Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Hắn chỉ có thể làm Lâm Sung phân tâm bằng cuộc nói chuyện đang diễn ra.
Đó là chỉ là ngụy biện, hắn thật ra là chuẩn bị làm một chuyện, mà chuyện này
sẽ khiến Lâm Sung không còn phải suy nghĩ lung tung, vớ vẩn.
Ngay lập tức, Lâm Minh đột ngột cười lên một cách trển mảng kì dị, nó giống
như là một người đang nắm sinh tử của người khác trong tay nhưng lại chỉ muốn
đùa nghịch, bởn cợt, trông thú cực thú tính.
Nghĩ đi, nghĩ lại, hắn không cần một cuộc sống từ từ, bình dị nữa, hắn muốn
chưởng khống theo phương thức ác độc, tàn bạo nhất để hắn sớm ngày trở về với
thực lực lúc xưa, khi đó hắn còn cần làm rất nhiều việc, hoàn thành rất nhiều
lời hứa.
Một câu vừa ra, không đợi Lâm Sung kịp phản ứng, Đan nhanh chóng vận linh lực
xuất ra từ đan điền hóa thành một cổ sức mạnh tuy không lớn nhưng đủ khiến bất
kì một Luyện khí cảnh nào cũng phải vô phương chống cự, linh lực nhanh chóng
tiến đến cách không cuốn lấy, ghì chặt cổ họng Lâm Sung lại khiến hắn chỉ có
thể kêu rêu lên từng tiếng “ư ư” nhỏ bé.
Dù bị linh lực khóa chặc cổ như thế nhưng mà mặt Lâm Sung cũng không có đỏ lên
do nghẹn máu, mà nó có màu xanh trắng theo khuynh hướng sợ hãi đến mất mật,
hắn có thể cảm nhận được cổ họng bản thân đột ngột bị thứ gì đó ghì chặt, thở
cũng không nổi, miệng hắn chỉ là cố gắng hết sức phát ra âm thanh “ư a” không
rõ nghĩa, con ngươi duy nhất co rụt nhìn chằm chằm vào Lâm Minh đang từng bước
tiến đến.
Lâm Minh lại gần Lâm Sung, nhưng chỉ là đứng nhìn mà thôi, mọi chuyện thì Đan
“Hư Vô” sẽ làm chứ hắn không có làm, bởi cơ thể Luyện khí cảnh của hắn lấy đâu
ra năng lực mà làm.
Con mèo thò đầu ra xem xét tình hình, đôi mắt liếc một vòng xung quanh, sau đó
lại tiếp tục lắng xuống nằm trong ngực hắn ngủ.
Đan như không khí, trong suốt, đôi mắt không hình thù nhìn Lâm Sung trước mặt,
bàn tay vô hình của hắn hướng về phía đầu não của Lâm Sung mà chộp xuống.
Một đoàn linh lực mỏng manh không ngừng chui vào não bộ của Lâm Sung, dưới sự
điều khiển của Đan chúng nhanh chóng tiến hành một loại tập kích dây thần kinh
Lâm Sung khiến hắn rơi vào trạng thái cực kì suy yếu mà bất tỉnh. Nhân lúc
này, hồn Đan nhanh chóng tách ra một đoàn nhỏ có hình dạng như con người thông
qua mắt Lâm Sung bay vào não hải hắn.
Tại đó, hồn Đan gặp một đốm nhỏ màu trắng phập phồng như ngọn lửa đang cháy
liền tiếp cận, sau đó hồn hắn trực tiếp khắc lên trên đóm trắng nhìn giống
ngọn lửa này một chữ “Nô” đầy kì dị.
Ít giây sau, hồn hắn trở về, thông qua mắt Hư Vô chui lại vào não hải. Hắn
buông Lâm Sung ra.
Lâm Sung tỉnh dậy, mắt hắn có hơi mờ mịt, lắc lắc cái đầu rồi trực tiếp quỳ
xuống đất
Khấu đầu với Lâm Minh một cái, hắn hô lên đầy cung kính.
Lâm Minh bình thường bước đến một cái ghế ngồi xuống, lãnh đạm nhìn Lâm Sung
Lâm Sung như một khúc gỗ bắt đầu kể ra hết mọi thứ, từ việc tiên đoán, lụm Lâm
Minh, đặt tên, tính toán cho đến ân oán hai nhà Lâm – Vũ…
Chốc lát sau,
“Cộc cộc cộc…” tiếng gõ ngón tay lên cạnh ghế
Nghe hết câu chuyện, Lâm Minh hơi suy tư chốc lát
Hắn đứng dậy nhìn Lâm Sung nói.
Hai người bắt đầu rời khỏi phòng, tiến thẳng một mạch đến phòng binh khí.
Phòng binh khí là một nơi được canh giữ rất nghiêm ngặc bởi độ quan trọng
thiết yếu của nó đối với Lâm gia, từng món vũ khí trong đó đều được đánh đổi
bằng tính mạng của rất nhiều cao tầng Lâm gia mới đạt được.
Trước cửa phòng binh khí là một loạt 6 người nam tử đều có tu vi Luyện khí
tầng 9, chỉ đây cũng đã thấy rằng phòng binh khí rất quan trọng. Thấy Lâm Sung
đến, sáu tên Luyện khí tầng 9 ngày đêm canh giữ bên ngoài kho binh khí vội
hành lễ.
“Dắt” theo Lâm Minh lại gần, Lâm Sung nói
Một tên nhìn như là đội trưởng nhóm sáu người này vội đáp, hắn lấy trong túi
ra một chiếc chìa khóa liền lại trước cửa phòng mở khóa, cửa phòng binh khí đã
được mở ra.
Không đợi gì, hai người Lâm Minh đi vào, cửa phòng khép lại.
Mặc dù trời còn sáng sáng sớm thế nhưng phòng đã như khép lại các cửa nên khá
tối, chung quy vẫn có thể nhìn ra đâu là đâu.
Lâm Minh nhìn một đống chỉ hơn 10 cái món binh khí không quá nhiều loại, hắn
nghi hoặc hỏi
Lâm Sung trình giải
Lâm Minh hơi gật đầu, xung quanh Vu Dương trấn là rừng thì hắn biết nhờ cuốn
“Vu Dương trấn”, hắn sắp tới chuẩn bị luyện tập cũng là luyện tập trong rừng
này, còn không có mỏ quặng thì hắn giờ mới biết.
Số binh khí trước mắt mà ngài thấy thật ra là do Lâm gia chúng ta tích góp
tiền bạc vài năm sau đó cử ra một tổ đội mạnh nhất mà Lâm gia có thể đưa ra
ngoài lặng lội đến Huyện xa xôi ở phía bắc mà mua về với số lượng ít ỏi chừng
5 đến 7 binh khí.
Thế nhưng để hoàn toàn có được số binh khí này, Lâm gia chúng ta còn phải
chiến đấu rất tàn khốc với những bọn cướp, thổ phỉ trên đường vận chuyển trở
về…
Nói đến đây Lâm Minh như hiểu ra, hắn giờ mới xẹt nhớ một số chi tiết hắn
thường hay bỏ qua như người Lâm gia tại sao lại không có một cao tầng hay binh
lính nào cầm vũ khí, hôm qua đi vòng quanh Vu Dương trấn cũng không thấy ai có
cầm vũ khí, tiệm rèn hoặc nơi bán binh khí đều không tồn tại, thì ra là do
nguyên nhân này.
Binh khí, vũ khí là rất quan trọng đối với tầng lớp Luyện khí cảnh, bởi nếu sở
hữu nó, một Luyện khí tầng thấp có kĩ thuật chiến đấu tốt vẫn có thể chém chết
một Luyện khí cảnh tầng cao, đó là lý do duy nhất mà vũ khí lại cực kì quan
trọng đối với Luyện khí cảnh.
Giơ tay biểu đạt không cần nói tiếp, Lâm Minh nhìn một loại binh khí trước
mặt.
Vài phút sau, hắn mang theo một thanh kiếm nhỏ nhẹ chỉ dài 1m2 cùng với Lâm
Sung rời đi.
Sau người thủ hộ kho binh khí thấy Lâm Minh mang theo thanh kiếm đều rất hâm
mộ, bọn họ không ngờ Lâm Sung gia chủ lại cho một thiếu niên nhìn cực kì yếu
ớt một thanh kiếm quý giá như vậy.
Tại một đoạn vắng, Lâm Minh nói với Lâm Sung.
Gật đầu cung khính, Lâm Sung và Lâm Minh tách ra hai hướng rời đi.
Lâm Minh đi được một đoạn liền móc con mèo trong ngực ra đặt trong tay, dùng
mặt cọ cọ, vuốt ve lên bộ lông mềm mịn của nó, hắn hỏi.
Mặt hắn chẳng có cảm xúc nựng nịu hay yêu thương thú vật gì.
Con mèo lồng trắng này dùng đôi mắt bé nhỏ nhìn hắn mà kêu lên, cái lưỡi nhỏ
bé của nó không ngừng liếm tay Lâm Minh biểu đạt, nó hẳn là rất đói rồi, từ
hôm qua đến giờ có được ăn gì đâu, nó lại cũng không muốn rời xa Lâm Minh nên
chỉ có nhịn.
Lâm Minh xem hiểu, hắn cũng chưa có ăn sáng nên vội về phòng nén thanh kiếm
qua một bên, tiếp đến liền như những con cháu Lâm gia khác mà tiến đến nhà bếp
tự bưng thức ăn, cạnh nhà bếp hình như theo bản đồ của Lâm gia có một chỗ ngồi
dành cho con cháu Lâm gia ăn cơm thì phải, nhưng mà đơn nhiên hắn sẽ không vào
nơi đó, hắn biết chắc nếu vào sẽ có chuyện phiền toái xảy ra kiểu như “tên nào
đây, con mèo này thật đẹp…”, bởi vậy hắn sẽ ăn luôn bên trong nhà bếp vì hắn
có đặc quyền.
Hắn cùng con mèo bé nhỏ dùng bữa xong liền ngay lập tức rời đi, sau đó mò về
hướng phòng Lâm Viên, hắn đã tính rằng ngày mai sẽ bắt đầu chuyến luyện tập,
nếu Lâm Viên đủ yêu cầu và muốn đi theo hắn, hắn sẽ dẫn đi, còn không thì đành
đi một mình.
Mèo meo tiếp tục chui vào ngực hắn nằm ngủ, Mèo meo là tên hắn vừa đạt cho con
mèo lông trắng mềm mịn này. Hắn vội đi về khu phía Nam của Lâm gia, nơi chỉ
dành cho con cháu thanh thiếu niên Lâm gia cư ngụ.
Đường đi đến khu phía nam hiện tại cũng rất vắng, không một bóng người, theo
Lâm Minh đoán thì chắc là do lớp thanh thiếu niên nơi đây một là đi ăn cơm,
hai là đến diễn võ trừng, ba là ra ngoài dạo, bốn là ở trong phòng đóng cửa tu
luyện nên vắng vẻ là chuyện rất đổi bình thường.
Hắn nhanh chóng lướt qua từng căn phòng một, cho đến khi hắn dừng lại tại căn
phòng thứ 56, hắn cảm nhận được ấn ký linh lực của hắn tại phòng này, đây chắc
chắn là phòng Lâm Viên.