Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Hố đen thuộc tính là tên gọi của hệ thứ ba này, nó là một sự kết hợp tối cường
cực kì mạnh mẽ của chín thuộc tính: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Ám,
Quang. Nếu người có thể sở hữu thuộc tính này đều sẽ có chung một danh hiệu,
một danh hiệu mà không ai có thể gọi, chính xác hơn là không ai dám gọi, chỉ
bởi người duy nhất có thuộc tính này tuy đã không còn “tồn tại” trên cõi đời
nhưng mà dư âm của hắn không phải chuyện đùa.
Khi “hắn” đạt đến một cảnh giới cực kì kinh khủng mà biến mất khỏi cõi đời,
mọi thông tin liên quan đến hắn đều bị thiên địa “khước từ” một cách trắng
trợn, người yếu thì mọi trí nhớ về “hắn” đều bị lãng quên, không còn nhớ bất
cứ điều gì về những sự tích của hắn.
Người mạnh thì bị ràng buộc, chỉ cần nói hay chỉ dẫn bất kì người nào về thông
tin của “hắn” đều sẽ trực tiếp tan thành mây khói, cho dù là có viết lưu lại
sách vở cũng vậy, đều sẽ bị thiên địa diệt đi. Thế nhưng vẫn có một số tộc
quần cổ đại vẫn có thể lưu lại không ít thông tin về “hắn” mà không hề chết,
bởi họ đã dùng một số vật liệu mà thiên địa có thể “chấp nhận”.
Từ đó, tên hắn, sự tích của hắn, thông tin của hắn đều bị chôn vùi, rơi vào
lãng quên.
Thiên địa, hay chính xác hơn là “không gian sinh tồn” làm như vậy, tất ở đằng
sau
còn là một chuyện dài để nói.
Yếu tố thứ hai, phải biết và cảm nhận được “Huyệt thuộc tính”, để khi muốn thi
triển ra “thuật”, ta cần đưa linh lực ngang qua “Huyệt thuộc tính”, biến đổi
linh lực đơn thuần thành linh lực thuộc tính phóng thích ra ngoài.
Yếu tố thứ ba, cuối cùng, phải có “Thuật”, nếu không có tài liệu, sách vở nói
về một loại thuật, chỉ dẫn cách thi triển nó như thế nào thì không ai có thể
thực hiện “thuật” được, trừ khi họ tự nghĩ ra, hoặc sáng tạo nên một loại
thuật riêng cho bản thân.
Ví dụ để thi triển ra một loại thuật hỏa cầu bắn phá kẻ định phía trước, người
có thuộc tính hỏa sẽ phải đưa linh lực từ nội thế giới đến Huyệt hỏa, tại nơi
đây linh lực sẽ được biến đổi thành hỏa linh lực, sau đó được truyền qua cơ
thể thi triển ra bên ngoài dưới hình dạng một quả cầu lửa.
“Rừng ca cỏ múa” cũng là một dạng “thuật”, khi đó Đan truyền vào trong đất một
lượng Mộc linh lực chia về hai phía, một phía là để tạo ra một loại cỏ lạ mà
không có bất kì binh khí nào có thểm chém đứt trói chân kẻ địch lại, không cho
họ di chuyển, một hướng khác, Mộc linh lực tác động lên nhiều cây xung quanh,
tạo nên một mối liên hệ linh lực, khiến hắn có thể điều khiển chúng, dùng
nhánh của chúng để giết địch. Đây là một dạng “thuật” phức tạp và cần rất
nhiều kĩ năng, không phải ai cũng làm được.
Nếu một linh sư ở Nhập Linh cảnh mà có thể thực hiện “thuật” được như Đan thì
họ được gọi là thiên tài.
Trong cùng cấp Linh sư, ta có thể chia làm 5 đẳng cấp cao thấp thể hiện cho
sức mạnh của họ, và khi hiểu rõ 5 đẳng cấp này, ta sẽ biết vì sao khi dòng
linh lực của Đan biến đổi theo hướng sắc bén chí cực, hắn lại có thể dễ dàng
chém người trên cảnh giới chỉ với một chiêu.
Đẳng cấp yếu nhất, thường Linh, Linh sư sẽ chỉ thi triển được những linh lực
đơn giản, “thuật” cùi bắp, không có quá nhiều kĩ thuật.
Đẳng cấp bình thường, thiên tài, Linh sư có thể thi triển được những loại
“thuật”đầy tính phức tạp, đòi hỏi nhiều kĩ thuật.
Đẳng cấp cao, bá đạo, Linh sư ngoài việc thực hiện được “thuật” phức tạp, bản
thân họ còn phát huy được sự tăng phúc của thuộc tính.
Chín thuộc tính đều có sự tăng phúc đến từ bản năng, ví dụ như: thuộc tính hỏa
thì sự tăng phúc của nó là tính hủy diệt, thiêu đốt sinh mạng, thuộc tính thủy
với sự tăng phúc là mềm dẻo, chữa trị, trong chiến đấu, sự tăng phúc của hệ
thủy sẽ là lá chắn tốt nhất cho đồng đội, đồng thời cũng là hậu cần tốt, thuộc
tính Kim là sự sắc bén, lực sát thương cao, thuộc tính lôi là sự nhanh, mạnh,
phá hủy, thuộc tính quang là tiên đoán,…
Đẳng cấp tối thượng, yêu nghiệt, Linh sư ở đẳng cấp này sẽ là người mạnh mẽ vô
cùng, họ là những người có thể biến đổi dòng linh lực, khiến cho dòng linh lực
thuộc tính được thi triển ra đã không giống như bình thường.
Ví dụ: Hỏa vốn mang tính nóng, nhưng “yêu nghiệt” có thể biến cái nóng thành
cái lạnh, thậm chí là nguội như một đồ vật bình thường, nhưng sự thiêu đốt,
hủy diệt vẫn còn tồn tại, Thủy vốn là nước, “yêu nghiệt” có thể biến nó thành
một chất ăn mòn, hoặc thậm chí là băng, đóng băng mọi thứ, Mộc là thuộc tính
cỏ cây, “yêu nghiệt” có thể biến nó thành cỏ cây có thể phát ra độc tố, giết
người hàng loạt,…
Đẳng cấp cùng cực, quái vật, ở đẳng cấp này, Linh sư rất ít thi triển “thuật”
vì bọn họ đã có một loại sức mạnh mới, mạnh mẽ, hoàn hảo hơn “thuật” có thể
thi triển ra. Sức mạnh mới này đến từ việc họ biến đổi linh lực đến mức kinh
khủng, khiến linh lực không cần phụ thuộc vào thuộc tính để mạnh hơn. Sự bén
nhọn, cắt xén tất cả chính là sức mạnh mới này.
Biểu hiện của sức mạnh mới này đó là việc Linh sư có thể dùng tay không, cách
xa hàng trăm mét vẫn có thể “trảm” người, dùng tay không có thể dập tắt, phá
tan mọi linh thuật được thi triển. Ví dụ: hỏa cầu được tung ra, “quái vật” chỉ
cần xoẹt tay qua không trung một cái, hảo cầu ngay lập tức tan biến.
Nguyên lý giải thích cho ví dụ trên chính là linh lực biến đổi của “quái vật”
quá mạnh mẽ, có thể phá tan linh lực thuộc tính hình thành nên hỏa cầu, linh
lực vỡ nát cũng là lúc hỏa cầu tan biến.
Đó cũng là lý do vì sao, Đan có thể “trảm” rớt người hơn một đại cảnh giới,
bởi hắn chính là một Linh sư thuộc dạng đẳng cấp cùng cực, “quái vật”, hắn
biết cách biến đổi linh lực thành dạng sức mạnh mới đó và dễ dàng thi triển
nó. Còn vì sao mặc dù hơn Đan một đại cảnh giới, nhưng Ngưng Linh cảnh bình
thường lại dễ bị hắn “trảm” rớt, sau này lại nói, cái vấn đề này nó liên quan
đến cảnh giới và sự mạnh yếu của linh lực.
Còn biến đổi dòng linh lực như thế nào thì hỏi Đan, hắn sẽ trả lời. (Tác: tè
hé)
….
Quay trở lại việc Đan luyện tập.
Võ thuật cổ, mọi động tác luyện tập của hắn gần như biến chậm, thế nhưng khi
ra
tay đối địch nó rất nhanh, đây là một biện pháp luyện cái nhanh từ chái chậm.
Thêm qua hơn một giờ đồng hồ, hắn ngừng luyện, hắn cần đi săn bắt vài động vật
nhỏ như rắn, thỏ hoặc đến con suối gần cạnh mà đâm cá để làm bữa trưa.
Dùng bữa xong, hắn lại tiếp tục tập luyện, có điều hắn là tập cùng thanh kiếm,
võ thuật cổ cũng thành kiếm pháp cổ.
Hắn luyện kiếm ở đây không có dùng kiếm vung lung tung hay chặc phá bất cứ thứ
gì, hắn lúc này chỉ là đứng dưới một gốc cây, tâm tử thả lỏng mong đợi từng
chiếc lá rớt xuống…
Khi chiếc lá khô rơi rơi xuống, hắn như bừng tỉnh, đôi mắt mở to hết cở để thu
hết hình ảnh chiếc lá, hai tay bên dưới luôn siếc chặc thanh kiếm lại, chờ lúc
để tung ra một kiếm.
Kiếm hắn vung lên một đường kì dị hướng đến chiếc lá, cứ ngỡ rằng nó sẽ chẻ
ngang chiếc lá ra làm đôi nhưng không, hắn đúng là vung kiếm như một nhát chém
thế nhưng kiếm không hề tách chiếc lá làm hai, nó chỉ là đẩy chiếc lá đi một
đoạn, làm chiếc lá như dính chặc với lưỡi kiếm không rời cho đến khi nhát chém
ngừng lại. Một nhát chém đầy vẻ khó hiểu, đầy sự khó khăn khi thực hiện, và
hắn liên tục lập đi lập lại cái nhát chém này mãi đến hoàng hôn.
Sau khi nghỉ ngơi, dừng bữa và tăm rửa bên bờ suối cách nơi hắn yên tĩnh hắn
luyện tập đến cả 700, 800m, hắn thả lỏng ngời, chuẩn bị cho bài tập “sự cảm
nhận”.
Mặt trời lặng xuống, hắn bắt đầu khoanh chân trên mặt đất hơi gồ ghề, đôi mắt
nhắm lại như lâm vào trạng thái ngủ, và hắn cứ như vậy cho đến sáng.
Đây là một kiểu luyện tập tối cường, mắt hắn nhắm để hạn chế sự quan sát từ
mắt, thay vào đó hắn dùng tai để phân biệt mọi thứ trong đêm thông qua những
âm thanh hắn nghe được, hắn dùng xúc cảm của cơ thể để cảm nhận những dòng
khí, dòng gió xung quanh tác động lên cơ thể, nhờ đó tăng lên sự cảm nhận mọi
thứ xung quanh một các hoàn mỹ, toàn diện, thay thế được những thứ mà mắt
không thể nhìn thấy được.
Thử nghĩ, nếu bị vây công, hoặc bị đánh lén từ chỗ mù, làm sao để có thể tránh
thoát hoặc thậm chí giết ngược lại địch trong khí mắt ngươi không thể quan sát
đến? Đơn giản chính là nhờ vào sự cảm nhận của thân thể, của những bộ phận
khác ngoài mắt.
Vung ra một quyền mạnh mẽ, một cước đầy khí lực, một kiếm sắc bén hay bất cứ
thứ gì nó đều sẽ tạo ra tiếng gió, và nếu cơ thể đủ “luyện tập”, đủ “thông
minh” sẽ phân biệt ra được ngay nó định tấn công vào đâu, còn cách bao xa và
cần bao nhiêu thời gian để tránh thoát mà chỉ cần dựa vào tiếng gió đó.