Q1.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Được, ta chấp nhận.

Không đợi lão tỉnh, không đợi lão nói thêm, Minh là cái đùng nói thế, rất bất
ngờ, không ai kịp phản ứng.


  • Thế nhưng, là có điều kiện.

Trung niên chưa hết bất ngờ, lại là bất ngờ tiếp nối đến, tiểu tử này thay đổi
quá nhanh, quá thất thường, mới vừa rồi còn ngây ngây như dạng thiếu hiểu
biết, thế mà sao lúc này lại bình tĩnh, bình thường đến phát lạ?

Trung niên dần có ảo giác hắn là đang nằm trong một bàn cờ bị người ta nắm
trong tay.


  • Đại thúc, không nói vòng vo, ta biết Dược Các là thế lực lớn, ta cũng là
    muốn gia nhập, nhưng, thực lực của ta chắc đại thúc cũng biết, muốn được thì
    đều phải có cái giá của nó.

Dựa lưng vào tường bên cạnh, hắn cười cười nói, tính toán đã có sẵn.

Trung niên nhíu mày, hắn bắt đầu là nhìn Minh với con mắt khác hơn, đây không
còn là một tiểu tử nữa, trước mặt hắn là một người ma mảnh thì đúng hơn.


  • Ý ngươi nói là sao?

Hắn hỏi


  • Đại thúc, là người thông minh tất nên nói thẳng.

Trung niên lắng tai nghe, hắn còn muốn xem tiểu tử trước mặt biểu hiện thêm
nữa.


  • Nói trắng ra, tiểu tử đây còn có một cô tiểu muội không ai chăm sóc, nếu
    Dược Các nhận luôn muội ấy, ta liền gia nhập.

Hắn gãi gãi đầu khù khờ nói, hành động, tính tình của hắn là biến đổi liên
miên.
Trung niên như không có bất ngờ gì, hắn chỉ là nhìn Minh càng lúc càng lâu hơn
chút.

Vài chục giây trôi qua, hắn là phát hiện Minh không hề bình thường, hắn cứ như
thằng khùng, lúc tỉnh, lúc mơ, không, chính xác hơn thì tiểu tử trước mặt này
như là có hai tính cách, tâm thần phân liệt.

Khi tỉnh, đầy bình tĩnh lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, giết người không chừa
một ai, vụ trong Vân gia hắn vừa xem qua là minh chứng.

Khi mơ, không ngu, không ngốc nhưng lại như thằng khờ một bộ dạng.
Có hay chăng, hắn đang giỡn mặt với ta?


  • Được, đó chỉ là chuyện nhỏ.

Thế nhưng, suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì việc tiểu tử này làm ra cũng không
sao, hắn chỉ là muốn đưa tiểu tử gia nhập Dược Các để giúp Dược Các tăng lên
thực lực mà thôi, vả lại yêu cầu của Minh đâu có quá đáng, hắn có em gái thì
cứ mang theo, đâu có gì chớ, Dược Các nuôi không nổi?

Nếu Minh đã đồng ý, thì mọi chuyện không cần phải suy diễn ra nhiều, làm nhanh
và ngày, hắn còn phải đễn tiểu tử tên là Vũ Văn mà các chủ Dược Các tại Vu
Dương trấn nhắc đến.


  • Vậy, chúng ta tiếp đến nên bàn thời gian, cách thức, địa điểm này nọ đi.

Minh lên tiếng, hắn lúc này lại vừa mới từ tên ngốc thành một tên đểu cán, máu
lạnh

Cuộc trò chuyện không ai ở Vu Dướng trấn đang diễn ra.

Đại khái câu truyện thì cũng là đợi thêm vài ngày, sau đó trung niên đưa Vân
Linh lên Huyện trước, còn hắn thì nhận lệnh bài Dược Các ở lại Vu Dương trấn,
hắn còn cần làm vài việc, sau khi giải quyết xong liền là sẽ một thân một mình
tìm đến Dược Các nơi Vân Diệu Huyện.

……..


  • Ngươi có chắc là đến lúc đó liền đi đến Vân Diệu huyện một mình? Ngươi phải
    biết rằng, trên con đường từ Vu Dương trấn đến Vân Diệu Huyện rất là gian nan
    và khó khăn, giặc cỏ, cướp đường là vô vàng, chưa kể là còn có yêu thú chắn
    đường đi, ngươi có thể vượt qua?

Trung niên hỏi, hắn cũng là lo lắng, phải biết Vu Dương trấn chỉ là một cái
trấn nhỏ xíu nằm nơi rừng xa xôi heo hút, linh khí cực thấp, bên ngoài kia,
không nói đến Huyện hắn ở, thì đã là một không gian rất rộng lớn, cường giả
đông đúc, lòng người hiểm ác vô ngàn, hắn là sợ Minh không qua nổi, có hay
không để hắn đợi Minh cùng đi chung cho chắc, với một Linh sư đi cùng, mọi
chuyện đều rất dễ giải quyết.


  • Không cần, thực lực của ta không lẽ đại thúc còn chưa biết? Chỉ là một đám
    người mà thôi, không phải siêu nhân gì, cứ bơi vào thì liền biết kết quả.

Minh xua tay, hắn không đi cùng vì hắn không thích bị giám sát mà thôi, đi đây
đi đó, tự khám phá ra vài chuyện, vài điều, biết đâu gặp được vận may không
ngờ liền phát tài như vụ “Xà hồng quả”, biết đâu từ trên trời đột ngột có đồ
vật rơi xuống trúng mặt liền tốt, không ấy thấy xác người lục qua lục lại có
đồ “thơm”, diệt ổ, diệt nhà, biết đâu phát hiện bọn hắn giấu cái gì đó đáng để
xem,…không phải rất kích thích, ừm, còn nếu gặp phải siêu nhân thứ thiệt thì
với trình độ của hắn, hắn sẽ không tự mấy mà chuốt khổ.

Vả lại, nhìn liếc qua ánh mắt trung niên kia, sự lo lắng cũng không phải chỉ
là đến từ an nguy tính mạng của hắn, nó cò một ý gì đó, là sự lo lắng cho
chính bản thân lão hoặc tổ chức của lão.


  • Ta biết, ta biết thực lực của ngươi, nhưng mà…

Trung niên dần lộ mặt khó xử, hắn đơn nhiên biết rõ thực lực của Minh, cũng
chính vì điều đó hắn mới lo lắng, hắn sợ Minh phát lực quá nhiều liền bị người
khác chú ý.

Tại nơi ngoài kia, trấn lớn hơn Vu Dương trấn không nói, kẻ cướp đường, giặc
cỏ không nói, yêu thú không nói, thế nhưng thiên tài, người của các Đại gia
tộc sánh ngang với thế lực của Dược Các là có đi ra rèn luyện, Minh lỡ giết
bọn hắn thì sao, hoặc là hắn bị lôi kéo thì sao? Mất mẹ nó của.

Dược Các hắn nếu xét đến thì là thế lực lớn nhất của Vân Diệu huyện, không ai
sánh được, thế nhưng những Đại gia tộc trong đó lại nổi tiếng là “ăn bám”, lâu
lâu có con cháu thiên tài là liền gửi vào các Tông Môn để dựa hơi, bởi vậy mới
có tuổi sánh vai với Dược Các, chứ không thì tám đời bọn họ là không sánh kịp,
trung niên là lo lắng chính cái điểm này, càng kiếm được nhân tài thì lại càng
sợ mất đi nhân tài.

Kiến thức của hắn biết về Dược Các là không có nhiều, như đã nói, Dược Các là
một thế lực không tầm thường, và chỉ có Các chủ hoặc ít nhất là phó Các chủ
mới biết được điều “chúng ta có phía trên”, chứ nếu hắn mà biết, hắn là cởi
chuồng chạy vòng vòng Huyện một cách vô tư không lo lắng, méo sợ bất cứ thằng
nào.

“À, đúng, còn em gái hắn, giữ lại là giữ được hắn thôi” trung niên đột ngột
bừng tỉnh, nghỉ nhiều thứ quá, hắn lại quên điều này.


  • …Ài, được rồi, người thích đi một mình thì đi một mình, ta ở Dược Các bên
    trong, khi nào đưa em gái ngươi đến liền là tốt.

Hắn tựa thở dài, sau đó liền như muốn chuồn sớm, hắn cảm giác là xấu hổ lộ,
bản thân lo lắng quá xa đi, thật là mất mặt.


  • Tốt, vài ngày nữa tiểu tử liền dắt tiểu muội đến tìm đại thúc.


  • Tiểu tử cáo từ trước, nhà còn việc xử lý.


Nhìn qua vẻ mặt trung niên, Minh hiểu được đôi chút, hắn cũng là đến lúc nên
về, hắn còn cần phải “bịa chuyện” và “an ủi, khích lệ” Vân Linh.


  • Ừm.

Nhẹ gật đầu, trung niên dùng linh lực tăng phúc tốc độ, gây ra hiệu ứng biến
mất ngay trước mặt Luyện khí cảnh, hắn là rời đi trước tiên.

Minh không để ý, hắn quay lưng rời đi, hắn biết tổng lão này đang làm cái gì,
lão là đang theo dõi hắn xuất thân, hắn cũng kệ lão, lão muốn coi gì thì coi.

Một bóng người lấp ló không xa Minh, nhìn Minh từng bước đi, hắn nghĩ “có khi
nào hắn đưa em gái giả cho ta, sau đó cao bay xa chạy…” người trung niên suy
nghĩ rất nhều, rất sâu, rất lạc trôi.

…..

Cuộc đối thoại diễn ra không bao lâu, cao lắm thì chỉ chừng 10 phút, người dân
Vu Dương trấn trước đó sợ hãi chạy về nhà vì chuyện giết người Đại gia tộc
giữa đường cũng đã dần ló đầu ra ngoài đi lại bình thường, nhưng là chỉ sau ít
giây ngắm nhìn bầu trời liền là tập trung người nối người, chân nối chân, tấp
nập tụ tập về một hướng, vây quanh một ngọn lửa to lớn mà xem trong nước mắt
của những nhà dân bên cạnh đang không ngừng chảy vì nhà mình bị cháy lây, tình
trạng không kéo nước dập lửa liền là Vu Dương trấn rồi sẽ thành tro tàn.

Toàn bộ sự việc xảy ra kể từ lúc Minh rời Lâm gia cho đến rời đi khỏi cuộc đàm
thoại với trung niên, nó chỉ xảy ra vẻn vẹn chỉ có hai giờ đồng hồ, trời chỉ
là vừa hơi lên cao. Trong hai giờ đó, thật ra diễn biến chính chỉ là một hồi
vài phút giết chóc, còn lại là chủ yếu do hắn dạo bước mà thôi thôi, không có
gì đáng nói.

Trong khi đó, Vũ gia im lặng bất thường, Minh mang theo gương mặt trắng cùng
với quần áo đầy tanh hôi màu máu về trước cửa Lâm gia.

Hai tên canh cửa (không biết vì sao lúc này chỉ có hai tên) lấp láp, ló ló
liền vội mở cửa cho hắn vào, đến giờ mà bọn chúng còn không biết Minh là ai
liền chết mẹ cho rồi, cao tầng đều dán tờ thông báo “đừng đụng hắn” cùng với
bức họa gương mặt hắn hết rồi, không biết liền là bị phạt.


  • Thiếu gia.

Hai người cung kính hành lễ, bản thân Minh cũng đã bị cao tầng Lâm gia đổi
luôn danh phận.

Không nói nhiều lời, hắn chỉ lướt qua họ mà để lại một câu kì quái, hắn dần
khuất bóng sâu vào bên trong.


  • Từ giờ, Lâm gia đã có thể tự nhiên ra ngoài, các ngươi có thể thử.

Hai tên đứng hình, đôi mắt khó hiểu nhìn nhau, “Ngươi vừa có nghe được điều gì
lạ lẫm?”


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #55