Sơ Nhập Giang Hồ (5) - Cái Giá Của Tự Cao Tự Đại


Người đăng: Minjin_Hatsu

Sau một tháng tầm tã cày nhiệm vụ môn phái lấy điểm cống hiến đổi thuốc cắn,
cộng thêm vật vã tu luyện võ công phái Võ Đang, cuối cùng đến hôm nay võ công
cũng đại thành. Nếu nói hắn mất ăn mất ngủ vì luyện công thì cũng chẳng sai.

Gần một tháng hắn điên cuồng đến nỗi tơ máu còn in lên cả 2 con mắt. Than ôi!
Từ một gã sai vặt phái Võ Đang, hắn đã trở thành một thằng đệ tử ngoại môn đầy
điên cuồng. Tất cả cũng bởi vì hắn là một người hâm mộ phái Võ Đang cuồng
nhiệt. Tính ra là còn cuồng hơn những bạn trẻ cuồng Kpop.


  • Wa ha ha ha… Đã tới thời của anh rồi. Ha ha ha…

Hắn ngửa mặt lên trời cất tiếng cười to, mặc kệ cho những cái lắc đầu và thở
dài đầy cảm thông từ những người đang chỉ trỏ xung quanh.


  • Ngươi xác định nhận nhiệm vụ này?

Hắn không hề lo ngại trả lời:


  • Vâng, ta xác định.

Gã ngồi ghi chép lại thân thiện nhắc nhở:


  • Nhiệm vụ này không phải dạng vừa đâu. Đã có 3 người mất mạng vì nó rồi đấy.
    Ngươi chắc chắn chứ?

Hắn ngoáp một cái rồi đáp:


  • Cảm ơn sư huynh nhắc nhở. Vậy nhưng đệ vẫn lựa chọn nhiệm vụ này.

Vị sư huynh ghi chép cũng chỉ có thể thuận theo ý hắn:


  • Được rồi.

“Roẹt… Roẹt…”


  • Đây là giấy chứng nhận nhiệm vụ. Ngươi có thể đi.


  • Đa tạ sư huynh.


“Vèo… Vèo… Vèo…”

Hắn lướt về phía trước nhanh như cắt.

“Rống…”

Bỗng ở phía xa nơi trung tâm khu rừng, một tiếng thú rống vang lên. Ngay cả
vừa bước lên hàng cao thủ Nhất lưu như hắn cũng cảm thấy màng tai đau nhức.

Hắn vội vàng nép người sau lưng một cây cổ thụ rồi nín thở quan sát phía
trước.

Vâng, nhiệm vụ của hắn chính là xông vào trung tâm khu rừng cướp lấy Nhân sâm
hai ngàn năm tuổi mà con quái vật kinh khủng kia đang trông giữ.

“Có nên tới làm thịt nó không nhỉ?” – Hắn có chút tự đại nghĩ như vậy.

Dù sao mới luyện thành “thần công” nên cũng muốn giễu võ dương oai một phen.
Đáng tiếc hắn chọn sai đối tượng. Ban đầu còn tưởng rằng dễ ăn, giờ này đối
mặt thì…

“#@####... Con mẹ nó, có cần phải khó khăn tới mức độ này không? Đây mà là
nhiệm vụ của đệ tử ngoại môn sao? Vãi cả linh hồn.”

Mặc dù oán thầm, thế nhưng hắn cũng tinh tế và nhẹ nhàng tiến từng chút một
đến nơi con quái vật “trâu bò” kia. Cho dù đánh không lại hắn cũng không tin
hắn không thể nào trộm lấy và trốn không thoát sự truy đuổi của nó. Hắn là cao
thủ Nhất lưu, hắn có tự tin ấy.

Chẳng bao lâu, hắn lẻn đến gần hang con quái vật này. Nhưng mà đời không như
là mơ. Khi hắn đến gần hang nó vài chục trượng thì nó phát hiện ra hắn và nó
lập tức ra đòn.

“Rống…” - Một tiếng rống khủng bố vang lên.

Ở khoảng cách gần, đầu óc hắn ong ong đau nhức, mũi trào máu tươi. Hắn cố gắng
kiềm chế lạc lối trong mê muội. Nhưng hầu như đều vô dụng.

Con quái vật hoàn toàn không để hắn có cơ hội thở dốc, nó khinh bỉ dùng chiếc
vuốt phách xuống một cái.

Giữa ranh giới sống và chết, Võ Đang tâm pháp như dòng nước lũ cuộn trào mãnh
liệt, Võ Đang tâm pháp điên cuồng xoay quanh đan điền. Trong phút chốc, hắn
tỉnh táo lại.

Nhìn bốn cái móng vuốt che ngợp bầu trời vỗ xuống, hắn kinh hồn táng đảm. Dưới
khí thế mạnh mẽ ấy, hắn sợ hãi không thôi, dẫu vậy, hắn hét to một tiếng:


  • Xuất Vân Chưởng thức thứ nhất: Phong Vân Dũng Động.

Nội lực tràn vào lòng bàn tay, thân hình hắn bỗng vang lên những tiếng “xoẹt…
xoẹt…” không rõ. Như phong như vân, cơ thể hắn cũng trở nên mờ ảo thất thường.
Thật ra đó là do cơ thể của hắn chuyển động quá nhanh tạo nên.

Nơi lòng bàn tay, một tia khí không dễ phát giác bỗng chốc biến lớn. Theo
tiếng hét, theo một chưởng hắn đẩy tới, nó lướt nhẹ lao thẳng về phía những
chiếc vuốt trên không trung.

“Đùng… Ầm…”

Hắn bị lực phản chấn của va chạm đẩy ra rơi thẳng xuống mặt đất.

Trong cái hố sâu, hắn không chút chần chừ lao ra đồng thời rút ra thanh kiếm
mang theo sau lưng.

“Phốc… Phốc…”

Bỏ mặc hai ngụm máu vừa phun ra, bỏ mặc cơn tức ngực, hắn nhanh chóng vận
chuyển nội công. Võ Đang tâm pháp cấp tốc vận chuyển khiến hắn tỉnh táo đôi
chút. Và theo sự dẫn dắt của hắn, nó tan ra hòa lẫn vào thanh kiếm màu xanh
lam hắn đang cầm.

Trong chớp mắt ấy, chỉ thấy hắn hét lớn lấy dũng khí và ra đòn:


  • Tiểu Phong Ảnh Kiếm: Kiếm Phong Tùy Tâm.

“Keng… Keng… Keng… Keng…”

Theo âm thanh réo rắt của thanh kiếm, bốn ánh sáng vô hình phát ra biến mất
trong không gian. Những gợn sóng như có như không cắt thẳng về phía con quái
thú.

“Phốc… Keng… Keng… Xoẹt…”

Hai gợn sóng vô hình cắt trúng hai chiếc vuốt tạo nên những tia lửa nhỏ, hai
gợn sóng còn lại cắt thẳng vào lớp da thịt xen giữa những chiếc móng vuốt ấy.
Trong chốc lát, máu tươi từ đó vẩy ra.

Nơi chân trước bỗng nhiên bị thương khiến con quái thú ngập tràn phẫn nộ, nó
gầm lên đầy giận dữ:

“Rống… Rống… Rống…”

Và ở khoảng cách quá gần, lại bị trọng thương từ đòn trước, hắn bị tiếng rống
bức lùi lại ba bước có hơn. Vết thương nơi ngực nhói đau, đầu óc cũng trở
thành một mảnh hỗn loạn, hắn lại tiếp tục phun ra ba ngụm máu.

“Phốc… Phốc… Phốc…”

Khuôn mặt không chút huyết sắc, hắn cắn răng nhìn về con quái thú khổng lồ
trên không trung.

Không ngoài dự đoán, nó chính là một con Hổ tinh với bộ lông trắng và chữ
Vương to đùng giữa trán, cộng thêm 2 chiếc răng nanh lộ hết ra bên ngoài và
bốn bộ móng vuốt đồ sộ. Xem ra hoàn toàn trùng khớp với miêu tả trên nhiệm vụ.

Khẽ nhìn nó, rồi lại nhìn bản thân mình, hắn khổ sở trong lòng. Nếu như hắn
không quá tự cao tự đại thì đã chẳng đến nông nỗi này.

Tuy nhiên giờ phút này có hối hận thì cũng đã muộn. Hắn lại chưa học khinh
công, nên ý tưởng chạy trốn không khả thi, vì thế không còn cách nào khác
ngoài việc phải liều mạng.

Ngẩng đầu nhìn thẳng về không trung – nơi con Hổ tinh đang đứng, ánh mắt sáng
lên vẻ điên cuồng. Trong cơ thể nội lực ầm ầm chấn động, Võ Đang tâm pháp vận
chuyển với tốc độ nhanh phát ra từng tiếng “rít”.

Hắn nhanh chóng lướt sang trái, đồng thời đâm một kiếm về phía bụng con quái
thú. Vậy nhưng con Hổ tinh này dễ dàng tránh né – nó phản ứng cực nhanh. Không
dừng lại ở đó, nó còn xòe ra bộ móng vuốt sắc bén chụp xuống đầu hắn.

Nhìn thấy đòn đánh kinh khủng này, hắn vội vã giẫm mạnh lên mặt đất mượn lực
lướt sang bên trái.

“Đùng…”

Lặng nhìn về những vệt dài sâu hoắm trên mặt đất, hắn rùng mình. Nếu như hắn
trúng đòn này, e rằng hắn cũng bị cắt ra làm bốn phần chứ? Hay là hắn sẽ bị
đập bẹp dí? Cứ nghĩ mà sợ khiến tinh thần chiến đấu của hắn giảm xuống theo
cấp số nhân. Giờ này thì hắn cũng không còn sót lại tí dũng cảm nào.

Trong đầu liên tục suy nghĩ. Trong nháy mắt, hắn làm ra quyết định.


  • Tiểu Phong Ảnh Kiếm: Nhất Kiếm Định Phong.

Giữa khu rừng già liên miên tiếng gió, âm thanh réo rắt xao động không phút
giây nào không có thoáng chốc tại xung quanh hắn 3 mét lại trở nên yên tĩnh dị
thường. Khi hắn chém ra một kiếm, một tia sáng chói lòa lao thẳng ra như chớp
giật.

“Gào…”

Con Hổ tinh thấy thế, nó tự biết không thể tránh khỏi. Vì lẽ đó, nó gầm lên
giận dữ và liều mạng dùng đôi vuốt hai chân trước đón đỡ đòn đánh này.

“Keng… Keng…”

Thật may mắn, với những chiếc vuốt cứng hơn sắt thép, nó đã thành công chặn
lại đòn đánh. Tuy nhiên dù với thân thể khổng lồ và trọng lượng to lớn, nó vẫn
bị đòn đánh hất văng về phía sau 10 mét.

Nhân cơ hội này, hắn lui lại và bỏ chạy như bay.

Nhưng… đó cũng chỉ là những giãy giụa cuối cùng.

“Rống… Rống… Rống…”

Như trúng phải phép định thân, hắn bỗng nhiên cứng đơ tại chỗ. Máu tươi từ mũi
và miệng liên tục trào ra.

Và kết quả đã được định sẵn.

“Đùng…”

“Người chơi Nhất Nhân Nhất Kiếm bị quái Hổ tinh giết chết. 3 thức mở đầu Võ
Đang tâm pháp, Xuất Vân Chưởng và Tiểu Phong Ảnh Kiếm từ cảnh giới đại thành
giảm về cảnh giới tiểu thành. Chiến lực người chơi giảm từ Nhất lưu về Nhị
lưu.

Hệ thống lập tức hồi sinh người chơi tại địa điểm gần nhất!

Xác định địa điểm hồi sinh gần nhất: Núi Võ Đang.

Bắt đầu chuyển cảnh…

Chuyển cảnh hoàn thành!”

“Roẹt…”

Đứng trước căn phòng của mình, hắn không khỏi buồn bã cúi đầu. Vì một chút tự
tin quá lố, hậu quả là hắn đi toi 10 ngày tu luyện.

Ai… Số khổ!


Chiến Đội Lập Kỳ - Chương #22