Q1.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Nếu hắn đoán không lầm thì thiếu niên là chắc chắn là một tên cuồng chiến, rất
thích đánh nhau, đặc biệt là người mạnh hơn bản thân. Trong hợp hắn không quá
mạnh thì có lẽ hắn sẽ thu tên này vào dưới trướng, nhưng bây giờ, hắn đối vói
cùng cấp hoặc chênh lệch không quá lớn liền là 1 chọi 1000 ngàn là số ít, bởi
vậy hắn cũng không cần thêm người dưới trướng, nếu có thì chắc là tên này phải
xuất sắc hơn nữa.

Riêng Vân Linh, hắn cần nàng cũng không phải là thay hắn đi đánh nhau, hắn cần
nàng là bảo vệ hắn sau này khi hắn bị suy giảm sức mạnh. Với hắn, việc tin
tưởng một “người yêu” đơn nhiên là đáng tin hơn “một tên ham đánh nhau”, nói
không chừng đến lúc đó tên cuồng chiến phản bội liền gay.

Còn về việc không chế. Tên thiếu niên này liền không cần thiết khiến hắn phải
làm vậy, việc khống chế Lâm Sung chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, vả lại vói thực
lực hiện giờ, hắn sức khống chế là có hạn, hẳn xong vụ Vu Dương trấn này, chắc
hắn cũng tiễn luôn Lâm gia lên đường, xóa đi mọi quan hệ, cái này coi như là
một “ân huệ” hắn dành cho Lâm gia đi.

Nhìn 11 người bên kia im lặng đều có suy tư riêng, Minh vào thẳng vấn đề
chính, ráng giải quyết cho xong liền nhanh chóng rời đi, hắn ở đây đã đủ chán
lắm rồi.


  • À mà thôi, ta về ngủ, các ngươi cứ tự nhiên bàn chuyện.

Minh đột ngột nói vậy, tiếp đến liền là rời ghế đi ra khỏi của phòng của Lâm
Sung, hắn đúng thật là định đi về ngủ, cái quái gì đây, vậy cái vấn đề chính
hắn đang nói đến là cái gì, đi về ngủ?

Vậy cái vấn đề đặt ra là, từ nãy đến giờ hắn suy nghĩ những cái kia có là thật
hay là hắn chỉ là suy nghĩ vu vơ cho có?. Mục đích chính của hắn là đến đây là
bàn chuyện đối phó Minh, nhìn thực lực người trên huyện hay chỉ thuần túy là
đến để chơi, thích thì ở, không thích thì về?

Mọi người có mặt tại đây đều ngớ ra, nhìn Minh từng bước nhẹ nhàng, khoan thai
đi ra đến cửa phòng, người Lâm gia liền không dám nói, thế nhưng 11 người trên
huyện là sắc mặt lại lần nữa khó, giỡn mặt bọn họ?

Đúng là Minh có thực lực đủ để nhẹ nhàng chặn một tên Luyện khí tầng 10 đỉnh,
đúng là Minh còn trẻ có thực lực cao có thể sánh với thiên tại trên huyện, thế
nhưng trong đây chỉ toàn người giỏi, với đao kiếm trên tay bọn họ chắc chắn
giết đến được một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa.


  • Mẹ nó, tên tiểu tử chết tiệt đứng lại!

Vài trên Luyện khí tầng 10 bên “huyện” tay rút đao kiếm ra khỏi vỏ định vươn
đến ngăn chặn Minh lại trong khi bên phía người Lâm gia liền là im re, không
một tiếng động hay làm bất cứ thú gì, họ cứ là đứng yên như thế không khác gì
trời chồng.


  • Ngừng lại!

Ngay lúc này, Hắc Lâm kêu lên là ngăn chặn bọn người dưới trướng hắn lại, âm
thanh rất là cuồn cuộn.


  • Chỉ là một tên nhóc mà thôi, các ngươi đều lớn đầu, có gì mà đôi co, nhịn
    một chút là chết à?

Dẫu không biết là sau trận chiến này, hắn thật sự là có dành được chiến thắng
như đã dự tính hay không, thế nhưng phát hiện Minh, vì sự nghiệp của bang sau
này, hắn là muốn đem về bang cho bằng được một tên thiên tài nơi trấn nhỏ
hoang vu, bởi vậy hắn là đang giúp Minh.


  • Nhưng mà Hắc Lâm đội trưởng, cái tên nhóc con này quả thật quá láo…

Một tên trong nhóm rút binh đao ra bất bình, hắn là cố gắng nén giận nói


  • Dẹp đi, ngươi lớn đầu đáng tuổi cha, anh của hắn vậy mà có xíu chuyện
    ngươi không bỏ qua được, sau này người ta mà biết ngươi đã từng ăn hiếp một
    đứa nhóc, ngươi còn mặt mũi.

Hác Lâm quát lên khiến vài tên liền chột dạ, đúng là bọn hắn lớn đầu thiệt.

Căm tức nhìn Minh rời đi, bọn hắn cũng chẳng làm được gì vì sĩ diện, thôi thì
đành ngậm ngùi quay lại với cuộc họp. Cuộc họp bắt đầu và kết thúc một cách
nhanh chóng. Nội dung cuộc họp không gì khác hơn là việc tổng lược về thực lực
của Vũ gia, rồi định ra phương hướng tác chiến, địa điểm và thời gian chiến
đấu.

Trong khi đó Minh đã đi về phòng nằm nghỉ một ít, hắn đến phòng đại sảnh, gặp
người trên Huyện cuối cùng thì chỉ là nhìn thoáng qua thực lực mà thôi, lúc
trước hắn có từng nghĩ là xem xét đội ngũ Vũ gia mời về, nhưng giờ điều đó hắn
không cần nữa, thông qua người Lâm gia mời về hán cũng đoán được, cái này rõ
là thiếu sót của hắn, điều này cũng là đương nhiên thôi, vốn là sinh vật thì
nào có hoàn mỹ, ngay cả “Thiên Đạo” còn bị diệt đấy thôi.

Với hắn suy tính, trình độ tu luyện giả ngày nay thua, thua xa rất nhiều so
với thời đại của hắn, bởi nếu hắn không nhớ nhằm thì thiên tài ngày xưa khi ở
Luyện khí cảnh toàn là 1 chấp 100, chẳng có tên nào là 1 chấp 5, chấp 10 hay
chấp 20. Từ việc quan sát cơ bắp, dáng người, khí chất của đoàn người trên
huyện, bằng vào
kinh nghiệm của hắn, hắn liền có thể đoán ra khả năng chiến đấu.

Nhưng mà cũng hên xui, hắn chỉ mới là nhìn đến một góc nhỏ của tảng băng chìm,
thế giới, tinh cầu là rộng lớn vô cùng, thời gian rồi sẽ nói lên tất cả.

Còn về việc hay nghĩ này, nghĩ nọ, lúc này, lúc khác đó cũng chỉ là do bản
thân thích yếu của hắn. Như đã nói hắn là người làm theo sở thích, lúc hứng
thì làm, không hứng thì thôi, nó chỉ là tựa như việc con người thích ban ngày
hay ban đêm tùy vào tâm trạng bản thân vậy, đó là điều dễ hiểu.

(Tác tả suy nghĩ này nọ của “nó” là để câu chuyện thêm chân thật, dẫn người
đọc bị lún vào suy tư của “nó” thôi, hí hí. Khi viết Tác cũng bị loạn não vì
tính cách đặc ra cho hắn lắm :((. Bởi vậy khi “nó” có hành động lạ không như
suy nghĩ trước đó, mong đọc giả hiểu dùm)

Một giờ đồng hồ sau, hắn liền đến thăm Vân Linh, ngồi chơi ở đó khá lâu, hắn
lại tiếp đến rời đi gặp Lâm Sung, hắn hỏi chút chuyện liên quan cuộc họp. Lát
sau, hắn rời đi với một số thông tin hắn cho là thiết yếu, “gửi chiến thư cho
Vũ gia, hẹn 5 ngày sau tại bên ngoài cửa nam Vu Dương trấn một trận sống còn”,
tất nhiên là bên trong còn bày cách dàn binh bố trận, phân tích từng người, ai
đối phó ai, ai hổ trợ nhau nhằm giảm tỉ lệ tử vong và tăng tỉ lệ thắng trận,
nhưng hầu hết Minh đều không quan tâm.

