Q1.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Vân Linh vào lòng hắn, cảm giác kì lạ như ẩn như hiện, mách nàng không nên rời
đi, nàng cũng không hiểu là gì, chỉ là, thấy nàng trong lòng hắn có dũng khí
hơn, mạnh dạng hơn nên nàng vẫn ngồi đó, đôi mắt hé mở tò mò nhìn mọi người,
đúng, nàng mặc dù là thiếu nữ 13 tuổi, thế nhưng trong suốt quá trình lớn,
nàng không hề biết tình cảm nam nữ là gì, cảm giác ra sao, nàng chỉ biết là
bản thân xấu xí liền bị người ta ghét, không ai chịu chơi chung với nàng, tâm
tình nàng như một đứa bé vừa tập tọe biết được tình yêu thương của người ngoài
ngoài cha mẹ.


  • À.

Vài chục giây qua đi, không khí vẫn là duy trì sự tĩnh lặng, không ai hành
động bất cứ thứ gì, Minh bất chợt nhớ đến điều gì đó, hắn quắc Lâm Sung xuống
thì thầm to nhỏ phân phó.

Hắn lại quay về nói với Vân Linh đang ngồi gọn trong lòng


  • Lâm gia chủ sẽ bố trí nơi ở cho muội, muội hãy đi theo, nơi này muội không
    nên ở lâu.

Dự ban đầu là hắn muốn cho Vân Linh ở phòng hắn, nhưng nghĩ kĩ thì thấy có vấn
đề, phòng con gái không nên tồi tàn, cũ kĩ như vậy, vả lại giao cho Lâm Sung
cũng không phải chỉ giúp nàng tìm chỗ ở.

Quan sát nhiều ánh mắt không tốt luôn nhìn chằm chằm, nàng đúng là bị áp lực
tinh thần, nhìn Lâm Sung, thấy hắn đột ngột mỉm cười kì lạ, hiếm thấy, mặc dù
có không biết vì sao Lâm gia chủ một người mạnh nhất Lâm gia lại là giống như
hầu cận của Minh, nàng vẫn tin tưởng Minh, rời khỏi người hắn và ra ngoài
phòng cùng với Lâm Sung.

Cửa phòng được Lâm gia chủ đóng lại…


  • Lâm gia chủ đã rời đi, các ngươi có thể phát tiết.

Đảo mắt qua tất cả 17 người còn lại trong phòng, Minh rất hiểu biểu cảm bọn
người này, nãy giờ im re cũng chỉ là do sợ Lâm Sung nổi khùng mà thôi, nào có
quá bất ngờ gì về hắn, họ vẫn luôn tin rằng Lâm Sung bao che cho hắn, chứ một
tiểu tử thì làm gì mạnh như vậy, vụ ba vị cao tầng ngất xỉu, ừm, chắc là do
say nắng, mặc dù lý do này có chút hư cấu, vả lại nếu không tận mắt thì ai mà
tin.

Trắng ra thì bọn này có chút tin rồi, vì Vũ Văn đã là tiêu biểu, thế nhưng
trong tâm họ, họ không chấp nhận được lại có thêm một tiểu tử mạnh hơn bọn họ,
thế là họ định lu mờ đi cái sự thật này, họ chỉ là đang tự chuộc khổ vào bản
thân.


  • Ngươi chính là người giết Lâm Ly con ta.

Ngay lập tức một giọng nói to trầm vang lên, sự chấp vấn là không thiếu.

Minh nhìn đến, thì ra người này là một trung niên cao to, lực lưỡng, có râu
quai nón khá đẹp, nhìn kĩ thì cũng có chút anh tuấn, tuy đã lớn tuổi nhưng còn
nhận ra đôi nét.

Minh bình thản nói
- Nếu con ngươi nằm trong sáu tên đồng bóng muốn hãm hiếp ta, thì đúng là đã
bị ta làm thịt.

Không nói nặng hay nhẹ, hắn chỉ là dùng từ ngữ trong câu để tạo thêm xỉ nhục
cho người đã khuất, tính luôn cả người trung niên có râu quai nón này.


  • Hỗn xược!

Người trung niên gầm nên, hắn là cơn giận sục sôi nãy giờ, thù hận như bùng
cháy, hán chuẩn bị lao đến sống chết với Minh.


  • Khoan. Đừng vội.

Minh gõ gõ bàn, nói chặn ý định của hắn


  • Nơi này ta chỉ có một mình, phòng lại kín, các ngươi chặn hết đường, ta nào
    trốn được, cứ từ từ đã, trong này cũng không phải chỉ có mình con ngươi chết,
    hãy để cho người khác trút thu với chứ.

Minh như bán bổ coi thường tất cả các cao tầng Lâm gia tại nơi đây, hắn nói ra
những lời này toàn là ý không gì hơn là khiêu khích, khiến ai có xích mích với
hắn đều phải như bùng phát.


  • Con ta cũng là ngươi giết?


  • Ngươi cũng giết con ta?


  • Con ta….


Liên tục là năm người trung niên tứ hoặc ngũ tuần lên tiếng, họ dần cũng đứng
lên tiếp nối với người trung niên râu quai nón, họ đứng đó nhưng chưa vội ra
tay, họ cũng đúng là chờ xem còn ai có ân oán với hắn nữa, cùng nhau giải
quyết hắn một lượt.


  • Còn ai nữa không?

Minh chống cằm trên ghế tựu tẻ nhạt nói, có đứng lên cả phòng hắn cũng chỉ là
như vậy.


  • Tên tiểu tử láo xược, ngươi coi chúng ta là thứ gì, chó mèo để ngươi khinh
    thường?


  • Đã giết người, còn hỗn láo, để ta xem hôm nay ngay lúc này, Lâm gia chủ làm
    sao có thể cứu ngươi.


Liên tiếp lại là hai người trung niên khác đứng lên, bọn hắn đúng là không thể
chịu được cái vẻ mặt như đứa trẻ vô tư đang đứng trước miệng hổ của Minh,
ngoài ra thì họ đứng lên cũng có lẽ là vì có quan hệ tốt với người nào đó
trong sáu người, tham gia trút giận cho bạn bè thì đó là việc đúng.


  • Ồ, vậy là có 8 người muốn “phạt” ta, không biết còn tiếp người nào?

Minh cũng khá là ngạc nhiên khi hai người này đứng dậy, theo hắn thì đáng lý
một tên tiểu tử thể hiện như là “ta đây siêu nhân” thì đáng lẽ tất cả cao tầng
đều phải nóng giận mà thay nhanh liên tiếp đứng lên, thế mà lại chỉ đứng thêm
có hai người, dường như có cái điều gì đó sai sai.

Nghi vấn của hắn rất đúng, tại vì trước khi hắn đến, chính Lâm Sung đã khẳng
định là hắn có đã hạ ba vị cao tầng gồm hai trưởng lão và một chấp pháp, đồng
thời chắc chắn rằng hắn có thể giết Vũ Văn ngay tức khắc, mọi người cao tầng
trong này nếu không có con bị hắn giết đều là đắn đo suy nghĩ kĩ lưỡng trước
khi hành động, nếu không, lỡ mà hắn thật có năng lực thì khổ, tốt nhất vẫn là
xem tiểu tử này làm gì đối với 8 vị cao tầng này, hay là chờ chết.

Trong khi tám người còn lại đắng đo suy nghĩ là nhịn tiểu tử này hay là phát
tiết lửa giận, Đại trưởng lão lâm vào trầm tư thoáng chốc, hắn phải nói là
người minh mẫn nhất trong đám người này, vì dù sao thì hắn cũng là một trong
hai Luyện khí tầng 12 duy nhất của Lâm gia.

Hắn là người hiểu rất rõ Lâm Sung, dù gì thì hai người cũng là bạn thân từ
nhỏ, sau này lớn lên nhờ vào sự đoàn kết, hai người mới có thể chiếm được hai
vị trí cao nhất trong Lâm gia, bởi vậy hắn hiểu, Lâm Sung không bao giờ nói
dối về vấn đề này, vả lại khi tiểu tử xuất hiện, Lâm Sung liền như hầu cận, lẽ
nào tên này thật là người ứng với lời tiên tri? Nhìn cái vẻ mặt “đáng ghét”
của Minh, hắn lại càng chắc hơn về thực lực của Minh, nó không đơn giản. Còn
về tin tức đứa bé 14 năm trước bị liệt toàn thân, hắn đã được nghe Lâm Sung
nói rằng, đã qua đời và chôn xác đi, Minh đứng đây, hắn đúng là không nhận ra.


  • Các ngươi làm cái gì vậy?

Không để người nào tiếp tục đứng lên, hắn quát.


  • Ngồi xuống lại cho ta, Lâm Sung gia chủ nói sự việc này không cần truy cứu
    thì không cần truy cứu, vả lại các ngươi nghĩ rằng bản thân liền là mạnh, gia
    chủ đã nói cái gì, các ngươi không còn nhớ.

Ngăn chặn bọn người này là một biện pháp, nếu không, nhiều khi Lâm gia lại mất
vài vị cao tầng thì thật đáng buồn, qua sự thờ ơ của Minh, hắn có thể thấy
được sự coi thường sống chết, giết người không gớm tay của tên tiểu tử này,
một người đã từng trải qua quá nhiều cuộc chém giết trên đường từ Huyện trở về
Vu Dướng trấn, hắn rất nhạy cảm đối với một tên sát nhân.

Minh nghe Đại trưởng lão nói, hắn khẽ nhoẻn miệng cười vì một sự lý thú nào
đó.


  • Đại trưởng lão, ngươi thật là quá nhát gan, đây rõ ràng là con hoang của
    gia chủ, gia chủ chỉ là đang bao che cho tiểu tử này mà thôi.


  • Đúng vậy, tiểu tử này mà mạnh mẽ gì chứ, một đấm của ta là ra bả.


  • Hừ, ta mặc hắn mạnh mẽ nhu thế nào, giết con ta, hôm nay chắc chắn phải
    chết.


  • Đại trưởng lão, chẳng lẽ là ngươi đang bao che cho hắn.


Tám người cao tầng kia lập tức phản đối kịch liệt, bọn họ lại bắt đầu nghi ngờ
lan qua cả Đại trưởng lão, cho ràng Đại trưởng lão đang là thay Lâm Sung bảo
vệ Minh.

Đại trưởng lão giật khóe miệng, sắc mặt khó coi lên


  • Cái bọn ngu ngốc này, các ngươi tưởng là gia chủ và ta còn đang nói đùa?
    Các ngươi thấy chúng ta có bao giờ nói đùa?

Dù rất túc giận với những lời đã kích kia, thế nhưng hắn cũng vẫn là muốn coi
như là cứu những người này.

Và, câu này của hắn rất có tác dụng, mọi người liền rơi vào trầm tư giây lát,
cái lời này rất đáng để suy nghĩ.


  • Các ngươi….

Thấy mọi người như có suy nghĩ, hắn định là nói tiếp để tăng thêm sức thuyết
phục, thế nhưng khi chỉ vừa nói ra được hai chữ, hắn đột ngột sửng ngừng lại,
bởi ngay lúc này, hắn cảm giác được như có một đôi mắt đầy áp lực theo dõi
hắn, buộc hắn phải câm miệng lại.

Theo phản xạ tự nhiên, hắn liếc nhìn xung quanh một cách nhanh chóng, trái,
phải, nam, bắc, cho đến khi nhìn đến Minh, hắn bắt gặp được đôi mắt ấy cũng
đang nhìn mình....


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #41