Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
“Sự giải thoát?” vì sao hắn lại cho rằng “cứu” có nghĩa là sự giải thoát, đáp
án rất đơn giản và nó cũng gắn liền vói việc hắn tại sao thích giết nhiều
người như vậy.
Hắn ác, sai. Hắn tốt, cũng sai. Hắn ác hay tốt theo triết lý của hắn thì ta
nên xem xét một trong hai trường hợp sau. Nếu trường hợp đó là một cường giả,
một bá đạo, một yêu nghiệt hay quái vật thì hắn giết người chính là chuyện ác.
Còn nếu trường hợp hắn giết người chỉ là một lũ không hề có thực lực, bèo nhèo
đụng tí là chết thì hắn làm việc tốt.
Như ban đầu đã nói, mỗi một thế giới nằm trong “không gian vạn vật” đều là một
giới kín, sinh vật chết đi thì cũng sẽ có ngày sống lại (không biết bao nhiêu
năm, có lẽ là rất rất lâu, hoặc cũng có lẽ là ngay ngày mai) với một sinh mạng
mới, kí ức mới, cuộc đời mới, không ai giống ai. Giết bá đạo, yêu nghiệt, quái
vật là ác vì biết đâu khi sinh vật đó sống lại, trình độ nó có lẽ lại kém hơn
kiếp trước, ngày ngày đều bị ức hiếp. Giết kẻ yếu là việc tốt vì chẳng phải
khi nó sống lại liền sẽ có cơ hội sở hữu những sức mạnh mà bản thân kiếp trước
không bao giờ đạt được?
Và thế giới kín cũng là lý do giải thích vì sao trong “không gian vạn vật” lại
có “Thần giới”, “U Minh giới”,…nằm cách biệt hoàn toàn với những “tiểu thế
giới”, chúng là ở một bậc cao hơn hoàn toàn. Sinh vật chết trong tiểu thế giới
sẽ không bao giờ được có sinh mạng tại các giới cao cấp hơn, còn nếu chết ở
thế giới cao cấp liền sẽ có trường hợp cực kì hiếm hoi sống lại ở tiểu thế
giới, đây chính là “Đạo” và “Ý chí” của “Không gian vạn vật”, không ai có thể
xóa bỏ, kể cả khi Đan còn trong cảnh giới “Tịnh”, cảnh giới cao nhất vượt qua
cả “Tiên” cảnh, hắn cũng là vô phương, bởi hắn cũng là chỉ nằm trong “không
gian vạn vật”, hắn cũng chỉ là một con bài của nó mà thôi.
“Không gian vạn vật” vẫn là còn rất nhiều “Đạo” và “Ý chí”, tiêu biểu nhất
chính là quá trình tu luyện, quy trình sử dụng linh lực, nguyên lực, hay pháp
tắc,… tất cả đều là “Đạo” và “Ý chí” của “không gian vạn vật” thiết lập, chính
nó là người sắp đặt, tạo ra qui luật vận hành thế giới, cũng như việc ban sức
mạnh cho sinh vật sống…
Quay về thực tế,
Gần 1 phút sau, Minh bước ra khỏi căn phòng đầy sự im lặng và tràn đầy máu
tanh, trên tay hắn vẫn là còn cầm đấy một cây nến đang cháy, hắn đóng cửa lại,
để cây nến vào một chỗ không gió, Minh đi vòng vòng quanh khu, phá nhà kiếm
củi, kiếm lá khô chất thành một đống tại căn phòng to lớn trung tâm phía sau.
“Phừng”
Ném luôn cây nến vào bên trong, một ngọn lửa phừng phực từ từ bốc cháy càng
ngày càng dữ dội, càng to lớn, càng nóng rực, Minh ngoảnh mặt rời đi, nhiệm vụ
đã xong, giờ mục tiêu chỉ còn là Vũ gia, khi hoàn thành xong, hắn cũng là lúc
nên rời đi vùng đất nhỏ bé này để ra biển cả mênh mông.
Chẳng mấy chốc, hắn quay lại nơi bắt đầu cuộc tàn sát, nhìn Vũ Văn vẫn là còn
ngây người đứng yên lặng nơi đó như kẻ mất hồn, hắn chỉ là cười lên một nụ
cười nhạt, lướt qua Vũ Văn mà rời đi, dự là hắn sắp tiếp khách.
Vũ Văn, hắn không giết là vì một lý do, hắn không muốn “ngáp dài” trong những
trận chiến sau này, có thêm một đối thủ khiến hắn phải ra chút lực, hắn liền
là vui vẻ rồi, hi vọng Vũ Văn có được cái “trò chơi” đó, sau này trưởng thành
đừng làm hắn quá mất hứng, nếu không thì vị “Tiên nhân” nào đó sáng tạo ra trò
chơi này liền là đau buồn, riêng hắn thì có lẽ…hắn lại ngáp tiếp vậy.
Rời đi đó chỉ vài giây, Vũ Văn là cử động lại, áp lực đến từ tâm thức vẫn chưa
phai, bảy kiếm đó như là in sâu trong đầu hắn, không thể xóa hết.
Quay đầu nhìn bóng lưng của Minh dần khuất ra bên ngoài, hắn không thể làm gì
hơn ngoài việc cười khổ, tự giễu cho bản thân, hắn chính là “mù”.
Bên thế giới kia, kiếp trước kia, đọc manga, truyện tu tiên, huyền ảo, light
novel,… quá nhiều, khi xuyên việt, được hệ thống “Thông Thiên Nhiệm Vụ” liền
là tưởng bản thân thành vai chính, mang trong mình sức mạnh vô địch, không ngờ
hôm nay, chỉ là gặp một tên Luyện khí tầng 12 có khí lực “yếu ớt” liền là đánh
hắn không sức hoàn thủ, muốn giết là giết giết, muốn tha như một con chó liền
tha, hắn tự nhận ra là bản thân ngây thơ.
Thế giới này có quá nhiều thứ hắn không biết, “công pháp”, “yết quyết” trong
những bộ truyện kia, nó là không tồn tại trong thế giới này, thế giới này có
quy tắc sử dụng sức mạnh riêng và đặt biệt, hắn là chưa từng thấy qua trong
bất kì
truyện nào kiếp trước kia.
“Ngươi chờ, lần sau ta sẽ phục thù!” Siếc chặc lòng bàn tay, hắn nhảy lên một
cái cây gần đó đạp đạp rồi bay qua nóc nhà, biến mất dần trong những mái nhà
lấp ló xa xa.
“Nhiệm vụ thất bại lần 1, khí lực bị trừ 2000 cân, tu vi giảm từ Luyện khí
tầng 11 xuống Luyện khí tầng 10, lần sau thất bại, tu vi bị trừ gấp đôi và sẽ
còn lũy tiến nếu vẫn tiếp tục thất bại” Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu
hắn, hắn là cắn răng…
….
Biết Vũ Văn rời đi, Minh cũng không có cảm giác, hắn là cứ thế đi đến một
ngách nào đấy gần nơi đây, vị khách quan chiến từ lâu liền sẽ đến nhanh thôi.
Một bước, hai bước, ba bước, bảy bước….
Một giọng nói trầm tính đầy lực lượng, từ trong góc khuất trước mặt bước ra
đối diện Minh như đã chờ từ lâu, một trung niên nhân ăn mặc rất là sang trọng
nếu so với Vu Dương trấn cùng với hàng ria mép trái, phải hai bên nhìn Minh mà
mỉm cười, hắn chính là tên “nhóc con” nhìn lén Minh nãy giờ.
“Bộp bộp” tên này là còn vỗ tay khen ngợi.
Giở chiếc mặt nạ xuống để lộ ra gương mặt tuấn tú có chút trắng trẻo.
Hắn thản nhiên nói ra, lúc này hắn cũng không cần giấu diếm gương mặt làm gì,
tên này đã biết rồi, giấu cũng mất công.
Vừa nãy ta có đi ngang qua chốn này, thấy ngươi có chút tài năng liền là
thưởng thức…
Khoan, dừng.
Lão là tính vòng vo đối chút liền mới tính vào chuyện mời Minh gia nhập Dược
Các, nhưng chỉ nói được chút xíu thì bị Minh giơ tay chặn lại.
Lời vừa ra, trung niên nhíu mày hạ, hắn là có chút giận, hắn không ngờ một tên
tiểu tử liền dám với hắn, một vị Linh sư cao cao tại thượng như vậy, nhưng mà,
vì yêu tài nên hắn nén lại.
Ngẫm nghỉ chút, thôi thì nói thẳng, đúng là thiên tài liền không thích vòng
vo.
Gương mặt trung niên liền là bình tĩnh, nghiêm nghị lại, khác hẳn với lúc vừa
gặp.
Thế lực này, Minh đã có lần đọc được trong quyển “Vu Dương trấn” và tất nhiên
hắn cũng có rất nhiều điều nghi hoặc về nó, tuy nhiên, hắn vẫn khẳng định Dược
Các không đơn giản, nếu hắn đoán không lầm, thế lực lớn và ở nơi khỉ ho cò gáy
thì chỉ có hai lý do duy nhất.
Một, tìm thiên tài trong chốn “cỏ rác”sau đó đem về nuôi dạy, khiến người đó
trở
thành tay chân cho thế lực đàng sau sai sử.
Hai, điều tra tin tức gì đó, có thể là về bí cảnh, tông môn bị diệt đã ẩn sâu
trong lòng đất hoặc kết giới gì đó, thần binh lợi kiếm, dược liệu quý hiếm,...
Hán giả điên thắc mắc.
Hắn lộ vẻ thờ dài như là chê của, ánh mắt thì chắn chắn là đầy vẻ xem thường,
ý hắn “cùi chết mẹ, đòi ta gia nhập, con kê kê nè” thì chính xác hơn. Hắn phải
giả điên thêm nữa, để tên này đánh giá thấp năng lực của hắn chút, thực lực
hắn bày ra vừa rồi là quá kinh người, không áp xuống được liền là khó khăn sau
này.
Nhìn ra được ý hắn, trung niên xì khói mũi, hơi run thân thể vì áp chế cơn
giận, hắn bình tĩnh giải đáp
Tên tiểu tử này ngoài cái thực lực, thì bộ mặt là một khối đáng ghét, không
biết trời đất không thể chống, núi cao còn có núi cao hơn, nếu không phải vì
cần tài, chỉ với câu vừa rồi, hắn là giết chết tên nhãi này, Dược Các là tôn
nghiêm, tên nào dám sỉ nhục?
Minh lộ ra vẻ ao ước, hiếu kì khi nói, giả rất giống.
Trung niên thấy vậy, vẻ mặt liền có chút tốt lên, tiếp đến, hắn lại nói
Lúc này, vẻ mặt hắn rất là vinh quang mà tưởng nhớ đến sự vĩ đại do Dược Các
đem lại cho hắn, đời hắn đúng là may mắn được gia nhập Dược Các nên mới có
chức quyền “Tổng quản” cao cao tại thượng, nếu không, cuộc đời hắn, một vị
Linh sư đơn bạc thế lực liền là khó nói trong cái thế giới “con cha cháu ông,
cá lớn nuốt cá bé” này.