Nếu Vũ gia đồng ý, tức trong 5 ngày ngày này, Lâm gia rất bận rộn. Và kết quả
đều như mong đợi, Vũ gia đồng ý ứng chiến, 5 ngày sau tất sẽ có một nhà phải
biến mất khỏi Vu Dương trấn.

Kể đến tình hình hai nhà nặng đến mức này cũng chỉ là do sự xuất hiện của Vũ
Văn làm khuấy lên tấm lòng ham muốn ẩn giấu lâu năm của Vũ gia khi Vũ Văn vì
một lý do đập chết tên nào đó nên đích thân vào Lâm gia, đả thương 4 vị cao
tầng Lâm gia mà đi ra ngoài một cách bình yên không ai dám cản.

Tù đó, Vũ gia lên cơn, định mời Vũ Văn tham gia giải quyết, chiếm lấy Lâm gia
nhưng Vũ Văn không muốn, hắn là còn thù chuyện ngày xưa khi hắn yếu nhỏ liền
bị người khi nhục. Thế là bọn hắn có chút tuộc khí, nhưng là vẫn không từ bỏ
giã tâm, nhân cơ hội Lâm Sung và Đại trưởng lão Lâm gia còn thương thế liền
dùng là chen ép Lâm gia, khiến bọ người Lâm gia chỉ có nước co đầu rụt cổ ở
nhà, khí thế giảm mạnh, cơm nước không đủ ăn, bọn hắn liền chờ Lâm gia suy yếu
thêm nữa (thiếu ăn, đói, suy yếu), liền là bao vây tấn công. Rốt cuộc, người
tính không bằng trời, bọn hắn lại quên thoáng rằng Lâm gia còn có người trên
Huyện, thế là liền dự đẩy nhanh tiến công trong đêm, nào ngờ tối chưa đến, mới
vừa sáng sớm thì chết con mẹ quá nhiều cao tầng ở Vân gia, bọn hắn đảo ngược
bị quay về thế yếu, trọng thủ bên trong nhà, chờ người trên huyện đã được mời
xuống (Con trai Vũ Phong của Vũ Lăng cũng là ngươi thông minh, biết Lâm gia
mời người, hắn cũng là liền mời người quay về tiếp viện mặc dù không hiểu
chuyện gì xảy ra), giải quyết luôn một lèo, kết quả này, bọn hắn cũng thật là
không mong muốn, biết vậy thì nhân cơ hội Lâm Sung và Đại trưởng lão yếu đi
liền qua đánh mẹ cho rồi, thà bị tử thương nhiều chút nhưng còn hơn là kết quả
như thế này, mịa…

Biết đến đây liền hiểu Vũ gia ngu, nhưng mà thật chất không phải, Vũ gia có
quyết định không tấn công Lâm gia khi yếu thế liền có lý do, bởi nếu một Luyện
khí tầng 10 trên tay có vũ khí, chỉ cần kinh nghiệm chiến đấu lão luyện liền
có thể giết Luyện khí tầng 12, cho nên việc Lâm Sung và Đại trưởng lão có
thương thế thì với số cao tầng còn lại của Lâm gia, Vũ gia vẫn là rất khó để
hạ bệ, chèn ép, khiến Lâm gia thiếu thức ăn, đồ uống là là giải pháp tốt nhất,
chỉ tiếc, ài….

Đó chính là nguyên nhân dẫn đến kết cục ngày hôm nay.

Bởi vậy mới nói, có những chuyện nếu một bên mà không khơi mào liền chỉ là im
lặng bình bình như thế đến suốt đời…

Minh rời khỏi phòng Lâm Sung tiến về phòng để tịnh dưỡng chút, suy nghĩ từng
lời nói, từng cái biểu cảm để chuẩn bị “dụ” Vân Linh đi theo “tiểu tử” Dược
Các, đến giữa đường, hắn liền bị chặng bởi hai người, hai người này không ai
khác hơn chính Lãnh Huyết cùng Hắc Lâm.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #59