Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Minh đảo mắt qua hai người.
Hắc Lâm đứng yên có suy nghĩ, riêng Lãnh Huyết, hắn đứng ra ném một trong hai
thanh kiếm trên tay về phía Minh, đôi mắt hừng hực cuồng ý.
Không lâu trước, hắn thấy Minh thực lực, thấy Minh còn trẻ, hắn ý chí ham
chiến cuồn sôi, lúc này, đợi khá lâu, hắn rốt cuộc gặp Minh, hắn đã không đợi
được nữa. Không dùng thuần túy khí lực vì hắn biết chênh lệch giữa hắn và
Minh, hắn là muốn giải quyết bằng đao kiếm nên mới có hành động này.
Đón lấy thanh kiếm, Minh kì lạ nhìn hắn
Mang theo thanh kiếm, Minh rời đi một cách bất ngờ khiến hai người có chút
phản ứng không kịp, bọn hắn là một cặp mắt nhìn nhau.
Lãnh Huyết ngẫm nghĩ chốc lát liền đi đến phía sau lưng Minh nhanh từng nhỏ…
Khoảng cách hai bên khá là gần chỉ khoảng 15m, với tốc độ từng bước của Lãnh
Huyết ắt hẳn liền chỉ duy trì khoảng cách cùng Minh không nới rộng. Minh là đi
đằng trước, nhưng hắn biết tất cả mọi thứ đang diễn ra phía sau.
Lãnh Huyết phía sau có nghe Minh nói, nhưng Lãnh Huyết vẫn một bộ ác chiến, đi
từng bước nhỏ vài bước rồi bỗng thành từng bước lớn, tiếp đến cuối cùng là
chạy nhanh, hắn là đuổi đến Minh, một đôi mắt hừng hực chiến ý, hung hắn vung
kiếm chém đến về phía sau của Minh. Cái này hắn cũng chỉ là nhìn xem phản ứng
của Minh, nếu thấy Minh không kịp thì kiếm hắn tất dừng, không đả động với
Minh nữa, bởi từ việc này cũng liền cho thấy, Minh không phải đối thủ của hắn,
có hay chỉ là khí lực, tu vi hơn hắn mà thôi.
Hắc Lâm phía sau là giương đôi mắt nhìn hình ảnh hai người, có lẽ nếu Minh có
thể đở được vài chiêu của Lãnh Huyết thì hắn sẽ mời Minh gia nhập “Thiên Nhất
bang”, còn nếu không thì thôi, hắn tựu để Minh lại.
Mặc dù tu vi của Minh đồng lứa với thiên tài tại Huyện, thế nhưng chiến lực
lại là một cái khác, nó chính là một thứ biểu hiện cho ranh giới giữa kẻ thắng
và người thua. Nếu Minh chỉ được cái khí lực thì rõ vô dụng, hắn không cần để
ý, bởi trong chiến đấu, rõ ràng một tên Luyện khí tầng 10 với vũ khí trong tay
cùng chiến lực
mạnh mẽ, vẫn dễ dàng chém giết một Luyện khí tầng 12
Lãnh Huyết chính là con bài trong nhóm của hắn, đỡ được vài chiêu của Lãnh
Huyết tất sẽ được thông qua.
Khoảng cách đủ gần, Lãnh Huyết hét lên một tiếng, một kiếm mang theo đầy kĩ
thuật công thủ, có thể tiến có thể lùi đi ra hướng về phía sau lưng Minh, chỉ
cần
không phản ứng quá 0,5 giây liền là còn kịp để tránh né.
Kiếm ra, Lãnh Huyết đề cao tinh thần phản ứng để phòng khi còn rụt lại kiếm
hoặc là dõi theo Minh tránh né để tính toán chiêu thức thứ hai, đôi mắt là
tiếp tục nhìn bóng lưng của Minh, nhưng mà chỉ vừa chớp mắt không lâu, chỉ
chưa đến 0,1s thôi…đôi mắt hắn chợp mở to ra hết cỡ đầy vẻ kinh ngạc đến cùng
cực, hắn rõ ràng thấy trước mặt không phải là bóng lưng của Minh, mà đây là
Minh, gương mặt của Minh, cái ngực của Minh…hắn là đang đối diện với Minh.
