Q1.


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Câu chuyện bắt đầu bằng một vị đại năng truy tìm đáp án của những trí nhớ vốn
không thuộc về hắn nhưng lại luôn xuất hiện trong đầu hắn kể từ lúc sinh ra…

Đại khái nội dung thì Minh không có nhắc đến chi tiết, hắn chỉ là nói sơ sơ về
vị đại năng đó và cái kết luận sau bao tháng ngày, sau bao thời đại trôi qua
của việc tìm kiếm đáp án những ký ức.


  • …Vị đại năng đó cho rằng, thế giới luôn là một giới kín, con người, sinh
    vật dù là có chết đến hồn phi phách tán, trải qua vô số năm tháng, thời đại,
    họ cũng sẽ tái sinh với một sinh mạng mới, kí ức mới, cuộc sống mới, tuy nhiên
    trong một số trường họp hiếm hoi, có lẽ sinh mạng mới này lại sẽ có một số kí
    ức của “kiếp trước” đeo bám, khiến họ như biết nhưng lại không nhớ là vì sao,
    họ chỉ biết nó vốn là của bản thân mà thôi.

Đến đây, Minh nhìn sang phía Vân Linh đang bù lu bù loa vì nhiều thứ nàng
không thể hiểu cũng như không thể biết đến, hắn xoa đầu nàng ta


  • Ban đầu muội có nói ta vì sao tốt với muội nhự vậy?

Gương mặt có chút dễ chịu khi được hắn xoa đầu, nàng ngước đầu gật gật trong
khi còn chưa hiểu hết chuyện hắn kể

Minh mỉm cười nhẹ nhàng


  • Đơn giản là vì ta chính là một trong những người có thể nhớ được những kí
    ức của kiếp trước, và muội chính là nương tử của ta khi đó.

Giả dối chính là điều mà hắn đang làm chỉ để đạt được mục tiêu.

Vân Linh lập túc ngơ ngác, đôi mắt nàng nhìn Minh không rời, tâm tình lâm vào
trầm tư mà chứa nhiều loại cảm xúc.


  • Tuy không quá rõ ràng về cảm xúc trong những hình ảnh có sẵn trong đầu ta,
    nhưng thông qua nó ta có thể cảm nhận được, chúng ta đã từng có một khoản thời
    gian rất hạnh phúc…cho đến khi kẻ thù tìm đến.


  • Đó cũng là một trong những nguyên nhân giải thích vì sao ta lại mạnh như
    hiện tại.


Nàng trầm tư, Minh vẫn tiếp tục nói trong lúc đó


  • Ta tốt với nàng chỉ đơn giản là vậy.

Nói rồi, hắn đưa lưng dựa vào góc cây ngắm vu vơ xung quanh, cũng có lúc này
nhắm mắt suy tính gì đó, hắn để nàng còn kịp suy nghĩ, tiêu hóa những lời nói
cũng như câu chuyện vừa rồi.

Hồi lâu sau, Vân Linh mới như thoát khỏi cái vòng quanh co, mò mịt kia, trải
qua một hồi phân tích, nàng quay sang Minh, nàng hỏi ngay một câu rất bất ngờ


  • Ngươi có chê ta xấu xí không?

Đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh mong lung nhìn Minh, nàng đang mong chờ một thứ
gì đó, có lẽ nó rất quan trọng với nàng.

Minh ngồi bật dậy, nhìn nàng chút, lại nhìn một chút, hắn đặt tay lên má nàng,
ngay cái nơi đen đuối nhìn không ra dạng


  • Muội không hề xấu, ngược lại muội rất đẹp là đằng khác.

Hắn không có cười dịu như mọi khi, hắn lúc này rất là nghiêm túc.


  • Muội đùng quá lo lắng về cái này, bởi khi muội thành Linh sư, nó sẽ biến
    mất.
    Sờ nhẹ lên làn da đen “quá cỡ” Minh có vẻ quan tâm nói.

Nghe được những lời hắn nói, nhìn thấy biểu cảm, sắc thái của hắn, Vân Linh
chỉ khẽ “Ưm” một tiếng vâng lời tuy trong lòng có đó sự thở dài” Linh sư là
trong truyền thuyết, đến khi nào ta mới đạt được, Lâm gia chủ nay cũng đã già
rồi mà còn chưa có thành, khắp Vu Dương trấn nào có một người, ngươi cũng thật
là…”

Biết hắn và hiểu rõ hắn vì sao lại quan tâm nàng dù cho cái câu chuyện hắn kể
ra nàng cũng là bán tính bán nghi, tâm trạng nàng bỗng tốt hẳn lên lạ thường,
cái cảm giác này nàng vẫn chưa thể biết là gì, ra sao, nhưng nàng cảm thấy rất
tuyệt, vui sướng, sức sống của một thiếu nữ mới lớn đang dần trở lại.


  • Được rồi, ngươi không phải muốn dắt ta đến gặp một người sao?

Đẩy bàn tay hắn ra, nàng ta nói, một câu nói như đã nói lên tất cả, nàng ta đã
có sự chuyển biến tính cách, Minh hắn đã thành công, hắn đã chạm đến trái tim
một người thiếu nữ…

Thấy nàng như vậy, Minh chỉ có thể cười trừ mà không nói điều gì, đứng dậy,
nắm bàn tay nhỏ bé, Minh dắt Vân Linh rời đi.

…….

Lâm gia ngày hôm nay thật sự là không hề ổn cả từ ngoài lẫn bên trong.

Bên ngoài, người Vũ gia và Mộc gia xem như là đi tuần khắp nơi, cứ hể gặp
người Lâm gia là xem như bỏ mạng, áp lực quả thật là rất lớn.

Bên trong, Lâm gia chấn động vì hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, Ba vị cao tầng quyền cao chức trọng cùng với tu vi mạnh mẽ
lại
nằm bất tỉnh trong một khoảng sân rộng rãi một cách không rõ ràng, tuy nhiên
khi khám xét thân thể của ba người, đích xác là bị người đánh một quyền mà bất
tỉnh, có khi nào là tên thiên tài của Vũ gia đột nhập? Điều này nếu phân tích
ở nhiều khía cạnh thì rất bất hợp lý, bởi nếu là vậy thì ba người đã chết, nào
còn sống nhăn mạnh khỏe mà nằm trên giường “nhắm mắt ngủ”. Chuyện này, không
ai biết nguyên nhân, có chang chỉ là sự nghi ngờ của ba tên thanh niên đợt
trước
Chuyện thứ hai, sáu vị con cháu của các cao tầng có quyền hành trong Lâm gia
đã chết một cách nhanh lẹ “như sâu kiến”, máu tươi lan ra cả một góc phòng của
phòng ăn. Bình thường, khi tình huống này xảy ra, chắc rằng mọi người đều sẽ
phải lật tung Lâm gia tìm thủ phạm, thế nhưng lần này, mọi chuyện lại dần lắng
xuống, bỏi vì gia chủ Lâm Sung, một người mạnh nhất Lâm gia nhúng tay vào chèn
ép. Việc truy tìm hung thủ tuy đã biết mặt lại bị dập tắt, Lâm gia sôi sục,
nhiều vị cao tầng lôi nhau đi chấp vấn gia chủ Lâm Sung, còn thủ phạm….xong
việc này lại tính.

….

Đứng bên ngoài, tay trong tay với Vân Linh, Minh vẫn có thể nghe rõ tiếng ồn
bên trong phòng Lâm Sung truyền ra.


  • Gia chủ, vì sao lại không truy cứu, con cháu Lâm gia ta bị giết như thế,
    người liền để như vậy à, lý do là vì sao?


  • Con ta chết rồi, đã chết ngay tại Lâm gia, ngươi làm vậy có hay không còn
    tính người, gia chủ với ngươi nó còn xứng?


  • Dù gì thì chuyện này, chúng ta quyết không thể bỏ qua.


Bên trong phòng, từng tiếng, từng người, nóng giận đến đem gân cổ lên mà nói
đầy chấp vấn Lâm Sung.

Lâm Sung hắn chỉ là ngồi trên chiếc ghế chủ vị, dường như là vo cảm đưa mắt
nhìn mọi người xung quanh, hắn cảm thấy bọn người này thật buồn cười, bắt kẻ
giết người? bắt được không mà bắt, chưa kể người đó còn có quan hệ với Lâm
Sung.


  • Không cần phải nói nữa, cái này ta đã quyết định, đơn giản chỉ là vì người
    này, các ngươi và ta đều không thể có khả năng đối đầu.


  • Không có? Đúng là nực cười thưa gia chủ.


Ngây lập tức có người mỉa mai


  • Rõ ràng, chính các con cháu khác đều nhìn ra là một tiểu tử, một tiểu tử
    thì có năng lực? Tóm lại thì ngươi muốn bao che thì cứ nói, không chừng hắn là
    con riêng của ngươi.

Chắc là do đứa con duy nhất chêt rồi nên người này bạo gan thật, dám nói như
thế trước mặt gia chủ, hậu quả thì…

“Rầm”

Một quyền đánh nát cái bàn bên cạnh thành chục mảnh


  • Ngươi nói cái gì?

Gương mặt gần như là đã già nua tràn đầy giận dữ với tóc bạc lổm chổm bay lên
như được gió thổi, Lâm Sung trừng mắt hổ nhìn hắn, định là thêm một câu nữa là
đừng trách hắn.

Khắp phòng yên tĩnh, ai cũng nhìn ra được cơn giận này, im lặng là điều tốt
nhất trước một vị Luyện khí tầng 12 này.


  • Gia chủ, nếu người nói vậy, thì ắc cũng biết tiểu tử đó năng lực như thế
    nào? Có hay không, có thể đối chiến được với Vũ Văn của Vũ gia?

Đại trưởng lão thay đổi không khí mà mở miệng, khác với người khác, vả lại vài
người chết đó không có quan hệ với hán lắm, hắn là người nhìn nhận ra được vấn
đề, đầu óc rất là minh mẫn, điểm khả nghi cũng như lời nói gia chủ, hắn có thể
mường tượng ra một vị thiên tài, một vị thiên tài có thể sánh ngang vói Vũ
Văn, nếu vậy, Lâm gia được cứu mà không cần trợ giúp từ Huyện.

Hừ lạnh một tiếng


  • Cực kì dễ dàng, có điều là hắn có chịu ra tay hay không mà thôi.

Lâm Sung nén nhịn, quay lại bình tĩnh phán, hắn tin tưởng rằng tuyệt đối “chủ
nhân” hắn có thể giết chết tên tiểu tử đáng ghét kia, hắn cũng hiểu được, “chủ
nhân” làm biếng.

Nghe vậy, không khí bên trong lại biến đổi, các loại cảm giác xem lẫn, người
nghi hoặc, người trầm tư, người căm tức, người chê cười,…


  • Các ngươi là đang kiếm ta.

Cửa phòng đột ngột mở, một đôi thiếu nam nữ đi vào một cách có bình thường, có
không bình thường, hơn chục người trong phòng chú mục.

Không khí bên trong lập tức biến đổi mạnh.

Nhìn một vòng những gương mặt từ trung niên trở lên (vợ con, không biết nơi
nao), Minh chỉ là đi đến phía trước, càng lúc càng tiếp cận Lâm Sung. Lúc này,
chuyện lạ xảy ra, Lâm Sung tự động rời ghế, Minh ngồi xuống, hắn chỉ là đứng
bên cạnh Minh như người thủ hộ, hầu cận.

Vân Linh không biết gì, chỉ là theo Minh, rụt rè đứng kế một bên ngược lại với
Lâm Sung.


  • Có thắc mắc gì thì cứ hỏi đi, ta sẽ giải đáp.

Bất ngờ kéo Vân Linh vào trong lòng, lấy hai tay ôm nàng giũ lại, hắn bình
thường nhìn xung quanh, hắn hiện đang rãnh, dư giả thời gian chơi đùa một
chút.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #40