C18


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Không cần thực tế mấy chả thực tệ, các ngươi cút đi.

Bỗng ngay lúc này, một nhóm gồm 5 người tiến đến, vị trung niên dẫn đầu mang
theo một thanh kiếm bén nhọn cất lớn giọng nói đầy vẻ không coi ai ra gì.

Người Vũ gia đến.

Mọi người quay lại nhìn, sắc mặt khi thấy trung niên liền xanh lè, vẻ mặt thất
xuống mếu máo như cha mẹ vừa chết, uổng công “xem phim” nãy đến giờ, hiện tại
thì công cóc con mẹ nó rồi.


  • Vũ Liêm trưởng lão.

Mười người bọn họ ai cũng cung kính kêu lên.


  • Chúng ta sẽ rời đi.

Tất cả đều quay mặt mà rời đi, chẳng ai còn dám ở lại, trong lòng ai cũng mang
theo tiếc nuối, nhất là ba người vẻ mặt âm trầm, bọn hắn đã chắc chắn rằng sẽ
đạt được thanh kiếm, vậy mà không ngờ…


  • Hừ, đồ vật của Vũ gia ta mà dám chiếm, không biết tốt xấu.

Nhìn bóng lưng mười người biến mất nhanh chóng, vị Vũ Liêm trưởng lão này mắng
thầm trong lòng, sáng nay nếu không nhờ có một tên người làm đến báo thì mất
con bà nó cái thanh kiếm đang nằm trên đất đằng kia.


  • Ơ.

Hắn kinh ngạc, sau đó lấy tay xoa xoa mắt.


  • Không phải lúc nãy, tên tiểu tử này còn nằm trên đất sao?

Hắn thốt lên kinh ngạc như hỏi mọi người sau lưng hắn, lo nhìn bọn người rời
đi khiến hắn như đã không thấy một hành động nào đó.


  • Bẩm trưởng lão, lúc nãy hắn đã ngồi dậy.

Một tên xem như là lính đi theo, bước ra báo cáo.


  • Ta biết.

Hắn đưa tay ra hiệu, hắn cũng chỉ ngạc nhiên buộc miệng nói vậy, chứ hắn cũng
suy đoán được.


  • Nhóc con, hai cái xác này là do ngươi giết.

Vũ Liêm chỉ chỉ hai cái xác không đầu nằm cách nhau không xa.

Lâm Minh không có trả lời, thân thể hắn bây giờ không ổn chút nào, vừa nãy hắn
té xuống đất gần như bất tỉnh là thật, chỉ có trợn mắt lên là giả thôi, hiện
vừa mới được linh lực của Đan sơ trị chút ít.Nguyên nhân chỉ là hắn tính toán
có chút sai và hơi tùy hứng.

Giết hai người kia, hắn cũng không có xài kĩ thuật nhiều lắm, chỉ là vận dụng
nguyên tắc chậm – nhanh. Ban đầu hắn vờ như ra động tác chậm chạp khiến đối
thủ có thể nhìn ra mà né tránh, nhưng thật ra là hắn đang đưa đối thủ vào
trạng thái “chậm”, khiến đối thủ khi ở trạng thái này, họ đều cho rằng tốc độ
của hắn chỉ như thế, không nhanh hơn được, đưa tất cả các phản ứng của họ đều
trở nên chậm chạp với mọi hành động của Lâm Minh, tiếp đến là một đòn đơn
giản, một chỉ cần ra một đòn nhanh cực kì, đầy bất ngờ, liền nhanh chóng lấy
mạng đối thủ khi họ chẳng kịp phản ứng (chơi game sẽ là một minh chứng cho
phản ứng này).

Có điều khi hắn thực hiện cái “nhanh bất ngờ” này, cơ thể “Lâm Minh” không
chịu được trọng tải, da thịt hắn bong tróc, xuất huyết, xương hắn như vỡ vụn
vì bị ép phải thừa nhận một sức ép lớn, hắn gục xuống là nguyên nhân vậy, bây
giờ có thể ngồi dậy là do linh lực từ “Đan” truyền vào chữa trị được một xíu.

Lâm Minh nhìn năm người, hắn chẳng nói gì, bây giờ thân thể không thể hoạt
động, cần lắm thêm chút thời gian để chữa trị, “Đan” ắc hẳn phải giải quyết
bọn này, xem như số bọn họ xui. Lâm Minh lại nằm xuống.


  • Mẹ nó.


  • Đem tên nhãi này băm ra trăm mảnh cho ta.


Vũ Liêm kêu lên giận dữ, hắn bị một tiểu tử xem thường.

Trong khi đó, Đan đang truyền linh lực thâm nhập vào trong lòng đất, kết nối
đến từng nhánh cây, ngọn cỏ, hắn đang chuẩn bị thi triển một loại “thuật”.


  • Vâng.

Hai tên nam tử sau lưng hắn nhận mệnh tiếng đến, nhưng chỉ là đi được vài
bước, đột ngột một chuyện quái lạ phát sinh…

“Rừng ca cỏ múa”

“Rì rào, rì rào”

Những cái cây to cao vây quanh năm người đột ngột như run rẩy, lung lay như
gió thổi.

“Xoẹt xoẹt xoẹt”

Những ngọn cỏ đột ngột từ dưới đất chui lên, quấn chặc lấy chân năm người,
khiến ai cũng không thể cử động di chuyển.


  • Cái quái gì thế này.

Ai cũng kì quái chuyện xảy ra, cố gắng dùng chân, dùng tay mà gỡ loại cỏ lạ
này ra, nhưng đều vô dụng.

Vũ Liêm đung đưa bàn chân nhưng không dứt ra được, hắn lấy kiếm nhọn cứa cứa
vào cỏ này, hắn liền kinh hoảng.


  • Cái khỉ gì vậy, làm sao mà nó không đứt?

Hắn lại cứa thêm, cứa thêm.

Ngay lúc này

“Vù vù” những cây cao to nghiêng cái thân thể thẳng đứng một cách kì dị, từng
nhánh cây đột ngột dài nhọn hơn bình thường mà hướng bọn người Vũ Liêm đâm
đến.

“ Soạt soạt….” từng tiếng xuyên qua tim vang lên.

Mãi lu bu cái loại xỏ xanh tươi kì lạ không biết từ đâu mà ra cùng với việc họ
không ngờ đến chuyện nhánh cây có thể di chuyển, chẳng ai còn chú ý đến tình
cảnh xung quanh, thành ra xác người bị xiên treo lơ lửng trên cành cây đầy đủ
năm cái, bao gồm cả Vũ Liêm.

“Phập” thanh kiếm nhọn của hắn rợi xuống trên cắm trên đất.

Không gian trở nên tĩnh lặng, tràn đầy mùi huyết tinh lượn lờ bởi những cái
xác được treo lủng lẳng trên không, trông thật ghê rợn.

Gần 10 phút sau, Lâm Minh ngồi dậy, chỗ xương cốt bị rạng nứt xem như đã được
hàn gắn lại gần bằng bình thường, nhưng hắn còn cần thêm chút thời gian để
lành hẳn, hắn giờ chỉ là có thể hoạt động bình thường, không thể hoạt động
mạnh.

Hắn rời đi nơi này mà tiến vào sâu trong rừng, tình cảnh hiện tại rất dễ bị
người phát hiện, còn thanh kiếm của Vũ Liêm hắn không cần, vì nó là điều không
cần thiết đối với hắn hiện tại.

.......

Hai giờ đồng hồ mau chóng trôi qua, Lâm Minh hiện đang nằm trên một tảng đá có
khá nhiều cỏ nhỏ và một đám rêu xanh mọc bên trên, xung quanh hắn vẫn là rừng
cây cao to, khoảng cách mỗi cây đều được nối rộng đến hơn 5 mét, có lẽ thiên
nhiên rừng hình thành như thế là bởi nó vốn dành cho yêu thú với hình thù to
lớn cự ngụ và di chuyển.


  • Không ngờ tình hình săn thú ở nơi này xảy ra quá mức ác liệt, ngay cả khi
    ta dùng linh lực dò xét thì một con yêu thú cấp thấp cũng không có trong phạm
    vị bán kính ngàn mét. Cũng tốt, tạo điều kiện để ta thuận tiện luyện tập những
    bài
    tập thiết yếu.

Bệnh tình của Lâm Minh giờ đã hoàn toàn khôi phục nhờ vào năng lực kì dị của
linh lực, hắn hiện là đang tính toán cho việc luyện tập những năng lực cần
thiết.


  • Trước hết, ta cần một thân thể linh hoạt.

Hắn ngồi dậy, nhìn thêm xung quanh những cây to, cỏ lửng, dây leo quấn quít,
um tùm, lại nhìn những con chim nhỏ bé bay từ cành này qua cành khác hót líu
ríu, hắn đứng dậy, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng cho chế độ luyện tập đầy khắc
nghiệt.

Hắn rời đi.

…….


  • Lần này chúng ta trốn gia tộc ra ngoài luyện tập, nên khi về nhớ giữ cái
    miệng lại, ai hỏi cũng nói là đi chơi. Nếu không, các ngươi tự hiểu hậu quả.

Một nhóm gồm 7 người thanh thiếu niên có cả nam lẫn nữ vừa vào rừng, thanh
niên chừng 19 với tu vi Luyện khí tầng 7 như dẫn đầu nhóm nói.


  • Mộc Liêu tộc huynh yên tâm, bọn ta đã rõ, tuyệt không nói gì hết.

Cả đám đều một lòng nói, vào rừng luyện tập mà không có cao tầng đi theo, nếu
để gia tộc biết thì “xanh mặt”, bọn hắn tất nhiên là không muốn nói.


  • Mộc Liêu tộc huynh, Mộc Liêu tộc huynh, huynh mau nhìn bên kia kìa, hình
    như đó là một thanh kiếm.

Một thiếu nữ không mấy đẹp, nàng vô tình nhìn sang bên trái ở hướng không xa
kia, nàng liền như nhìn thấy một thứ gì đó khiến nàng trở nên hối hả hẳn, vội
vàng
gọi thanh niên dẫn đầu.

Tuy không có gọi mọi người, nhưng mà ai cũng có tò mò phản ứng nhìn theo
hướng nàng nói.


  • Qủa thật nơi đó là thanh kiếm.


  • Đúng vậy, là kiếm, chúng ta trúng mánh rồi.


  • Đem về gia tộc, chắc chắn chúng ta sẽ được khen ngợi.


“Kì quái” Mặc dù tim đập thình thịch, thế nhưng nam thanh niên vẫn phải bình
tĩnh suy xét, thanh kiếm vì sao lại xuất hiện tại nơi này, dưới danh là nhóm
trưởng đồng thời cũng là tộc huynh, hắn không thể để tình huống nguy hiểm xảy
ra.


  • Để ta lại lấy.


  • Ta cũng vậy.


Hai thiếu niên chừng 16, 17 liền muốn rời khỏi đoàn người chạy lại chiếm đoạt
thanh vũ khí càng nhanh càng tốt, hai người họ chỉ nghĩ là sợ đột ngột nó biến
mất, chứ không hề nghĩ thứ gì khác dù là nguy hiểm hay nó là của ai, vì sao
lại ở đây.


  • Dừng lại ngay.

Mộc Liêu quát lên cực to, hắn phải ngăn hàng động của hai tên này lại ngay lập
tức, bởi hắn không chỉ sợ nơi đó có bẫy, mà còn là bởi hắn đã thấy…hai cái xác
không đầu cách đó không xa khiến con mắt hắn phải co rụt.

Hai tên thiếu niên khựng người lại.


  • Lui về.

Mộc Liêu lại quát, mọi chuyện hắn đoán rằng không đơn giản.

Hai tên thiếu niên khó hiểu có chút quay đầu về nhìn Mộc Liêu như diễn đạt vì
sao, nhưng mà chỉ thấy vẻ mặt không tốt chút nào cũng Mộc Liêu liền cũng chỉ
buồn bã quay về.


  • Á á aaaa…

Thiếu nữ lúc đầu phát hiện ra thanh kiếm đột ngột kêu lên đầy kinh hãi khiến
ai cũng phải giật mình, cơ thể nàng lung lay, đôi chân run rẩy té khụy xuống
đất.


  • Chuyện gì vậy tiểu Phi?

Một thiếu nữ kế bên lập tức đỡ nàng mà an ủi hỏi.


  • X…ác….xác, là xác người.

Đôi mắt nàng tràn đầy sự sợ hãi nhưng dường như nàng vẫn cố gắng gượng, bàn
tay run rẩy lên chỉ về một hướng gốc cây không xa thanh kiếm, nơi đó đúng là
nơi có cái xác không đầu.

Mọi người ngay lập tức nhìn theo, riêng chỉ có mình Mộc Liêu là suy nghĩ điều
gì đó không quan tâm.


  • Aaa a a


  • Máaa…ơi.


  • Cha…ơi.


  • Ô..ng nội ơi.


Từng tiếng la hét dần hiện lên, âm thanh chen chúc cả một vùng.


Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #18