Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Chớp mắt đã 10 ngày trôi qua, tất cả linh khí bên trong Xà hồng quả hắn đã hấp
thụ hết không chừa lại một chút linh khí mỏng manh nào dư thừa.
Tu vi hắn hiện đã đạt chuẩn Luyện khí tầng 12, với tổng khí lực cộng luôn cả
tự thân đã lên đến 8125 cân, ngang bằng với sức mạnh khí lực mà con yêu xà vừa
chết không lâu nắm giữ.
Đứng dậy vươn vai vài cái, hắn thả lỏng người mà tiến về phía một cái cây to
lớn với đường kính của thân cây phải lên đến 0,7m, dám nói rằng 2 người ôm mới
xểu.
Hắn lại gần nhìn cái thân cây sần sùi, lổm chổm vài con sâu nhỏ bé đầy gai
đang bò lên, bò xuống một chút. Tay hắn khí lực mạnh mẽ dần ngưng tụ.
“Đùng”
Một âm thanh rên lên như tiếng súng nổ vang vọng khắp rừng, từng đàn chim nho
nhỏ bình yên đang líu ríu trên những ngọn cây tựa như “hết hồn” bay tán lạng
khắp nơi, không gian sau tiếng nổ chợt tĩnh lặng dị thường.
Âm thanh tiếng cánh tay hắn và thân cây va chạm là to lớn như thế, khung cảnh
cái cây bị đánh bay đi một đoạn xa hoặc nổ tung cũng dần được mường tượng như
thế, thế nhưng sẽ không như bất kì ai nghĩ đến, tay hắn không hể đánh bay hay
nổ thứ gì, cái thân cây cũng không hề bị bay đi hay nổ thành từng mảnh nhỏ, nó
chỉ là một cảnh tượng cách tay đâm sâu, thật sâu đến hết trọn cả cánh tay vào
bên trong thân cây, chỉ có vậy.
Nhưng chính vì vậy, nó mới kì lạ, một cánh tay với sức mạnh hơn 8000 cân lại
không thể thổi bay một gốc cây chỉ rộng chừng 0,7m? Đều này nếu mà kể cho bất
kì người nào nghe được khi họ chưa từng chứng, họ chắc rằng sẽ cười rụng mất
răng, ngươi đùa ta chắc?
Đúng, đòn đánh này của Lâm Minh nó tựa như một trò cười, một trò cười nhảm
nhí. Thế nhưng, có mấy ai là sẽ biết được sự phi thường của một quyền này.
Một quyền thủng thân cây này, nó không đủ để tạo nên sự khí phách cho người ra
quyền, nhưng bù lại nó cho mọi người xung quanh cảm nhận được sự nguy hiểm,
nguy hiểm cùng cực, chỉ bởi tốc độ của nó quá mức nhanh, nhanh đến nỗi không
ai kịp phản ứng hay liếc nhìn.
Vì sao một quyền này lại được cho là nhanh, rất nhanh?. Đơn giản là vì thân
cây mà Lâm Minh ra quyền chỉ như một tờ giấy, nó là ví dụ cho tờ giấy. Người
đủ mạnh, khi phát quyền vào một tờ giấy đang bay trong không trung, nó sẽ chỉ
bị ngươi đánh bay đi một đoạn xa mà thôi, nhưng nếu người tốc độ rất nhanh thì
sẽ như thế nào, nó sẽ bị xuyên thủng, xuyên thủng một cách không thể bị từ
chối. Lâm Minh ra một quyền này chính là nhanh như vậy nên thân cây mới bị
thủng mà không phải nổ tung hay bay đi.
Đây phải nói là một trong những thành quả từ bài luyện tập “tuy chậm chạp
nhưng không phải chậm chạp” trong môn võ thuật cổ, và nó sẽ là bước đà cho một
loại công kích cực kì nguy hiểm sau này của hắn khi đối chiến với Linh sư, đó
là sự “xuyên thấu lực”.
Rút cánh tay lực lưỡng ra khỏi thân cây, hắn hơi gật đầu, có lẽ là hài lòng
với kết quả đạt được. Hắn rút ra thanh kiếm bình thường mà hơn 10 ngày trước
đã cắm vào mắt con yêu xà ra, lần này hắn muốn thử kiếm.
“Vù vù”
Quay quay thanh kiếm vài vòng, hắn tựa cảm thấy bình thường, không có sự khó
khắn. Hắn bắt đầu rung nhẹ thân cây, vẫn là cái cây “lủng lổ” do chính tay hắn
tạo. Hơn 10 chiếc lá úa vàng khẽ rơi xuống…
“1, 2, 3, chém”
“Vụt”
Chỉ một âm thanh vang lên nhưng ba đường kiếm đã đi ra hướng về phía ba chiếc
lá rơi gần bên hắn, điều này đủ để hiểu rằng, tốc độ ra kiếm của hắn quá
nhanh, nhanh đến nổi âm thanh của ba đường kiếm cũng phải bị chồng lên nhanh
mà chỉ kêu lên một tiếng duy nhất.
Kết quả sau ba đường kiếm lại là chuyện không đơn giản, ba chiếc lá hoàn toàn
bị bổ ra thành hai, nhưng mà nên nhớ đó là “bổ” chứ không phải “chém, trảm”.
“Bổ” chính là phân thây, nếu là con người thì “bổ” chính là việc biến một
người thành hai người với mỗi một người đều sở hữu một gương mặt khác nhau,
một là có mắt mũi đầy đủ, một là vô diện mặt (mặt sau của cái đầu).
“Xeng”
Thu kiếm vào vỏ, Lâm Minh lập tức quay người rời đi, hắn đã đến lúc nên quay
trở về, Huyện sẽ là mục tiêu hắn tiến đến tiếp theo.
Lần này hắn vào rừng có sự thu hoạch ngoài dự tính…
“Rắc”
Đi được một đoạn, hắn chợt nhớ rằng, hắn cần phải luyện tập thêm cho “sự cảm
nhận” cũng như sự linh hoạt cho bản thân, hắn cần tiến vào trạng thái “mù”.
Vội bẻ một nhánh cây dài hơn 1m bên cạnh, hắn bắt đầu nhắm mắt mà nhớ lại
những vị trí từng đi qua, quơ qua quơ lại nhánh cây để tạo ra sức gió tác động
lên xung quanh, từ đó nhận biết được có vật cản trước mắt hay không thông qua
việc nghe tiếng gió từ những vật cản đáp lại, đây là một kĩ thuật…đầy mùi hư
cấu, nhưng mà Lâm Minh, chính xác hơn là Đan lại làm được.
Đoạn đường trở về Vu Dương trấn xa xôi dần được thu hẹp…
….
Lại nói đến một hồi tình hình Vu Dương trấn ở thời điểm hiện tại.
Trong hơn 1 năm kể từ khi Lâm Minh rời đi (tính luôn thời gian Lâm Minh quay
trở về), Vu Dương trấn đã thay đổi một cách chóng mặt, đơn giản thì nguyên
nhân là vì Vũ gia đã trở nên mạnh mẽ đến nổi Lâm gia chỉ có rút đầu trong nhà,
thế cân bằng giữa hai nhà đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Ban đầu nghe thì có vẻ rất vô lý, bởi không phải hơn một năm trước, Vũ gia có
liên tiếp hai vị trưởng lão trụ cột đột ngột chết một cách thương tâm đó sao?.
Một thì bỏ mạng nơi rừng hoang mà không rõ nguyên nhân với những cái xác tìm
được đầy sự rùng rợn như trong truyện ma, và cũng vì như vậy mà số lượng người
từ Vu Dương trấn ra ngoài rừng càng lúc càng ít, họ dường như có một tin
đồn, “ma rừng” đang rình mò những con người lạc lối…
Một thì qua đời vì bị bệnh nặng, tin này có vẻ giả dối vô cùng, bởi ai chẳng
biết tu vi Luyện khí càng cao thì cơ thể càng khỏe mạnh ít bệnh tật, nhưng dù
biết là giả thì cũng làm được gì người ta, việc này liên quan tới ngươi chắc?
Thế nhưng, Vũ gia lại được đều bù bằng một thiên tài, một thiên tài rất mạnh
mẽ, chưa đến 14 tuổi nhưng đã là Luyện khí tầng 12, không những thế, nghe nói
đâu đó có lần vị thiên tài này truy kích một tên “con cháu” bại hoại của Lâm
gia mà giết thẳng đến cửa, Lâm gia giận dữ phái ra hơn 4 vị trưởng lão vây bắt
vị thiên tài này, thế nhưng không một ai mà không mang trọng thương quay trở
về, nghe đến đây chắc cũng đủ thấy mùi hư cấu, nhưng thật tế tin đồn này lại
là sự thật.
Kể từ đó Lâm gia xuống dốc, xuống đến nỗi mà ngay cả gia tộc phụ thuộc Vân gia
cũng bị Vũ gia chiếm mất, cũng may là vài tên đệ tử có thiên phú nhất Vân gia
đã bị thu hồi kịp, nếu không Vân gia chắc chắn là phản bội lại Lâm gia rồi,
con cháu Vân gia còn trong tay, Lâm gia còn giữ được sự dè chừng của Vân gia,
bất quá thì bây giờ Vân gia chỉ như con tin mà thôi, rồi sẽ có một ngày bọn họ
đòi lại, và ngày đó sẽ không lau, bởi bọn họ đã “cầu viện”.
Trong khi đó, khác với Lâm gia đang dần lâm vào đường cùng, Vũ gia nhờ hơi vị
thiên tài thiếu niên mà vùng lên như núi mọc, sừng sửng kinh hồn. Chiếm Vân
gia, chiếm tiệm vải, tiệm rượu, tiệm gạo, lại cắt luôn đường ăn của Lâm gia,
Vũ gia đang chờ đợi sự yếu mòn dần của Lâm gia.
Bây giờ Vũ gia không khai chiến là vì “dù chó có bị thiến thì nó vẫn cắn trả
được”, sự mất mát nhân khẩu Vũ gia là điều không cần thiết, Lâm gia nằm trong
tay cũng chỉ là sớm muộn, ngoài ra, không khai chiến cũng là vì một nguyên
nhân khác, thiếu niên thiên tài vừa quật khởi của Vũ gia không tham chiến, đơn
giản chỉ có vậy, thành ra nếu mà đánh nhau giữa hai nhà, bên Vũ gia khó có
đường thắng vì bị “lỗ” hai vị trưởng lão.
Chờ Lâm gia suy yếu là hành động đúng đắn nhất hiện giờ.
……
Mang trong mình sự rách nát, lấm lem, đầy hôi thối, Lâm Minh đặt bước chân
dưới cửa phía Nam của trấn, trên tay hắn vẫn nằm đó một thanh kiếm.
Nhìn dòng người qua lại có vẻ yên bình bên trong trấn, hắn thầm nghĩ.
Chỉ vừa đặt chân không lâu, liền đã có người chú ý.
Kể ra cũng đúng, người ngợm hắn lúc này chỉ trừ cái khuôn mặt non nớt của tuổi
trẻ còn nhìn khá rõ thì khắp người hắn, chẳng còn gì lành lặn, chưa kể là cả
người còn bốc mùi “nhức nhối” khiến người ta không chú ý mới là lạ.
Cơ thể hắn lúc này cũng chỉ là kết quả việc luyện tập “sự cảm nhận” gây ra.
Trên đường về cách đây vài ngày trước, hắn đúng là có dừng tại con suối ngày
nào từng ở mà tắm rửa, thế nhưng do cứ phải nhắm mắt mà đi, nhiều lúc thấy yêu
thú cấp tìm đến, hắn cũng chấp luôn đôi mắt mà đánh nhau nên nó mới thành ra
thế này. Cơ thể rách nát là do bị yêu thú xé, cơ thể bốc mùi cũng chỉ là mùi
máu thịt của bọn yêu thú để lại.