Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Một tháng lại nhanh chóng trôi qua,
Trên con đường cô đơn hiu quanh, Lâm Minh lang bạc một mình trong nơi rừng sâu
nước đục, gặp chiến không biết bao nhiêu yêu thú mạnh mẽ mà không một ai ở Vu
Dương trấn gặp được, rèn luyện cơ thể không biết bao nhiêu lần. Hắn đã có lúc
từng bỏ chạy, lại từng có lúc canh me canh chua, lại có lúc rượt đuổi cả một
đoạn dài,…
Đến hôm nay, hắn bắt đầu chán, hắn chán công việc hiện tại, hắn chán cái bình
yên, cái bất bại này, hắn có lẽ nên về tìm kiếm tài liệu để đi ra ngoài, nếu
nhớ không lầm thì lúc trước Lâm Sung có nói huyện hạp gì đó, hắn có lẽ nên đến
đó để mở mang kiến thức, hoặc cũng có lẽ là tìm kiếm thứ gì đó cho hắn hết
chán.
Lâm Minh hắn hiện đang đứng nhìn lên bầu trời rợp tán cây mà suy nghĩ bước kế
tiếp nên đi, xung quanh hắn nằm đó hai cái xác to lớn gấp 10 lần hắn gộp lại
của yêu thú cấp 10, Yêu Viên và Nanh Độc Hổ, hắn vừa mới xử đẹp bọn chúng chỉ
với tu vi Luyện khí tầng 8, cái này hình như có mùi hư cấu.
Một tháng này nếu tính theo bình thường thì theo lý thuyết hắn sẽ không có
tăng tu vi nhanh như vậy, thế nhưng hạ nhiều yêu thú cấp cao, ăn thịt chúng,
linh khí mà hắn hấp thụ được lại càng tăng, dẫn đến hắn trực tiếp từ vừa mới
tiến vào chuẩn Luyện khí tầng 7 lên chuẩn Luyện khí tầng 8 với tổng khí lực
bao gồm luôn tự lực 2210 cân.
Cả tháng nay nếu tính luôn hai con yêu thú đang còn nằm tại dưới chân, hắn đã
giết được 4 con, có vẻ hơi bị vô lý, bởi nếu theo lý thuyết thì tút sâu trong
này làm gì có con người săn yêu thú, chắc chắn yêu thú nơi này phải nhiều hơn
bình thường. Nhưng mà đây chỉ là lý thuyết một chiều.
Yêu thú đâu phải chỉ đợi con người đến săn, nó cũng cần ăn, nên yêu thú nhỏ bị
yêu thú mạnh “nuốt” hết rồi, sót vài con thì bị Lâm Minh đem ra luyện tập “sự
cảm nhận” theo kiểu “chiến binh mù” khiến con nào con nấy khóc không ra nước
mắt mà bỏ đi, hắn cũng không truy lùng mà giết. Tóm lại, yêu thú càng mạnh thì
càng ít, đó là chưa kể nơi này linh khí thấp, yêu thú có tiềm năng đều bỏ đi
kiếm nơi khác ở, giết được 4 con trong tháng là vận khí cứt chó rồi.
“Keng” hắn rút kiếm ra.
Hắn làm thịt hai con yêu thú để bỏ bụng.
Lần này hắn nướng thịt không theo kiểu người rừng nữa, mà hắn nướng trực tiếp
bằng hỏa linh lực, hắn làm biếng kiếm củi chỉ vậy thôi.
……
Cách xa hắn đến 1000m, trên bầu trời một chiếc phi thuyền bằng gỗ có thể treo
lơ lửng trên không trung đột ngột xuất hiện, không gian khá nhỏ chỉ bằng một
căn phòng trên thuyền đang đứng đó ba người, hai nam, một nữ, tất cả điều là
còn rất trẻ, chỉ chừng 16, 17 tuổi, nhưng mà hình như có hai người không phải
là Luyện khí cảnh thì phải, hình như là phát hiện nghi vấn hack cơm mẹ nấu
rồi, trẻ như thế đã là Linh sư cảnh?
Một thiếu niên khôi ngô với bộ trang phục thanh nhạt bật cười lên tiếng, hắn
không ngờ chỉ là bay ngang qua liền đoạt có thể nhẹ nhàng kiếm được thứ tốt,
tất nhiên thứ tốt này không thích hợp cho hắn, đúng hơn là thứ này không có
tác dụng với hắn, mà nó có tác dụng với đệ đệ của hắn đang đứng bên cạnh.
Một thiếu niên bên cạnh với khuôn mặt giống thiếu niên ban đầu đến 8,5 phần
đang không ngừng hưng phấn hỏi kĩ, hắn có lẽ rất mong chờ bản thân đạt được cơ
hội tiến cảnh.
Thiếu niên vỗ vai đệ đệ của hắn mà mỉm cười nói, hắn thì chỉ có một đứa đệ
ruột, không yêu thương nó thì không được.
Thiếu nữ xinh đẹp với trang phục vàng nhẹ trông cao quý vô cùng đột ngột chen
ngang hai người mà chỉ tay về phía bên dưới, chính xác là chỉ một gốc cây to
mục nát với bên trong thân cây đã là rỗng tếch, tuy nhiên thay vào đó lại là
một gốc cây nhỏ mọc bên trong, trên cây nhỏ này nằm duy nhất một trái màu đo
đỏ.
Thiếu niên kia nhìn xuống dưới, trong lòng hưng phấn lại thêm gấp gáp
Hắn nôn nóng vô cùng, sức mạnh Linh sư cảnh đó, hắn đang khao khát, và hai
người bên cạnh cũng biết được điều này của hắn
Thiếu niên khôi ngô thanh nhạt nhìn phía dưới mà bình tĩnh nói cũng như giải
thích cho tiểu đệ hơi bị thiếu kiến thức của hắn, sau cùng là hắn dặn dò, có
lẽ hắn chuẩn bị hành động.
Vừa nói, hắn vừa thả ra một ít linh lực hòa vào không khí theo gió thổi đi
khắp nơi gần khu này, hắn cần cảm ứng xung quanh nơi này xem có sinh vật sống
nào có thể gây ảnh hưởng đến cục diện hay không.
Cách đó không xa, Lâm Minh chỉ vừa dùng bữa xong.
Đan cảm nhận được linh lực nhỏ yếu dùng để thám tính trong không khí, hắn hơi
có chút kinh ngạc, nơi rừng hoang thế cũng có linh sư tồn tại.
Vẻ mặt buồn chán của Lâm Minh đột nhiên hiện lên vẻ hiếu kì cùng đê tiện, hắn
nhanh chóng chạy thật nhanh về hướng mà Đan cảm ứng được.
Nói hắn đê tiện là không oan, bởi hắn có vẻ sắp cướp giật đồ đạc của ai đó
hoặc là làm cái chuyện bậy bạ gì đó.
Đan khi cảm ứng được linh thức, hắn liền phát hiện người phát ra linh thức này
không mạnh, cao lắm thì cũng là Nhập Linh trung kì như hắn, hắn có thể hạ gục
đối phương ngay lập tức, còn vì sao hắn phải làm vậy thì rất là đơn giản, hắn
dùng suy nghĩ ngược.
Thường thì khi nào hắn thả ra linh thức, khi muốn dò xét thực lực một người
nào đó, hoặc muốn kiểm tra xem có ai gần đây hay không để hắn còn thuận tiện
làm một việc gì đó. Tại nơi rừng hoang vắng này, dò xét thực lực là chuyện
không thể xảy ra, vậy thì chỉ có cái thứ hai, kiểm tra người xung quanh.
Vậy tại sao kiểm tra, nhất là đang ở rừng hoang này, đáp án mà Đan nghĩ ra chỉ
có thể là, trốn kẻ địch, tìm được động phủ mà Linh sư mạnh mẽ bỏ lại, dược
liệu cao cấp, linh mạch, linh thiết,…Nói chung, Lâm Minh tiến về nơi này là
tại vì hắn đang chán, vả lại lâu rồi chưa có đánh Linh sư, chạy lại gặp nhau
“chào hỏi” vài câu chơi, hắn thích thì hắn làm vậy thôi (ae thông cảm, đã nói
main tính tình ko bình thường).
Tại phương xa kia
Thiếu niên nhíu mày, dùng linh thức hắn phát hiện ra Lâm Minh đang tiến đến
nơi này, nơi này mà còn có người ở, hắn ban đầu là trào phúng, sau đó lại là
ngạc nhiên, cuối cùng là coi thường.
Trào phúng là bởi hắn tưởng Lâm Minh tiến đến đây là vì tranh giành Xà hồng
quả với ba người bọn hắn, nhưng rất nhanh hắn liền bác bỏ, hắn không tin một
Luyện khí cảnh có thể cảm ứng được linh khí nồng đậm mà Xà hồng quả phát tán
ra.
Ngạc nhiên là bởi Lâm Minh tuy tóc tai bù xù, mặt mày lấm lem thế nhưng vẫn có
thể nhận biết được tuổi tác, Lâm Minh quá trẻ với tu vi Luyện khí tầng 12, có
lẽ thiên phú giống hắn lúc trước, không những thế, hắn còn ngạc nhiên về tốc
độ nhanh đến không giống Luyện khí tầng 12 bình thường của Lâm Minh, chưa kể
tiểu tử này cứ một đường, một hướng đi đến nơi này mà không cần suy nghĩ, cứ
như là tiểu tử đã có ý định sẵn vậy, “xem ra tiểu tử này có lẽ cũng đã biết Xà
hồng quả tồn tại ở nơi này” thiếu niên nghĩ.
Coi thường là bởi vì, hắn cho rằng dù Lâm Minh có đến đây thì làm được gì,
tính cách không hợp, hắn thuận tiện tiễn tên tiểu tử lên đường về với ông bà.
Hắn mim cười nhìn hướng Lâm Minh đang chạy qua đây, suy nghĩ chút, hắn có lẽ
thích xem kịch “tiểu tử chiến quái xà” hơn.
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau cùng lên tiếng.
Nói thế, hắn liền truyền linh lực vào phi thuyền khiến nó bay cao lên thêm
chút, trên 1m so với những ngọn cây bên dưới, đứng trên đây hắn đã đủ chững
kiến phim hay.