Q1


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Không những giúp cơ thể làm được những điều tưởng chừng như không thể, luyện
tập “sự cảm nhận” còn là tiền đề, là cơ sở cho việc hình thành sự cảm ứng linh
lực sau này, nhờ điều đó, mọi việc thi triển linh lực lén lúc đều sẽ bị vạch
trần.

Tất nhiên, để luyện được “sự cảm nhận” không phải ai cũng có thể làm được, nó
cực kì khó, khó hơn cả việc ngươi dùng tu vi Nhập Linh cảnh có thể cưới được
cô vợ có tu vi Đế vị.

Để luyện được điều này cần tất bốn yếu tố quan trọng. Một có hồn thật mạnh mẽ,
hai là cần một cái tâm tĩnh lặng, ba là đầu óc phải thông minh, và bốn là sự
siêng năng luyện tập ngày đêm.

Lâm Minh có điều này và hắn có thể dễ dàng luyện tập nó.

Cũng kể từ đêm hôm nay, Lâm Minh sẽ cố gắng khiến bản thân bị “mù” càng lâu
càng tốt, đây là một biện pháp hiến hắn có thể đẩy nhanh tốc độ “sự cảm nhận”,
tất nhiên là khi bắt đầu hắn sẽ không có mù nhanh như vậy, hắn phải tập luyện
cho cơ thể quen hơn với “sự cảm nhận”, sau đó hắn mới “mù dần”.

Tổng lại, tại nơi rừng hoang núi vắng này, hắn chỉ có, sáng luyện võ thuật cổ,
trưa luyện kiếm pháp cổ, tối luyện sự cảm nhận mọi vật, tăng cường độ nhạy cảm
cho bản thân.

Chẳng mấy chốc, thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa…

9 tháng sau.

Đang lúc giữa trưa,


  • Đã đến lúc ta nên tìm một con yêu thú nào đó để thử sức.

Lâm Minh thu kiếm vào bao, hắn đứng dậy hơi duỗi lưng một phát, tiếp đến hắn
mang theo tay nải đeo lên vai, kiếm cầm trên tay tiến sâu vào rừng, nơi mà hắn
chưa đặt chân đến vì bận phải rèn luyện cơ thể như mong muốn.

Lần này hắn cũng là luyện tập nhưng nó là thực chiến.


  • Vẫn không có, thật khó khăn.

Đã hơn một canh giờ di chuyển, thế nhưng hắn vẫn không thể nào phát hiện được
bất kì con yêu thú nào, dù là lớn hay nhỏ, hắn không ngờ rằng bọn người Vu
Dương trấn săn yêu thú kinh đến vậy, mặc dù tính ra hắn đã ở sâu trong rừng
cách Vu Dương trấn đến 6, 7 ngày đường, thế nhưng yêu thú vẫn không có, rừng
vốn linh khí mỏng, yêu thú thành ra đã ít ỏi nay còn hiếm hoi.

Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục vào sâu, hắn biết tại nơi đó có yêu thú mạnh mẽ
đang chờ hắn, những con yêu thú chưa từng được ai săn, đánh bại vì chúng quá
mạnh so với tu luyện giả.


  • Có rồi.

Hơn 10 phút sau, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được…


  • Số lượng không phải đơn bạc, xem ra các ngươi cũng biết tụ tập lại thành
    đàn, thành khu mà sống.

Khí tức yêu thú rất nhiều, có lẽ là 4, 5 con, đặc biệt cái điều quan trọng
đáng nhắc đến là bọn chúng không hề cùng loài nhưng lại sống chung cùng nhau,
đối với hắn đây là một kiến thức mới, hắn không biết rằng yêu thú với linh trí
thấp lại biết cộng sinh với nhau, bọn chúng không phải là đánh chém nhau để
làm thịt kẻ thua sao?, xem ra cho dù người khác biết được nơi này có yêu thú
thì cũng không dám vác mặt mà tới.

Nói giỡn, nếu mà nơi này mà có người có thể nghe được tiếng lòng của hắn, liền
sẽ lôi hắn xuống đất mà nện cho nát mông, người ta luyện khí tầng 6, tầng 7
lập nhóm 3, 4 người đi săn gặp phải một con yêu thú cấp 6 (tương đương Luyện
khí tầng 6) cũng cực kì khó khăn rồi, muốn chiến thắng nó, họ chẳng những cần
phải đánh trúng được nó mà còn phải bày mưu tính kế, chứ nếu không là tan nát
cả đội, bởi yêu thú sinh ra đã có khí lực tự thân lớn lao, cộng thêm da dày
thịt béo, trâu bò hết sức, chỉ không cẩn thận bị nó đánh trúng một chiêu thôi
cũng đã gần như hấp hối rồi, chưa kể đó là còn gặp những con có thể đánh được,
nếu gặp phải loại có giáp cứng bảo vệ quanh thân thì bó tay, còn gặp yêu thú
mạnh mẽ thì chạy thụt mạng kêu cha gọi mẹ.

Mà nói đến đây thì rốt cuộc vì sao phải săn yêu thú, yêu thú mang lại được lợi
ích gì?

Yêu thú tác dụng chỉ một, thịt ngon và có thể hỗ trợ tăng khí lực cho bản thân
tu Luyện giả, nếu có một đội nào săn được thì trừ phi là ăn luôn ở ngoài rừng,
chứ nếu mà mang về trấn đều sẽ bị các gia tộc trong trấn “trấn lột” với giá
rẻ, bọn họ luôn có tay chân trực ngoài thành. Mặc dù vậy, vẫn có đội đem yêu
thú về trấn bán, vì gia đình họ cần tiền để sống, tiền bán một con yêu thú tuy
đối với gia tộc là một khoản nhỏ, nhưng đối với bọn họ nó là khá nhiều, đủ để
cả gia đình 4 miệng ăn có thể sống sót cả năm, nhưng vài năm gần đây, chưa
từng có nhóm đội nào săn được thành công một con yêu thú cả, mà cũng có thể bị
lén ăn mất rồi, yêu thú cấp thấp xung quanh Vu Dương trấn hầu như tuyệt chủng
sau vài trăm năm Vu Dương trấn tích cực săn lùng.

Lâm Minh đổi hướng mà tiến, hắn hơi bị mong chờ lần đọ sức này.

Và tất nhiên, khi cảm nhận khí tức yêu thú, Lâm Minh không hề dùng “Đan”, bởi
nếu như thế, trò chơi hết vui, luyện tập cho Lâm Minh thành công cóc, năng lưc
của Linh sư quá mức mạnh mẽ, Luyện khí không thể xách dép, hắn chỉ là dựa vào
“sự cảm nhận” bao gồm quan cảnh, dòng khí, chim chóc, hướng cây, dấu chân, âm
thanh, động tĩnh dưới đất truyền đến.

Nhanh, nhanh, nhanh, hắn không ngừng tăng lên tốc độ di chuyển.

3 phút sau,


  • Nơi này được rồi.

Hắn nhảy lên, à không, hắn trèo lên một cái cây to lớn, hắn đứng trên một cành
to cao quan sát về một hướng cách đó không xa.

Tại nơi đó, đang đánh nhau, một con hắc báo với đôi chân mọc ra đầy gai nhọn
khoảng cấp 8 đối chiến với ba con sói có nanh dài đến gần như đụng đến mặt
đất, bọn chúng là yêu thú cấp 7. Đây là cái mà Lâm Minh gọi là cộng sinh, mẹ
nó, chưa gì hắn đã kết luận là như vậy, bây giờ nhìn thì cũng biết là cuộc
chiến sinh tử, ngươi chết ta ăn, nào có phải hai bên cùng có lợi đâu mà cộng
sinh.


  • Ồ, đúng là không phải cộng sinh.

Hắn bây giờ đã sáng tỏ, cái giả thyết hắn đưa ra lúc đầu là vô căn cứ, nhưng
dù sao cũng không nên trách hắn, bởi hắn vốn chỉ suy đoán khi chưa thấy rõ
rình hình, đoán được có 4, 5 con đã là hay rồi.


