cống
hiến đổi lấy bí tịch và đan dược để nâng cao thực lực.

Và rồi hắn lại bắt đầu chặng đường cày nhiệm vụ nhàm chán đến tận răng.

Thời gian này vả thật chính là một cuộc thử thách sức chịu đựng. Thử hỏi cứ
chạy đi chạy lại, chạy tới chạy lui một mình và chỉ nói chuyện với NPC thì có
chán không? Rất chán là đằng khác. Hắn cũng muốn trò chuyện giết thời gian với
gã gay Đại Nam Nhân - tên nhân vật của gã Đệ Nhất Mỹ Nam trong thế giới Đại
Giang Hồ. Thế nhưng trong thế giới này không có kênh trò chuyện, hòm thư hay
cái khỉ gì khác. Nhà phát hành rất “tự giác” đóng những cái máy móc như vậy để
thế giới Đại Giang Hồ trở nên “thật” hơn.

Nếu như muốn nói chuyện thì hoặc là gửi bồ câu với quy trình phức tạp, nhức
mông hết sức, và chờ đợi bồ câu trả lời. Hoặc là ở ngoài đời hay ở trong game
chính Huyền Thoại hẹn nhau tại một địa điểm nào đó rồi cả hai tới đó mà trò
chuyện. Tuy nhiên ắt hẳn không có ai lại rảnh đến độ chỉ vì gặp nhau nói
chuyện mà chạy đi chạy lại giữa các thành lớn. Dĩ nhiên là trừ mấy cặp tình
nhân yêu nhau say đắm, có bệnh mà không có thuốc nào chữa được. Lời nhận xét
ấy thật ra có chút cay cú vì chính hắn là một gã F. A, nhưng mà đúng là bọn
trẻ yêu nhau cuồng dại quá mức thì có thuốc nào chữa được đâu?

Và có lẽ nhà phát hành nắm bắt được tình huống hỏng bét của nhánh game Đại
Giang Hồ cho nên trong game lập tức có một thằng phản diện ló đầu ra gây nên
sóng lớn.

“Coong… Coong… Coong…”

Trong một buổi sáng trưa hè nóng bức, ba tiếng chuông giữa trung tâm núi Võ
Đang vang lên.

Toàn bộ đệ tử phái Võ Đang đều kinh nghi bất định ngẩng mặt nhìn về chính điện
to lớn ở trung tâm núi.

Hắn vừa trả nhiệm vụ và vừa nhận được 20 điểm cống hiến thì nghe được tiếng
chuông này. Hắn cũng không khỏi sững sờ.

“Có chuyện lớn phát sinh!” – Ý nghĩ này lập tức nổ vang trong đầu của hắn.

Từ khi hắn gia nhập phái Võ Đang đến nay chưa lần nào hắn nghe thấy tiếng
chuông vọng ra từ khu vực trung tâm phái. Hiển nhiên đột nhiên bây giờ lại
xuất hiện trường hợp kỳ quặc này thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn. Phán đoán
này không thể sai được.

Chẳng mấy chốc sau, một giọng nói già nua mang theo những âm thanh trầm thấp
đầy tang thương như sấm sét vang lên:

“Tất cả đệ tử phái Võ Đang đang không có nhiệm vụ trên người mà đang ở trong
phái lập tức tiến về trước sân Nhiệm Vụ Đường tập hợp.”

Không hề chần chừ, hắn vọt thẳng ra sân trước, đứng ở một góc mà chờ đợi.

Chỉ trong chốc lát, cả chục bóng người cũng đã đến nơi này. Ngay sau đó từng
bóng người lướt trên mặt đất hay bay trên không trung đều tiến về nơi đây.

Nửa nén nhang sau tất cả gần hai trăm người đã đứng đầy đủ trong sân Nhiệm Vụ
Đường.

Hắn ngẩng mặt nhìn số lượng người ở đây và âm thầm tính toán. Qua một hồi
giằng co tự đếm, dựa theo màu sắc quần áo đang mặc của họ, hắn xác định trong
sân có: 12 tên đệ tử chân truyền mặc quần áo màu trắng, 70 tên đệ tử nội môn
mặc áo màu lam và 104 tên đệ tử ngoại môn mặc áo màu lục.

“Vèo… Vèo… Vèo…”

Phút chốc trước cửa Nhiệm Vụ Đường, ở phía đối diện đám đệ tử này xuất hiện 7
lão nhân mặc áo màu xám. Xem ra là 7 vị trưởng lão.

Họ vừa xuất hiện liền gây ra sự chú ý. 3 người gật đầu ra hiệu, vị lão nhân
chính giữa hiểu ý tiến lên phía trước 4 bước rồi nói:


  • Mọi việc cấp bách. Mọi chuyện liên quan thì trên đường đi chúng ta sẽ giải
    thích sau. Còn bây giờ tất cả nhanh chóng trở về phòng chuẩn bị hành lý. Đúng
    canh 1 chúng ta sẽ xuất phát về Tương Dương. Nhớ kỹ là không được chậm trễ, kẻ
    nào chậm trễ thì phải gánh chịu hậu quả. Bất cứ kẻ nào dám chống lệnh thì lập
    tức bị phế bỏ nội công và đuổi ra khỏi sư môn. Được rồi, nhanh đi chuẩn bị.

Nghe vậy, hắn cũng rùng mình một phát. Vậy ra là đã có chuyện cực lớn phát
sinh nên mấy vị trưởng lão mới vô cùng nghiêm nghị, hình phạt mới nặng như
thế.

Mọi người lục tục tiến đi chuẩn bị. Trong sân chỉ còn lại hơn 30 người vẫn
đứng lỳ nơi đó.

Các vị trưởng lão nhìn về hơn 30 người đệ tử ngoại môn vẫn còn đứng ở sân mà
nhíu mày, một vị trưởng lão tính khí nóng nảy quát lên:


  • Các ngươi còn đứng đó làm gì? Sao còn chưa đi chuẩn bị?

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã có người đứng ra trả lời:


  • Bẩm các vị trưởng lão, chúng ta là những đệ tử ngoại môn mới vào nên chúng
    ta không có hành lý gì nhiều cả chỉ có vài ba bộ quần áo và vài thứ lặt vặt
    cất trong ngực thôi.


  • Há. Thì ra là vậy. Vậy thì các ngươi cứ đứng chờ những người khác thôi.


Tận mắt nhìn đoạn đối thoại này, hắn cũng vươn ra ngón cái tán thưởng cái tên
nhanh nhạy kia. Phải nói tên đó xử lý cực tốt, ngắn gọn mà đầy đủ, kín không
kẽ hở.

Tên đó là một gã mập mạp, ít nhất cũng 70 kí chứ? Với khối cơ thể khổng lồ và
màn đối đáp trôi chảy này thì hẳn nghề nghiệp của gã đó chắc cũng tương tự như
hắn, chỉ có điều gã có lẽ là bộ phận ngoại giao hoặc bộ phận chăm sóc khách
hàng gì gì đó.

Thoáng chốc đã đến canh 1. Gần 200 người đệ tử cũng đã đến đông đủ với hành lý
trên vai cùng thanh kiếm thường trực giắt ở lưng quần.

Vị trưởng lão ban đầu lại đứng ra phát lệnh:


  • Các ngươi phải đuổi kịp chúng ta. Xuất phát!

“Vù… Vù… Vù…”

Năm trong số bảy vị trưởng lão phóng thẳng về hướng đông. Đệ tử chân truyền và
đệ tử nội môn cũng vận dụng khinh công bay theo sau. Chỉ tội cho hơn 100 tên
đệ tử ngoại môn, kẻ dùng thân pháp lướt tới, và cũng không ít kẻ phải… chạy bộ
đuổi theo như hắn.

Hắn đau đớn nghĩ đến số phận tiếp theo đây của mình. Ban đầu nhìn thấy phái Võ
Đang mở cửa trao đổi đan dược, bí tịch, vũ khí… hắn còn ham hố, còn mừng rỡ
kêu to. Còn lúc này đã trải qua mấy tháng chăm chỉ và cần mẫn cày điểm cống
hiến thì mới biết muốn tích lũy đủ điểm cống hiến để đổi mật tịch là công việc
gian khổ đến cỡ nào. Thử hỏi hắn cũng cần đan dược phụ trợ luyện công cũng như
phụ trợ tăng cường nội lực, tăng độ dẻo dai của gân cốt, sức mạnh cơ bắp của
bản thân… Mà lại không phải cần số lượng ít mà là số lượng lớn vô cùng. Nếu
hắn không “đua” theo như những tên người chơi cùng phái thì hắn rớt lại phía
sau mất. Vì lẽ ấy, hắn quần quật làm nhiệm vụ rồi lấy điểm cống hiến đổi đan
dược mà cắn. Cũng bởi vậy mà thường thường một tháng hắn không tích lũy được
bao nhiêu điểm cống hiến.

Qua mấy tháng, điểm cống hiến hắn tích lũy gần như là con số không tròn trĩnh.
Bí tịch lại đắt đỏ đến giận sôi người. 1 vạn điểm, 1 vạn 5000 điểm, 2 vạn
điểm, 2 vạn 3000 điểm… Mẹ nó chứ, có bán hắn đi thì còn chẳng đủ mua một quyển
bí tịch mà xài. Số khổ, số khổ… Nam mô a di đà phật… Ấy chết, nhầm mẹ nó rồi.
Vô lượng thiên tôn!

Bị quăng qua quăng lại như trái banh, hắn cũng tức hộc máu. Đã gia nhập phái
cũng như tu luyện sau người khác quá nhiều thời gian mà bây giờ võ học chẳng
có bao nhiêu. Một bộ tâm pháp, 2 bộ võ kĩ. Trong khi phái khác đếm bằng hàng
chục. Ôi đệch! Thảm cảnh quá kinh khủng!

Hắn không rõ cái bọn làm game có thù hận gì với phái Võ Đang hay không mà
thiết kế làm khó người chơi ở đây như vậy? Hắn càng không rõ với sự bồi dưỡng
quá quắt như thế này thì phái Võ Đang mạnh ở chỗ nào được mà là 7 đại phái
chính phái mạnh nhất? Mấy lão già chưởng môn với trưởng lão mạnh là được hay
sao? Hay là 12 tên đệ tử chân truyền mạnh là được, còn bọn hắn thì thế nào
cũng xong? Thế thì tuyển đệ tử ngoại môn làm quái gì?

Ở môn phái khác, tuy rằng người chơi lên cao thủ Nhị lưu chiếm đa số, còn cao
thủ Nhất lưu vẫn còn ít. Nhưng mà rõ ràng bàn về số lượng đệ tử thì ăn đứt bên
này. Chưa kể bọn chúng làm cái chó gì mà đứa nào đứa nấy đan dược sử dụng như
nhai đậu, tiền tài thì rủng rỉnh đầy mình. Còn bọn họ thì sao? Hắn đau tim
cười thảm. Trắng tay, trắng tay, trắng tay, trắng tay… và nghìn năm trắng tay!
Đến cái tiền đi xe ngựa làm nhiệm vụ còn chẳng có. Cứ mỗi lần đi làm nhiệm vụ
nơi xa là phải cắm đầu chạy bộ. Vãi chày, vãi cối…

Nhưng mà cái điều làm hắn ức chế nhất chính là vũ khí. Khi hắn trở thành đệ tử
ngoại môn, như bao nhiêu người chơi khác, hắn nhận được 1 thanh kiếm. Vâng, là
được môn phái ban tặng. Nói ra thì độ sắc bén và rắn chắc của nó hơn sắt
thường một chút, nhưng mà nhanh hư kinh khủng. Cứ vài chục ngày lại phải đem
đi sửa. Nhiều lúc hắn muốn vứt mẹ nó đi mà xài thanh kiếm bình thường cho đỡ
tốn. Vậy nhưng xui rủi làm sao, thanh kiếm với bộ quần áo được phái ban tặng
chính là “đồng phục bắt buộc” của phái Võ Đang. Phái Võ Đang có luật lệ không
cho tùy ý thay đổi. Thế mới đau! Chẳng còn cách nào khác, đúng hạn hắn lại đem
kiếm đi sửa!

Vâng! Đó là tình cảnh hiện tại của hắn. Hắn cũng muốn rời phái Võ Đang quách
đi cho xong. Tuy nhiên với tình yêu dành cho kiếm đạo cũng như tình yêu “da
diết” dành cho phái Võ Đang nên hắn vẫn nhịn đau ở lại (Hai từ da diết được
hắn đặc biệt nghiến răng nghiến lợi phun ra).

Cũng may lâu nay chạy bộ đã quen nên đã qua một canh giờ mà hắn và họ vẫn còn
tiếp tục bám theo với một chút trắng bệch nơi khuôn mặt.

Qua một canh giờ, vừa đi tới, các vị trưởng lão cũng vận nội công lớn tiếng
giảng giải cho bọn họ biết lý do có chuyến hành xác, không, có chuyến hành
trình này.


Chiến Đội Lập Kỳ - Chương #23