“Cái quái gì vậy, không phải là cái lưng hắn sao, nãy giờ là ta hoa mắt nên
nhìn thấy tóc hắn, nhìn thấy mông hắn??!!”
Âm thanh lạnh lùng thấu xương như của ma quỷ truyền đến, Minh ra đến một kiếm
đầy uy lực như một tia chớp lóe lên liền tắc.
“Phốc” đầu người bay lên trong khi biểu cảm vẫn còn thấy được sự không thể tin
vào bản thân, sự kinh ngạc cổ điển đầy bất ngờ.
“Keng” tiếng kiếm gãy nối tiếp vang lên
“Bịch” thân xác Lãnh Huyết ngã xuống
“Phùn phụt” máu từ cổ hắn phún ra, dính khắp cả người hắn.
Hắc Lâm đứng không xa chỉ là cách 20m so với hai cái thân thể kia mà thôi, hắn
là quan sát thấy toàn bộ quá trình của Lãnh Huyết, nhưng là không thể thấy
được Minh hành động như thế nào, hắn chỉ là trong thoáng cái chớp mắt, trông
thoáng cái Minh xoay người thì đầu Lãnh Huyết liền bay lên, kiếm gãy liền. Hắn
ngây người, mắt hắn cứ trơ ra như thế nhìn khung cảnh trước mặt không một lý
do…
Nhìn cái áo đầy máu huyết, Minh khó chịu, dự là cho bọn này đánh chém với bên
kia, còn hắn thì ngồi xem phim, nào ngờ bây giờ lại khiêu khích hắn, thành ra
hắn không cần bọn này nữa, tự ý tự quyết định lên sự đồng ý của hắn, đó là
muốn chết.
“Vù” hắn chỉ như một cơn gió lướt quá, phía sau hắn vẫn còn khói bụi chỉ vừa
bắt đầu nổi. Tốc độ này của hắn, người bình thường không thể theo kịp.
10m, 8m, 6m,…
Mặc dù là ngẩn người, ngơ ngác, Hắc Lâm vẫn là phản ứng lại được với mọi
chuyện đang diễn ra, hắn là tỉnh người lại, nhìn thấy hành động của Minh, hắn
lập tức đưa kiếm rời khỏi vỏ thủ sẵn giơ ra, hắn muốn ứng phó với Minh, thế
nhưng hắn đối phó làm sao được? Có hay chăng hắn chỉ là giơ kiếm đặt trước mặt
rồi trố mắt lên mà đứng yên như trời chồng.
“Cái gì vậy, sao ta không thấy hắn, trái phải, trái phải, rốt cuộc là trái hay
phải???”
Không thể diễn tả hình ảnh trước mặt, trong lòng hắn gào thét đến vang dội mà
nhìn “cơn gió” đến gần trong gang tất.
Hét lên một tiếng, bằng sự quyết đoán của bản thân mặc dù không nhìn rõ Minh
nơi nao, hắn vung kiếm, một kiếm thật mạnh và rất nhanh đầy uy lực, hắn chém
xéo từ trên xuống dưới để bao quát hình ảnh trước mặt.
“Vụt”
Một đường chém mạnh như vậy khiến không khí liền như bị xẻ đôi bốc khói, thế
nhưng, Minh vẫn không hề xuất hiện tại đó, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của
Hắc Lâm.
Liếc mắt vong quanh chưa đến một giây, Hắc Lâm rơi vào tuyệt vọng, hắn là đã
cảm nhận được chết chóc, tử vong đã đến, hắn khó thoát. Nhắm mắt, buông xuôi
là việc hắn có thể làm lúc này.
Giọng nói vô cùng bình thường như không hề có ác ý vang lên bên hắn, sát bên
người hắn truyền đến, hắn là nở một nụ cười cay đắng, “tiểu tử kia là một Linh
sư, hắn không phải Luyện khí cảnh, ta thật sai lầm”.
“Bộp” một nắm đấm đầy quyền lực va đến trên đầu hắn, khiến đầu hắn be bé máu
me mà mềm nhũng như cục đất sét bị đạp, hắn đã chết, hoàn toàn không thể sống
lại.
Ngước đầu nhìn trời quang, mây trắng khá là trong xanh, hắn đôt ngột quay đầu
nhìn về một góc khuất ẩn đằng sau một bước tường, hắn nói
Ngay từ đầu đến đây, hắn đã để ý rằng có người rình núp đâu đó xung quanh,
đằng sau những bức tường, có lẽ là đang theo dõi hành động bất thường của
Hắc Lâm và Lãnh Huyết, sợ hai người này làm gì đó mờ ám, nếu vậy người này
chắc chắn là một cao tầng của Lâm gia.
“Tr..ốn….”
Nghe giọng Minh vang vọng đến tai, người này run lên như cày sấy, hắn là quá
sợ hãi, liền cố gắng từ từ lê bước rồi cấp tốc bỏ chạy không một hành động dư
thừa,
cảnh tượng vừa rồi còn in trong đầu hắn đầy khủng khiếp.
Cảm ứng mục tiêu càng lúc càng xa và nhợt nhạt, Minh là than thở chút ít, tiếp
đến hắn liền quay người, đi ngược lại quay về gặp Lâm Sung, hắn lỡ giết hai
người rồi, thôi thì đến ở làm thịt hết.
Còn tên kia, hắn coi như không có hứng giết, chứ nếu không liền chỉ cần hắn
chịu rượt là chết chắc.
Không lâu sau, hắn rời phòng Lâm Sung tìm về một nơi không quá xa thuộc khu
phía Bắc Lâm gia, nơi này tạm thời là nơi trú ẩn của người trên Huyện.
Xách theo thay kiếm còn dính máu tươi lù lù trên tay, Minh đi qua cả mọt dòng
thanh thiếu niên Lâm gia và Vân gia trố mắt lên nhìn, hắn đến đứng ngay trước
cửa căn phòng to lớn của 9 người trên huyện còn lại.
Vài vị cao tầng gần đấy đang chỉ định cái này cái nọ chợt thấy hắn liền nhanh
chóng giải tán các nhóm thanh thiếu niên Lâm gia, Vân gia, đưa mọi người về
nơi xa hoặc đuổi tống về phòng, bọn họ có thể dự đoán được ít nhiều sự tình
khi nhìn
Minh cầm theo vũ khí.
Tất nhiên đuổi xong, bọn hắn liền là quay lại ẩn núp mà xem phim, nhưng mà
hình như cũng chẳng xem được gì.
“Cộc cộc”
Minh gõ cửa nhè nhẹ.
Lập tức một người nam tử bên trong ra mở cửa ra xem xét, bắt gặp Minh đứng bên
ngoài, hắn vẻ mặt liền có chút co giật, lại nhìn máu me dính trên quần áo Minh
cùng với thanh kiếm trên tay, hắn liền nghi hoặc, chốc lát liền nhíu mày, hắn
ngửi thấy mùi chết chóc, mùi máu tanh đến từ cơ thể con người! hắn trong lòng
cảnh giác.
Hắn hỏi, hắn cũng không biết Minh vừa mới giết mất hai người của bọn họ, hắn
không tin rằng Lãnh Huyết và Hắc Lâm lại chết bởi tên tiểu tử này.
PS: Dạo này thấy im hơi quá, mong các bạn còn theo dõi truyện bình luận chút
gì nhé, để tác còn biết, chứ im lặng kiểu này, Tác hoang man cùng cực.