  • Bọn chúng đang suy yếu, có lẽ ta nên vào góp vui.

Tập trung thị lực đến từ đôi mắt, hắn có thể thấy rõ từng vết thương sâu, vết
cắn, vết chém dài đang hiện rõ với những màu máu nổi lên trên bộ lông lộn xộn,
hắn muốn tham chiến.

Nghĩ đến hắn liền làm, hắn nhảy xuống tiếp đất một cách không mấy nhẹ nhàng,
sau đó tiến về bầy thú đang “âu yếm” nhau, trên mặt hắn không hè tỏ vẻ gì, chỉ
là bình thường như đang dạo đường phố.


  • Grừ gừ grừ…


  • Grào….


Bốn con yêu thú cảm nhận được có sinh vật lạ đến gần liền tạm hoãn trận đấu,
nhưng sau khi thấy Lâm Minh nhỏ bé trước mặt, bọn chúng tiếp tục chiến, ba con
sói liên tục chia ba hướng vây con hắc báo vào bên trong, cứ hể con báo cấn
công một con thì hai con kia tranh thủ cắn lén.


  • Khinh thường ta sao?

Lâm Minh đôi mắt hiện sự buồn chán, yêu thú linh trí thấp đúng là thấp, hắn
đường đường là một chuẩn Luyện khí tầng 7 vậy mà…, thôi kệ, tối nay có món
thịt ăn.

Đôi mắt hắn đột ngột hiện rõ vẻ lăng lệ, ác liệt, không hề lấy kiếm ra khỏi vỏ
hắn trực tiếp lao vào bốn con yêu thú còn đang lưỡng lự không dám tiếp tục tấn
công nhau, hắn có lẽ còn muốn rèn luyện kĩ năng của bản thân thêm.

Cuốc chiến đầu tiên với yêu thú bắt đầu…

…..

Trời gần lặn mất, hắn tranh thủ lê lết cái bản thân mệt mỏi đầy mùi máu huyết
mà đi tìm kiếm củi khô, những nhánh cây bị mục nát, lại kiếm thêm ít lá khô,
hắn muốn nhóm lửa, nướng thịt, đơn nhiên thịt là của bốn con yếu thú nằm gục
phía sau lưng hắn.( vì lý do không có người chứng kiến nên không cần phải miêu
tả sự soái ca của main, Tác không tả cảnh chiến đấu này)

Đục một lổ nhỏ trong một khúc gỗ mục lớn, bỏ một ít lá khô, cỏ khô vào, dùng
mộc nhánh cây nhỏ có kích thước gần bằng với cái lổ đút vào cái lổ đang chứa
lá, cỏ khô, sau đó, xoay xoay xoay thật nhanh cho đến khi nó bốc khói, có ít
lửa bám trên lá, cỏ khô.

Lấy lá cỏ khô hơi chấy đó đưa lên gần miệng thổi thổi nhằm giữ nhiệt, nhanh
chóng đưa đến một đống lá khô, cỏ khô được chất chồng lên với những khúc gỗ
mục xung quanh, bỏ vào, lại tiếp tục thổi thổi cho đến khi nó bốc cháy, thế là
có lửa nướng thịt.

Thật ra hắn không cần phải làm công việc mệt nhọc như thế này để có lửa, chỉ
cần “Đan” phóng chút hỏa linh lực là xong, thế nhưng hắn lại thích làm việc
này bởi hắn cho rằng Luyện khí cảnh luyện tập phải như thế, ừm, lý do có chút
hư cấu, mà thôi kệ hắn.

Cát một cái chân của con hắc báo rồi treo lên nướng, ăn xong, hắn lại tiếp tục
bài luyện “sự cảm nhận”.

Sáng sớm, hắn lại bắt đầu hành trình với cái cơ thể bốc mùi không thể tin
được, trên vai hắn ngoài cái tay nải đựng đồ để mặc thì còn có một nhánh treo
lửng lẳng ba cái đùi to bự, có lẽ hắn chỉ mang nhiêu đây dùng để đủ ống nguyên
ngày, số còn lại hắn bỏ.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #24